Sau khi đỗ xe, Tống Kỳ liền dẫn Tần Tuyên Tuyên vào một nhà hàng Tây trong trung tâm giải trí, là một nơi phong cách tao nhã, bài trí rất tinh về và tất nhiên giá cũng rất xa xỉ.
Sau khi chọn một nơi yên tĩnh để ngồi, Tần Tuyên Tuyên vẻ mặt nghi ngờ nói: " Học trưởng, sao hôm nay anh lại đưa em tới đây? "
Gia đình Tống Kỳ mở siêu thị, trong nhà mặc dù không tính là đại phú đại quý nhưng ở nơi giá cả đắt đỏ như thành phố N này muốn mua một nơi ở thì vẫn là chuyện dễ dàng, bản thân Tống Kỳ làm bên khu vực tiêu thụ, tiền lương còn thêm tiền thưởng doanh số, hàng tháng thu vào hai, ba vạn là chuyện bình thường, bởi vậy xe anh ta đang đi cũng là năm ngoái tự mình bỏ tiền ra mua.
Mà Tần Tuyên Tuyên cũng có sự kiêu ngạo như ba của mình, là giáo sư ngành lịch sử đại học A, thời điểm thành phố N vẫn chưa là tấc đất tấc vàng như bây giờ, đại học A đề nghị không ít giáo sư ở ký túc xá, Tần giáo sư liền được cấp một căn nhà ba phòng rộng rãi. Bởi vậy, Tần Tuyên Tuyên từ nhỏ cũng rất được nuông chiều, mặc dù không phải là dạng tiêu tiền như nước nhưng cũng không phải là người tính toán tỉ mỉ. Mà Tần Tuyên Tuyên kêu Tống Kỳ bằng học trưởng là thói quen từ thời đại học, đến giờ vẫn không đổi được, ngẫu nhiên gọi điện thoại mới có thể gọi anh ta một tiếng" Anh yêu à ".
Hiện giờ Tần Tuyên Tuyên hỏi như vậy không phải để ý nhà hàng này quá sang trọng, mà là muốn hỏi nguyên nhân Tống Kỳ chọn nơi này.
Nghe vậy Tống Kỳ thần thần bí bí nói: " Tuyên Tuyên, em không nhớ hôm nay là ngày gì sao? "
Tần Tuyên Tuyên nhướng mày, hôm nay đâu phải sinh nhật của ai trong hai người, cũng đâu phải ngày lễ gì đặc biệt, hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy ta?
Thấy bộ dạng mê man của Tần Tuyên Tuyên, Tống Kỳ làm màn ảo thuật từ bàn tay xuất hiện ra một hộp bánh ngọt nhỏ, đưa tới trước mặt cô.
Tần Tuyên Tuyên tò mò đem hộp bánh mở ra, bên trong là một chiếc bánh kem vị trà xanh, trên lớp bơ màu xanh nhạt được khắc hai con số chín.
"Chín mươi chín? " Tần Tuyên Tuyên nghi ngờ hỏi.
Tống Kỳ nghe vậy ngẩn ra, đưa mắt nhìn, đem cái bánh xoay lại, " Em nhìn lại đi."
" Sáu mươi sáu...Là cái gì?" Tần Tuyên Tuyên vẫn như cũ khó hiểu.
Tống Kỳ ôn nhu nở nụ cười, " Hôm nay là kỷ niệm sáu mươi sáu ngày chúng ta chính thức yêu nhau."
Tần Tuyên Tuyên ngẩn ngơ, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng, " Ngày này có gì đặc biệt đâu mà..."
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng cô lại vui như hội, ngày kỷ niệm nho nhỏ như vậy, học trưởng đều nhớ rõ...
Tống Kỳ cầm lấy tay Tần Tuyên Tuyên, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, " Mỗi một ngày được ở cùng em, anh đều hận không thể từng ngày mà chúc mừng."
"Xoảng!"
Bên cạnh bỗng nhiên phát ra âm thanh chói tai, tiếng thủy tinh vỡ nát tạo ra âm thanh cực kỳ bén nhọn.
Tống Kỳ và Tần Tuyên Tuyên đều nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, lại chỉ thấy được chiếc ly đế cao bể tan tành trên mặt đất, mà người ngồi bên đó lại vì tấm vách ngăn mà không thấy được.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng tới xử lý, Tống Kỳ cùng Tần Tuyên Tuyên cũng chỉ cho rằng đó là việc ngoài ý muốn, quay đầu lại vừa nói chuyện vừa chờ nhân viên mang đồ ăn lên.
