• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại thời điểm chạm môi cùng Tần Tuyên Tuyên, ban đầu chính là có cảm giác vô cùng thỏa mãn, khiến cho tim hắn gần như ngừng đập ( gớm,a cứ nói quá -___-). Nhưng mà giây tiếp theo, Đỗ Mộ Ngôn ngay lập tức liền cảm thấy vô cùng khủng hoảng và hối hận sâu sắc.

Trời ạ, hắn đang làm cái gì! Vì cái gì, vì cái gì vừa nghe đến Tuyên Tuyên cùng Tống Kỳ nói những lời đường mật với nhau, hắn liền không khống chế được.? Vì cái gì! Không, không nên, hắn không nên yếu ớt như vậy, chỉ khiến cho chính mình bại lộ.......Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Hắn lại phải mất đi Tuyên Tuyên một lần nữa sao? Điều này làm cho hắn bất cứ lúc nào cũng nhớ tới hình ảnh bi thương trong trí nhớ, hắn lại muốn tái diễn một lần nữa sao? Không! Không thể! Hắn phải bình tĩnh, hắn còn có thể xoay chuyển tình hình, nhất định có cách, nhất định có thể xoay chuyển.

Bỗng nhiên từ trong mộng tỉnh táo lại, Đỗ Mộ Ngôn cố gắng buông Tần Tuyên Tuyên ra, trên mặt đều là một mảnh kinh hoàng.

Mà phản ứng của Tần Tuyên Tuyên cũng theo bản năng vung tay lên, chỉ nghe thấy một tiếng ‘’bốp’’ giòn vang, Đỗ Mộ Ngôn không tránh cái tát này.

Tần Tuyên Tuyên sửng sốt một chút, lập tức xoay người nhặt chiếc điện thoại bị rơi lên, kinh hoảng cùng phẫn nộ liếc mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn một cái, trong chớp mắt trốn xuống xe.

Song Đỗ Mộ Ngôn lại một lần nữa bắt được cổ tay cô.

‘’Buông! Nếu không tôi gọi người đến’’. Tần Tuyên Tuyên khẽ run lên, không quay đầu lại quát. Trước đó cho dù cô có tự mình đa tình hoài nghi Đỗ Mộ Ngôn cố ý tiếp cận cô, thì cũng chưa bao giờ nghĩ tới người luôn luôn tỏ ra phong độ như hắn lại có thể làm ra loại chuyện cưỡng hôn như này, thậm chí có thể nói là dã man.

Điện thoại vẫn đang kết nối với Tống Kỳ, phát giác có điều dị thường, thanh âm lo lắng của hắn truyền đến: ‘’ Tuyên Tuyên, bên em có chuyện gì vậy? Em không sao chứ?’’

Nhưng Tần Tuyên Tuyên bị Đỗ Mộ Ngôn nắm chặt không có cách nào có thể trả lời hắn.

Đỗ Mộ Ngôn vững vàng giữ chặt cổ tay cô, không cho cô có cơ hội rời đi.

‘’Tần tiểu thư, xin cho tôi cơ hội được giải thích.’’ Cảm xúc điên cuồng mới nãy cứ thế biến mất, chỉ còn lại áy náy cùng cảm giác lo sợ không yên.

"Tôi không muốn nghe, anh buông tay ra". Tần Tuyên Tuyện vội vàng giãy dụa đứng lên, tuy nhiên sức lực của Đỗ Mộ Ngôn quá lớn, cô hoàn toàn không thoát ra được.

‘’ Tần tiểu thư, nếu cô nghe tôi giải thích, tôi liền buông tay’’. Đỗ Mộ Ngôn vội la lên

Hiểu rằng nếu còn giằng co như vậy đối với chính mình cũng không có lợi, Tần Tuyên Tuyên chỉ có thể cố gằng làm cho mình tỉnh táo lại, hiện tại nhìn qua Đỗ Mộ Ngôn đã khôi phục bộ dáng ôn hòa trước sau như một, nêu không phải hơi thở vẫn còn dồn dập, thì một màn vừa rồi thật giống như chỉ là ảo giác của cô.

‘’Được, tôi không đi, anh buông tay đi.’’ Tần Tuyên Tuyên hít một hơi thật sâu, không nhìn Đỗ Mộ Ngôn, đem tầm mắt đặt ở khoảng không phía trước.

