Sau vài ngày, công việc ở công ty mới của Tần Tuyên Tuyên bắt đầu vào quỹ đạo, cố gắng làm xong nhiệm vụ, cố gắng giao tiếp quan hệ với các đồng nghiệp khác. Mà cô cũng không quên việc đã hứa với Đỗ Mộ Ngôn, giữa trưa luôn đến Minh Hạ cùng hắn ăn trưa. Quan hệ của hai người tiến triển rất tốt.
Hôm nay, Tần Tuyên Tuyên vừa về nhà đã bị Tần Quốc Đống gọi lại, "Tuyên Tuyên, con lại đây một chút, ba có chuyện muốn hỏi con."
"Ba, có chuyện gì vậy ạ?"
Tần Quốc Đống nói: "Cuối tuần sau, khoa của ba có tổ chức du lịch hai ngày một đêm, có thể nộp thêm tiền để đưa người nhà đi cùng, ba mẹ đều đi, con có đi cùng không?"
"Ba, hai người đi hưởng thụ thế giới hai người, con đi cùng có phải không hợp lắm không?" Tần Tuyên Tuyên trêu đùa.
Tần Quốc Đống bật cười "Con nói bậy cái gì thế? Trong khoa còn bao nhiêu người đi cùng nữa mà."
"Đi chứ, đường nhiên là con muốn đi rồi." Tần Tuyên Tuyên cười nói. Nhiều năm như vậy, khoa Tần Quốc Đống tổ chức du lịch mà có thể mang theo người nhà thì ông đều đưa Tần Tuyên Tuyên cùng đi, quan hệ của co với các giáo sư, phó giáo sư trong khoa cũng rất tốt, lâu rồi không gặp, cô cũng muốn gặp lại họ.
"Được rồi, ba sẽ báo danh cho con." Tần Quốc Đống nói.
"Vâng!" Tần Tuyên Tuyên cười, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, do dự mở miệng, "Ba... con hỏi ba một chút, lần du lịch này mỗi giáo viên có thể mang theo mấy người nhà vậy ạ?"
"Sao thế?" Tần Quốc Đống nghi ngờ hỏi, "Mang thêm một người thì nộp thêm một phần tiền, mang bao nhiêu cũng được, chỉ cần báo danh nộp tiền là xong."
"Ba... vậy ba bảo con có thể gọi Đỗ Mộ Ngôn không?" Tần Tuyên Tuyên lắp bắp mở miệng.
"Cái này à? Con muốn gọi nó dĩ nhiên là được, nhưng không phải nó bận lắm sao? Có thời gian đi không?"
"Vậy... con đi hỏi anh ấy một chút," Tần Tuyên Tuyên nghĩ lại cũng thấy đúng, liền hỏi Tần Quốc Đống thời hạn báo danh cuối cùng.
Tối hôm đó sau khi xem đom đóm về, Tần Tuyên Tuyên lập tức nhận ra, cô rất tiêu cực trong mối quan hệ với Đỗ Mộ Ngôn, không dám đi cùng một chỗ với Đỗ Mộ Ngôn, theo bản năng che dấu đi quan hệ với hắn... trái lại, Đỗ Mộ Ngôn rất khoa trương thông báo với mọi người quan hệ yêu đương của hai người. Cô cảm thấy cô nên thay đổi một chút, nên tiến bộ, nếu không cô thật xin lỗi Đỗ Mộ Ngôn đã trả giá vì cô nhiều như vậy.
Đầu tiên, cô nên thản nhiên, thậm chí là tự hào thừa nhận mối quan hệ với Đỗ Mộ Ngôn.
Hôm sau, lúc sắp tan làm, Tần Tuyên Tuyên nhắn tin cho Đỗ Mộ Ngôn, nói tối nay cô muốn ăn đồ Nhật, hy vọng hắn có thể đến đón cô.
Đỗ Mộ Ngôn nhanh chóng nhắn tin đồng ý.
Tần Tuyên Tuyên nhìn tin nhắn đồng ý không chút do dự, trong lòng hơi phức tạp. Cứ như thế này thì thể nào cô cũng bị Đỗ Mộ Ngôn chiều hư mất. Về cơ bản hắn đối với cô là cần gì cho đó, mặc kệ cô yêu cầu cái gì hắn đều dùng hết khả năng làm cô thỏa mãn, thật sự biến cô thành công chúa nâng trong tay mà cưng chiều. Đôi khi cô còn cảm thấy được yêu chiều mà kinh sợ nữa, nhưng nhiều hơn là cảm giác vô cùng hạnh phúc, có mấy người phụ nữ có thể hưởng niềm hạnh phúc được Đỗ Mộ Ngôn yêu chiều như vậy chứ?