Mà sau tấm ngăn, chính là Đỗ tổng của tập đoàn Minh Khải, trên mặt đeo chiếc kính râm tiện tay mua trên đường đi để che giấu thân phận.
Hắn nhớ lại, trước kia hắn bức chết Tống Kỳ, thật sự là quá tiện nghi cho hắn ta, hắn nên làm cho Tống Kỳ bán thân bất toại (liệt nửa người), cả đời sống không bằng chết! Dựa vào cái gì, mà tên Tống Kỳ kia lại tốt số hơn hắn như vậy, cưới được cô gái tốt như Tuyên Tuyên, mà Tuyên Tuyên cũng yêu hắn ta? Loại việc này, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra một lần nữa! Nếu hắn có thể trọng sinh sớm hơn một chút, khi mà hai người kia còn chưa gặp nhau thì thật tốt... Nhưng không sao, hiện tại vẫn còn kịp, hắn có thể thuê người giết hắn ta, cũng có thể tạt axit hủy đi khuôn mặt hắn ta, còn có thể khiến hắn ta bị tai nạn giao thông bán thân bất toại...
Trong đầu Đỗ Mộ Ngôn hiện lên đủ kiểu thủ đoạn ác độc, trên mặt hắn vẫn mang theo ý cười tàn khốc mà vặn vẹo.
Nhưng mà, tất cả những hình ảnh đều ngưng hẳn bởi gương mặt đẫm nước mắt của cô. Rõ ràng là khóc, nhưng lại bi thương đến thế, tuyệt vọng đến thế, khi nhìn hắn lại mang theo hận thùmãnh liệt, như là một con mãnh thú, muốn cắn nuốt hắn.
Đỗ Mộ Ngôn hít một hơi thật sâu, đem tất cả ý nghĩ ác độc kia ném ra khỏi đầu. Đời này, hắn không muốn làm cho Tuyên Tuyên lại hận hắn, trước kia bị cô mắng là " tên cầm thú làm ra những việc ti bỉ vô sỉ ngoan độc", hắn không thể lại làm vậy. Có lẽ, nếu không phải là những chuyện"ti bỉ vô sỉ ngoan độc ", hắn nghĩ, cho dù Tuyên Tuyên biết, cũng sẽ không để ý đi? Tuyên Tuyên của hắn chính là một cô gái ôn nhu, thiện lương lại hiểu lòng người như vậy...
Bầu không khí trong nhà hàng thật tốt, Tống Kỳ cùng Tuyên Tuyên cùng nhau ăn cơm thật cô cùng vui vẻ, dù ở trong mắt người nào thì hai người họ thật xứng đôi.
Sau khi dùng bữa xong, hai người chậm rãi ra khỏi nhà hàng, tay nắm tay đi đến rạp chiếu phim. Mà phía sau bọn họ, là Đỗ Mộ Ngôn đang ngụy trang đi theo đằng xa, tầm mắt hắn chăm chú nơi hai người họ nắm tay, ánh mắt khiến người ta rét lạnh.
Đến rạp chiếu phim, Tống Kỳ đi trước lấy vé cho bộ phim hai người đã chọn từ trước, Tần Tuyên Tuyên chờ phía sau, tự mình đi mua bỏng ngô và đồ uống. Hôm nay là ngày khởi chiếu đầu tiên bộ phim tình cảm hài hước mà Tần Tuyên Tuyên luôn mong đợi, vài ngày trước, Tống Kỳ đã đặt vé, chổ ngồi ở khu vực trung tâm, hình ảnh rất rõ ràng mà âm thanh cũng cực tốt.
Tần Tuyên Tuyên cầm vé xem phim, mắt nhìn nghiêng mặt Tống Ký, bỗng dưng cảm thấy đỏ mặt.