Đỗ Mộ Ngôn nhìn thoáng qua sườn mặt của Tuyên Tuyên, tay chậm rãi buông lỏng, thấy cô quả thực không nhân cơ hội trốn đi, tâm tình lúc này mới hạ xuống. Tầm mắt nhìn thấy di động vẫn trong tình trạng kết nối, mâu quang chợt lóe, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, thành khẩn nói: ‘’ Tần tiểu thư, trước hết tôi xin lỗi, vừa rồi là tôi không đúng, tôi không nên làm như vậy’’.

Tần Tuyên Tuyên không trả lời cũng không nhìn hắn, trong đầu hiện lên một con ngươi vặn vẹo, dường như cảm giác không phải như vậy, cô cho rằng người có ánh mắt như vậy, cùng người đàn ông bên cạnh cô cứ như không phải cùng một người. Là bởi vì cô quá hoảng sợ phẫn nộ, cho nên mới sinh ra cảm giác khoa trương như vậy sao?

Tần Tuyên Tuyên suy đoán còn ngờ vực, lại nghe thấy Đỗ Mộ Ngôn nói tiếp: ’’ Tần tiểu thư, vừa rồi sở dĩ kích động như vậy, chính là vì......tôi thích em’’.

Tần Tuyên Tuyên chấn động trong lòng, biểu tình không thể tưởng tượng nổi nhìn Đỗ Mộ Ngôn.

Việc trong lòng cô đoán mò cùng với việc chính tai nghe Đỗ Mộ Ngôn nói ra, thật đúng là cảm giác hoàn toàn bất đồng.

"Tần tiểu thư, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đối với em liền nhất kiến chung tình". Đỗ Mộ Ngôn tiếp tục nói: ‘’Tôi biết có lẽ em cũng không tin, nhưng tôi đối với em là yêu, là nội tâm rung động từ đáy lòng, không phải là loại tình cảm nhất thời. Sau khi biết em có bạn trai, tôi khắc chế chính mình, bắt buộc mình phải quên em đi.........Nhưng không nghĩ đến, thì ra em là con gái của giáo sư Tần, chúng ta có thể lại gặp nhau một lần nữa. Tần tiểu thư, tôi cho rằng đây là duyên phận, ngay cả ông trời cũng nói cho tôi biết, chúng ta có duyên với nhau, tôi không thể cứ như thế mà quên em’’.

Đỗ Mộ Ngôn thâm tình chân thành nhìn Tần Tuyên Tuyên, mỗi một lời nói của hắn đều xuất phát từ tận trong tâm, không hề có chút gì là làm bộ.

Một người đàn ông anh tuấn như vậy lại hướng chính mình thổ lộ, không ai là không bị cảm động, Tần Tuyên Tuyên sửng sốt một lát, rất nhanh hồi phục tinh thần lại, bối rối lắc đầu: "Tôi có bạn trai rồi.......Đỗ tiên sinh, anh vẫn là nên tìm một người con gái khác xứng đôi với anh hơn."

‘’Không, Tần tiểu thư, tôi rất rõ ràng, không phải em thì không thể. Em có bạn trai thì sao chứ, chỉ cần không kết hôn, tôi cũng có quyền cạnh tranh công bằng. ‘’ Đỗ Mộ Ngôn vẻ mặt kiên định. Không, không phải........Mặc kệ cô có kết hôn hay không, cũng không ảnh hưởng đến việc hắn bắt lấy trái tim cô.

‘’Nhưng mà Đỗ tiên sinh, tôi không thích anh’’ Mặt Tần Tuyên Tuyên đỏ lên, thanh âm vội vàng: ’’Tôi có bạn trai rồi, anh ấy đối với tôi tốt lắm, tôi cũng thực thích anh ấy, tôi không thể đón nhận tình cảm của anh được.’’

Tần Tuyên Tuyên thằng thắn bày tỏ tình cảm của mình đối với Tống Kỳ khiến cho trong mắt Đỗ Mộ Ngôn hiện lên một tia lo lắng, hắn phút chốc nắm chặt nắm đấm, cực lực khống chế chính mình, miễn cho lần thứ hai lại làm ra chuyện không thể cứu vãn.