Cô cảm thấy, cô cũng nên trả giá tình cảm như hắn.
Đến thời gian tan làm, Đỗ Mộ Ngôn nhắn tin cho Tần Tuyên Tuyên, nói hắn đã chờ cô dưới lầu. Tần Tuyên Tuyên biết hắn tuân thủ hứa hẹn với cô, không để đồng nghiệp của cô phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người, cô vừa cảm động vừa đau lòng, nhắn tin lại để hắn đi lên đón cô.
Đỗ Mộ Ngôn chỉ ước có thể làm mỗi người đều biết mối quan hệ của hắn và Tần Tuyên Tuyên, dĩ nhiên không có ý kiến gì, lại báo tên ở chỗ bảo vệ một chút rồi đi lên lầu dưới ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ kia.
Tần Tuyên Tuyên thu dọn đồ đạc của mình thật chậm chạp, đồng nghiệp mới của cô thấy thế thì hỏi: "Tần Tuyên Tuyên, sao cô còn chưa về?"
Đã đến giờ tan làm, những người không cần tăng ca đều mau chóng thu dọn rời khỏi công ty, hành động này của Tần Tuyên Tuyên lại có chút khác lạ khiến người ta để ý.
"Tôi đi ngay đây." Tần Tuyên Tuyên cười nói, nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc, sửa sang lại bàn công tác của mình.
"Tuyên Tuyên."
Một giọng nói đàn ôn quen thuộc vang lên, gương mặt Tần Tuyên Tuyên tràn đầy nụ cười, quay người nhìn về phía Đỗ Mộ Ngôn đang sải bước lại gần.
"Anh ta là bạn trai cô à?" Đồng nghiệp nháy mắt trên đùa.
Tần Tuyên Tuyên tự hào gật đầu cười, ánh mắt đầy tình ý mềm mại nhìn Đỗ Mộ Ngôn đanh lại gần mình, miệng nói: "Đúng vậy, anh ấy là bạn trai tôi."
"Bạn trai cô thật đẹp trai!" Đồng nghiệp cảm thán nói, bỗng nhiên mày chau lại, "Có ai từng nói bạn trai cô đặc biệt giống Đỗ tổng Đỗ Mộ Ngôn của tập đoàn Minh Khải chưa?"
Tần Tuyên Tuyên cười liếc mắt nhìn đồng nghiệp, không nói gì, chỉ cầm túi xách tười cười chào đón.
"Xong rồi sao?" Đỗ Mộ Ngôn tự nhiên nhận lấy túi xách của Tần Tuyên Tuyên, cúi đầu hôn khẽ lên khóe môi đang cười của cô, dịu dàng hỏi.
Gương mặt Tần Tuyên Tuyên đỏ bừng, "xong rồi, chúng ta đi thôi."
Cô xoay người vẫy vẫy tay với đồng nghiệp: "Chúng tôi đi trước đây, gặp lại sau!"
Ánh mắt Đỗ Mộ Ngôn sáng bừng lên, xoay người lễ phép gật đầu với đồng nghiệp của Tần Tuyên Tuyên, ôm lấy eo cô, hai người hướng ra ngoài mà đi.
Đồng nghiệp đứng ngẩn tại chỗ, nửa ngày sau mới thì thào ra tiếng,"Càng nhìn càng giống, không phải thật sự là Đỗ Mộ Ngôn chứ?..."
Mãi đến khi đã ngồi lên xe, khóe môi cong lên của Đỗ Mộ Ngôn vẫn chưa hạ xuống, thấy Tần Tuyên Tuyên ngồi lên xe, hắn nhoài người ra cài dây an toàn cho cô nhưng không lập tức lùi về, ngược lại cúi đầu hôn môi cô, hôn thật sâu mới buông cô ra.
Tần Tuyên Tuyên thở hổn hển, ánh mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn đầy xấu hổ, bất mãn, nơi này là đường cái, hắn cũng nên kiềm chế một chút chứ!
"Tuyên Tuyên..." hắn kề trán lên trán cô, nhẹ nhàng gọi tên cô, đôi môi rung động cọ quẹt đôi môi trơn bóng vừa bị hôn của cô, khiến cô run rẩy.
Cô muốn lui về phía sau, sau đầu lại là ghế ngồi, cô muốn tránh đi, hắn lại đè lại bả vai cô, không cho cô đường nào để né tránh.
Biểu hiện khác thường của Tần Tuyên Tuyên hôm nay, dĩ nhiên là Đỗ Mộ Ngôn có để trong mắt rồi, sự kích động và vui sướng trong lòng hắn bây giờ không có ngôn ngữ nào tả nổi. Tuyên Tuyên bị hắn công kích vây hãm từng chút một, cô đón nhận hắn rồi, hơn nữa càng lúc càng để ý đến hắn, điều này khiến lồng ngực hắn tràn đầy cảm động, thầm nghĩ hôn môi cô thêm một lần nữa.
"Tuyên Tuyên..." hắn gọi tên cô một lần nữa, hầu kết trượt lên trượt xuống, ánh mắt nóng bỏng mà thâm thúy, như thể muốn nuốt gọn cô.
Tần Tuyên Tuyên có thể hiểu được lí do hắn kích động như vậy, trong lòng không khỏi hơi chua xót. Cô chẳng qua chỉ biểu hiện chút thái độ nho nhỏ mà Đỗ Mộ Ngôn đã vui đến vậy... hắn thật sự rất để ý đến cô,
"Mộ Ngôn..." Tần Tuyên Tuyên dịu dàng nhìn đôi mắt Đỗ Mộ Ngôn, nhẹ giọng nói,"Em đói bụng."
Đỗ Mộ Ngôn như thể đột nhiên hoàn hồn, lúc lùi lại còn hôn Tần Tuyên Tuyên một cái nữa, mới thỏa mãn ngồi thẳng lại sau tay lái, khởi động xe.
"Hôm nay thuận lợi không em?" Đỗ Mộ Ngôn chăm chú nhìn đường đi, ngẫu nhiên hơi nghiêng đầu nhìn Tần Tuyên Tuyên một cái.
Tần Tuyên Tuyên gật gật đầu, "Cũng được. Nhưng mà sáng có một vị khách hàng kỳ quái, ép buộc phòng chúng em sắp chết luôn rồi."
"Vị khách kỳ quái nào?"
"Em đến tuổi này rồi mà chưa bao giờ thấy một người đàn ông tự kỷ đến thế." Vừa bắt đầu thì vẻ mặt Tần Tuyên Tuyên liền sinh động lên. Tính cách cô cũng không phải là hướng nội, khi ở cùng người quen thích trêu chọc nhau, sau khi hẹn hò với Đỗ Mộ Ngôn, cô cũng như các cô gái khác thích làm nũng, oán giận trong công việc gặp những khó khăn gì...
Đỗ Mộ Ngôn im lặng lắng nghe Tần Tuyên Tuyên dùng giọng điệu thanh thoát kể ra những khó khăn trong công việc cho hắn nghe, trên khóe môi luôn mang nụ cười thản nhiên.
Hắn là bạn trai Tuyên Tuyên, Tuyên Tuyên bên hắn như những đôi tình nhân bình thường, thanh thản lại ấm áp. Nếu đây là một giấc mơ, thì hắn hy vọng hắn vĩnh viễn không cần tỉnh dậy từ giấc mơ này.
Đến nơi đã đặt trước, Đỗ Mộ Ngôn lại tháo dây an toàn cho Tần Tuyên Tuyên, sau khi cô xuống xe liền chủ động ôm cánh tay Đỗ Mộ Ngôn, ngọt ngào đi vào trong nhà hàng.
Hai người ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, gọi xong đồ ăn, Tần Tuyên Tuyên nhìn Đỗ Mộ Ngôn, giọng nói mang theo chút lo lắng, "Em có chuyện muốn hỏi anh."
"Chuyện gì?" Trái tim Đỗ Mộ Ngôn bắt đầu nhảy lên, nghĩ Tần Tuyên Tuyên đã phát hiện ra cái gì, không khỏi âm thầm đề phòng, trên mặt vẫn bình tĩnh không chút thay đổi.
"Tuần sau khoa của ba em muốn đi du lịch, có thể mang theo người nhà." Tần Tuyên Tuyên dừng một chút, trên mặt vẫn không nhịn được mà hơi đỏ lên, "Anh có thể đi cùng không?"
"Đương nhiên là có thể." Đỗ Mộ Ngôn gần như không thèm suy nghĩ đã đồng ý.
Tần Tuyên Tuyên giật mình, "Anh không cần hỏi qua Lý trợ lý ư? Không khéo ngày đó anh đã có lịch trình..."
"Không, chắc chắn hôm đó anh không có việc gì." Đỗ Mộ Ngôn cười nắm lấy tay Tần Tuyên Tuyên, cho dù thật sự có việc lớn, hắn cũng không chút do dự quăng đi. Người nhà... Tuyên Tuyên xếp hắn vào danh sách người nhà đấy.
Đỗ Mộ Ngôn đã nói thế, dĩ nhiên Tần Tuyên Tuyên cũng không nói gì thê. Nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung thêm: "Mấy chú dì ở khoa của ba em đều nhìn em lớn lên, anh đi cùng, họ có thể sẽ... à... kích động, anh có cần suy nghĩ lại không?"
Đỗ Mộ Ngôn bỗng bật cười, "Tuyên Tuyên, em cảm thấy anh không thể gặp người hay là nghĩ anh không ứng phó nổi những trường hợp đó?"
"Em dĩ nhiên không nghĩ thế rồi." Tần Tuyên Tuyên vội nói.
Đỗ Mộ Ngôn cầm tay Tần Tuyên Tuyên, dịu dàng cười nói: "Tuyên Tuyên, anh và em cùng đi chơi mà. Anh rất vui khi em mời anh đi, em yên tâm, anh sẽ không làm em mất mặt, cũng sẽ không luống cuống."
Trái tim Tần Tuyên Tuyên chậm rãi trở về. Cô nghĩ cô lo lắng nhiều quá. Đỗ Mộ Ngôn là loại người nào, so với những gian khổ khi hắn gây dựng sự nghiệp thì chuyện nhỏ nhặt thế này có đáng gì đâu?
Tần Tuyên Tuyên cầm lại tay Đỗ Mộ Ngôn, còn dặn dò: "Vậy anh cũng phải đồng ý với em, đối đãi với mấy chú mấy dì đó không thể giống như đối với cấp dưới trong công ty đâu đó."
Tần Tuyên Tuyên đã không ít lần thấy thái độ của Đỗ Mộ Ngôn với cấp dưới, việc hắn khiến cấp dưới mang theo bộ dạng nơm nớp lo sợ khiến cô cảm thấy như hắn có hai mặt vậy, lúc bên cô là nhân cách dịu dàng còn khi đối mặt với cấp dưới thì chính là nhân cách lạnh lùng tàn nhẫn.
"Họ đều là những người đã nhìn em lớn lên, cũng là người lớn trong nhà của anh, anh nhất định sẽ đối xử với họ như chú dì trong nhà, em vừa lòng chưa?" Đỗ Mộ Ngôn cười cười.
Tần Tuyên Tuyên nhớ đến biểu hiện vô cùng tốt của Đỗ Mộ Ngôn trước mặt cha mẹ mình thì cũng thả lỏng hơn.
Sự việc được giải quyết, hai người anh anh em em ăn xong cơm chiều. Sau đó, Đỗ Mộ Ngôn nắm tay Tần Tuyên Tuyên đi dạo trên đường cái, lấy danh nghĩa tốt đẹp là tiêu cơm.
Thời gian còn sớm nhưng Tần Tuyên Tuyên không muốn về nhà quá muộn nên để Đỗ Mộ Ngôn đưa cô về nhà. Đỗ Mộ Ngôn đưa Tần Tuyên Tuyên về tận dưới lầu, chờ cô đi lên, cuối cùng nhìn thấy cô phất phất tay chào hắn từ cửa sổ phòng ngủ mới an tâm rời đi.
Tần Tuyên Tuyên nói với Tần Quốc Đống chuyện Đỗ Mộ Ngôn đồng ý đi du lịch, đồng thời hỏi ông có thể mời Đỗ Mộ Ngôn đến nhà ăn một bữa cơm hay không. Đây là lần chính thức thăm hỏi đầu tiên của Đỗ Mộ Ngôn sau khi hai người xác nhận quan hệ.
Tần Quốc Đống và Đường Vi cũng thích Đỗ Mộ Ngôn, đối với sự tiến triển của đôi trẻ rất là vui mừng, dĩ nhiên sẽ không phản đối. Ba người bàn bạc một chút, nhanh chóng xác định thời gian mời cơm.
Sau khi trở về phòng của mình, Tần Tuyên Tuyên gọi cho Đỗ Mộ Ngôn để thông báo việc này, Đỗ Mộ Ngôn dĩ nhiên là nói hôm đó hắn rảnh, nhất định sẽ đến.