Tống Kỳ là người nổi tiếng trong trường, không học chung chuyên ngành với cô, đại học năm thứ nhất cô tham gia khoa lí luận xã hội, mới quen biết hội trưởng hội lý luận là Tống Kỳ. Khi đó Tống Kỳ đối với cô rất chiếu cố, mà cô chỉ nghĩ đó là vì anh là học trưởng nên quan tâm học muội chứ không có suy nghĩ gì khác, khi Tống Kỳ học năm cuối thì cũng không tham gia khoa lý luận nữa, từ đó hai người hầu như cũng không liên lạc với nhau, cho đến ngày cô tốt nghiệp, Tống Kỳ tỏ tình với cô, cô mới chợt hiểu lí do anh quan tâm mình trước đây, hai người nghiễm nhiên trở thành một đôi. Thật ra lúc đó cô cũng không phải là rất thích Tống Kỳ, nhưng được một anh chàng đẹp trai như vậy thổ lộ, mà lúc đó cô cũng không có người trong lòng, cô đối với vị học trưởng Tống Kỳ này cũng rất có thiện cảm, nên cô liền thử nhận lời. Nhưng không nghĩ đến từ đó đến nay cũng đã hai tháng, mà Tống Kỳ đối với cô lại vô cùng săn sóc, nên dần dần tình cảm cũng ngày càng nhiều hơn.
Đang suy nghĩ về Tống Kỳ làm cô vô cùng cảm động, bỗng nhiên bị ai đó đụng mạnh từ phía sau, Tần Tuyên Tuyên không đề phòng liền lảo đảo nhưng cũng được đối phương kịp thời đỡ lấy.
"Cảm, cảm ơn! " Tần Tuyên Tuyên đối với người đó cảm ơn. Hiện tại đang là giờ cao điểm, rạp chiếu phim rất đông người lui tới, hơn nữa khó tránh khỏi có người vội vàng, nên Tần Tuyên Tuyên cũng không để ý chuyện này lắm.
Người nọ sau khi đỡ cô cũng không lên tiếng mà bỏ đi.
Tần Tuyên Tuyên kỳ quái nhìn lại thì thấy đó là một người đàn ông cao lớn, đầu đội nón, đang vội vàng đi khỏi tầm mắt cô.
Cô cảm thấy có điểm gì đó thật quen thuộc.
Tần Tuyên Tuyên đang nhíu mày suy nghĩ thì nghe bên cạnh vang lên giọng khẩn trương của Tống Kỳ: "Tuyên Tuyên, em không sao chứ? "
"Dạ?" Tần Tuyên Tuyên ngơ ngẩn nhìn lại, lúc này trong tay Tống Kỳ cầm bỏng ngô và đồ uống.
"Anh thấy có người đụng trúng em, em không sao chứ? " Tống Kỳ cau mày hỏi.
"A, không sao. Anh ta đụng không mạnh lắm, em chỉ đứng không vững chút thôi. " Tần Tuyên Tuyên cười cười lắc đầu, bỗng nhiên vẻ mặt cô cứng đờ,"Khoan đã...Vé xem phim đâu rồi?. "
Tần Tuyên Tuyên rõ ràng đã cầm vé xem phim trong tay, mà bây giờ hai tay cô lại trống không.
"Có phải em đã cất trong túi xách không? Đừng vội, từ từ tìm." Thấy dáng vẻ kích động của Tần Tuyên Tuyên, Tống Kỳ an ủi.
Tần Tuyên Tuyên lục hết các ngăn trong túi xách cùng ví tiền nhưng cuối cùng vẫn không thấy.
Hai vé xem phim kia giống như là bốc hơi, không thấy tăm hơi.
"Chẳng lẽ bị người hồi nãy trộm rồi?" Tần Tuyên Tuyên nghi hoặc nói. Cô nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy bóng dáng của người kia đâu.
"Vậy kiểm tra túi xách xem có mất gì không?" Tống Kỳ hỏi.
Tần Tuyên Tuyên lại mở túi xách, lấy ví tiền kiểm tra, cũng không mất thứ gì. Cô nhìn Tống Kỳ lắc lắc đầu.
Vẻ mặt Tống Kỳ cũng mờ mịt.
Nếu thật sự kẻ kia là trộm, vậy vừa rồi cơ hội tốt như vậy cũng không lấy thứ gì lại cố tình chỉ lấy hai vé xem phim? Mà nếu không phải hì hai chiếc vé đó làm sao có thể không cánh mà bay?
" Thôi bỏ đi, anh xếp hàng mua hai vé khác." Tống Kỳ sợ Tần Tuyên Tuyên bởi vì làm mất vé xem phim mà áy náy, đưa bỏng ngô cùng đồ uống cho cô, " Em ngồi đây ăn trước, anh đi mua vé. Giờ đi mua thì sợ là không còn vị trí ngồi tốt nữa nên chúng ta xem đỡ vậy."
Tống Kỳ cố ý nhún nhún vai làm ra vẻ bất đắc dĩ, làm bộ dạng khoa trương chọc Tần Tuyên Tuyên bật cười, tâm trạng tốt lên không ít, " Vậy học trưởng, em ngồi đây chờ anh."
Bên kia,trong một góc nhỏ âm u.
Đỗ Mộ Ngôn nắm trong tay hai tấm vé xem phim của Tần Tuyên Tuyên, mặt không chút thay đổi mà xé nát chúng, ném vào thùng rác.
Chỉ là, khi thấy Tống Kỳ lại đi xếp hàng, mặt hắn càng trở nên thâm trầm, lấy điện thoại gọi cho Lý Tái.
Rạp chiếu phim này thật ra cũng là của tập đoàn Minh Khai, thân là tổng giám đốc kiêm chủ tịch của tập đoàn Minh Khai, muốn cho bộ phim này tạm thời ngừng chiếu cũng không khó hơn uống một ly nước. Lúc nãy hắn lại dùng cách vụng về đi trộm vé xe của bọn họ chẳng qua là vì hắn muốn đụng chạm tiếp xúc với Tuyên Tuyên. Thời điểm hắn đỡ lấy cô, hơi thở của cô mạnh mẽ xông vào mũi hắn, hắn thật sự đã vô cùng kiềm chế bản thân mới không ôm chặt lấy cô.
Bên kia, thấy sắp đến lượt mình, Tống Kỳ xoay người hướng Tần Tuyên Tuyên làm dấu hiệu chiến thắng, lại nghe nhân viên phòng vé vẻ mặt xin lỗi đối với những người đang xếp hàng nói: " Thật xin lỗi mọi người, rạp chúng tôi hiên xảy ra chút sự cố, chúng tôi không thể khởi chiếu bộ phim hôm nay, thành thật xin lỗi, những ai đã mua vé, chúng tôi xin hoàn lại tiền."
Thông báo vừa xong, toàn bộ hội trường nhất thời hỗn loạn, nhân viên an ninh của rạp phải ra duy trì trật tự, hơn nữa nhân viên phòng vé vẫn kiên nhẫn giải thích cùng xin lỗi, người tới xem phim lần lượt mang theo bất mãn mà rời đi.
"Học trưởng, ngày mai chúng ta lại đến xem là được mà."
Vì việc này Tống Kỳ rất buồn bực, Tần Tuyên Tuyên ngược lại phải an ủi anh.
Tống Kỳ sắc mặt vẫn khó coi như cũ, " Anh đã vì ngày hôm nay mà chuẩn bị thật kĩ càng ngày kỷ niêm của chúng ta, cứ như vậy hỏng việc, anh thật muốn đi đốt trụi rạp chiếu phim này."
Tần Tuyên Tuyên phì cười, " Học trưởng, anh như vậy là phạm pháp đó nha."
Tống Kỳ xoa xoa đầu Tần Tuyên Tuyên, lại không cam lòng mà nói: "Tuyên Tuyên, hay là chúng ta đi tới rạp khác xem?"
"Học trưởng, giờ này trên đường xe đông lắm, muốn đến rạp gần nhất cũng phải nửa tiếng đó, xem xong phim cũng không biết tới mấy giờ nữa. Về nhà trễ quá, ba mẹ em lại lo lắng." Tần Tuyên Tuyên bất bắc dĩ nói.
" Nói cũng đúng." Tống Kỳ vẫn là vẻ mặt buồn bực như cũ.
" Học trưởng à, em biết tâm ý của anh, hôm nay em thật sự rất vui." Tần Tuyên Tuyên cười nói.
Tống Kỳ vẽ mặt nghiêm túc, " Nhưng anh không vui nha. Như vầy đi, em hôn anh một cái, anh sẽ cố mà vui một chút."
Tần Tuyên Tuyên có chút đỏ mặt, hết nhìn trái, rồi nhìn phải, thấy xung quanh không ai chú ý liền kiễng mũi chân hôn trên mặt Tống Kỳ một cái.
Vì vậy mà Tống Kỳ thật hài lòng, ôm Tần Tuyên Tuyên đi ra ngoài, " Về nhà thôi, ngày mai chúng ta lại đi xem."
Vẫn là không ai chú ý nơi góc nhỏ, Đỗ Mộ Ngôn lấy nón và mắt kính ném xuống, dùng sức đấm một cái.
Nhìn hai người kia bộ dạng ân ân ái ái, hắn thật ghen tị, hắn ghen tị đến phát điên lên! Hắn muốn chia rẽ bọn họ! Càng nhanh càng tốt.