‘’Em chưa thử qua thì làm sao biết?’’ Khẩu khí hắn nhẹ nhàng, chậm chạp nói.

‘’Không thích chính là không thích, không cần thiết phải thử mới biết.’’ Tần Tuyên Tuyên nhíu mày, cô vẫn cảm thấy việc Đỗ Mộ Ngôn đối với cô nhất kiến chung tình, vẫn là vô cùng khó tin.

‘’Tần tiểu thư.........’’ Thanh âm Đỗ Mộ Ngôn bỗng trầm xuống, ‘’Tôi thật sự nghiêm túc, em cho tôi cơ hội được không?’’.

‘’Thực xin lỗi, tôi không thể đáp ứng’’. Tần Tuyên Tuyên lắc đầu,’’ Đỗ tiên sinh, chuyện hôm nay tôi coi như anh nhất thời xúc động, nhưng tôi hy vọng về sau chúng ta không nên gặp nhau nữa’’

Đỗ Mộ Ngôn nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, vội vàng nói: ‘’ Chờ một chút’’

Tần Tuyên Tuyên cũng không tiếp tục để ý đến hắn, xuống xe bước nhanh về phía trước.

Đỗ Mộ Ngôn nhảy xuống xe, tại lúc cô bước vào nhà liền chắn trước người cô, ‘’Tần tiểu thư........Làm ơn đừng như vậy, tôi biết hôm nay tôi sai hoàn toàn, em muốn tôi nhận lỗi thế nào cũng được, chỉ xin em đừng lấy đi quyền lợi theo đuổi em của tôi’’.

Tiểu khu chìm trong bóng tối mờ mịt, cách đó không xa chí có đèn đường phát ra ánh sáng vàng nhạt, giờ phút này Tần Tuyên Tuyên không thấy rõ vẻ mặt của Đỗ Mộ Ngôn, lại không hiểu được giọng nói tựa hồ có chút ủy khuất của hắn, mang theo một tia sợ hãi.

Ngữ khí cứng rắn ban đầu thoáng chốc trở nên nhẹ nhàng, Tần Tuyên Tuyên nhìn Đỗ Mộ Ngôn, nghiêm túc nói: ’’ Đỗ tiên sinh, tôi rất cảm kích sự yêu mến của anh, nhưng tôi đã có bạn trai, không có khả năng chấp nhận sự theo đuổi của anh, chỉ làm lãng phí thời gian của Đỗ tiên sinh, không bằng theo đuổi người con gái khác tốt hơn tôi.Tôi tin tưởng, lấy điều kiện xuất sắc như anh, bất kể là loại phụ nữ gì cũng đều sẽ thích anh’’.

‘’Bọn họ không được, họ không phải là em’’ Đỗ Mộ Ngôn nghiêm túc nói.

Tần Tuyên Tuyên gần như nghẹn một bụng, trong đầu bỗng xuất hiện câu hỏi, anh rốt cuộc thích tôi ở điểm nào, tôi thay đổi được không?

Nhưng cô vẫn bất đắc dĩ nói: ’’ Đỗ tiên sinh, tóm lại là không được, tôi về trước đây.’’

Tần Tuyên Tuyên xoay người đi vào nhà, mà lần này Đỗ Mộ Ngôn cũng không ngăn cô lại.

Hắn yên lặng nhìn bóng dáng cô biến mất sau cánh cổng, vẻ mặt đờ đẫn, trong ánh mắt đều là đau đớn.

Mê man bước đi trên hành lang, Tần Tuyên Tuyên đột nhiên nhớ tới chính mình còn đang nói chuyện với Tống Kỳ, vội lấy ra di động, đã thấy điện thoại vẫn còn đang kết nối.

Đoán rằng lời nói của mình với Đỗ Mộ Ngôn đều bị Tống Kỳ nghe thấy đi, đầu óc Tần Tuyên tuyên đau nhức một trận, vội vàng để di động sát vào tai, thử nói: ’’ Học trưởng....anh còn đấy không?’’

‘’Tuyên Tuyên, em rốt cuộc cũng bắt máy’’ Thanh âm Tống Kỳ đầu bên kia tựa hồ rất kích động, qua vài giây mới tỉnh táo lại, chần chờ hỏi: ‘’ Vị Đỗ tiên sinh kia.......Vừa rồi làm gì em vậy?’’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK