"Tần tiểu thư, tôi biết bây giờ Đỗ Mộ Ngôn đang theo đuổi cô, cô thật sự muốn cùng một chỗ với hắn khi không hiểu biết gì về hắn hay sao?" Đối phương hỏi.
Tần Tuyên Tuyên chần chừ một lát, nếu cô thích Đỗ Mộ Ngôn thì nhất định sẽ tin tưởng hắn, nói không chừng sẽ không cho người này cơ hội nói chuyện, nhưng sâu trong đáy lòng cô vẫn có nghi ngờ lo lắng với biểu hiện của Đỗ Mộ Ngôn, chẳng qua hắn đã cứu cô vài lần nên cô cố đè nén suy nghĩ này mà thôi, bởi vậy cô hơi tò mò người này muốn nói gì về Đỗ Mộ Ngôn.
Nhìn ra Tần Tuyên Tuyên có hứng thú với việc mình muốn nói, đối phương vội vàng tiếp: "Tần tiểu thư, tôi cũng không có nhiều thời gian, xin mời qua bên này."
Hai người cũng không đi đến đâu khác mà đến góc bên cạnh cửa chính của Thiên vũ đại hạ.
"Tần tiểu thư, tôi tên Lại Hưng." Người đàn ông nói, "Tôi bây giờ đã không phải là phóng viên của "Nhật báo Ngô thị" nữa."
Tần Tuyên Tuyên kinh ngạc nhíu mày.
Lại Hưng cong khóe môi, đáy mắt hiện lên sự xin lỗi, "Tần tiểu thư, tôi cũng không lừa cô. Ngày đó ở cửa bệnh viện tôi cũng có mặt. Tôi biết, chúng tôi hơi quá đáng, nhưng đó là công việc của chúng tôi, tôi không có lựa chọn, tôi nghĩ cô nhất định có thể hiểu được.
Tần Tuyên Tuyên mím môi nói: "Lại tiên sinh, cuối cùng anh muốn nói cái gì?"
"Tần tiểu thư, xin kiên nhẫn một chút." Lại Hưng nói, "Xin nghe tôi nói xong đã, tôi chẳng qua chỉ làm việc của mình, nhưng lại vì thế mà mất việc!"
"Anh nói là..."
"Tần tiểu thư, tôi tin là tôi không cần nhiều lời cô cũng hiểu tôi đang nói cái gì." Lại Hưng xuy một tiếng, "Nếu không phải Đỗ Mộ Ngôn tạo áp lực phía sau thì tòa soạn sao có thể sa thải tôi được?"
"Lại tiên sinh, việc này anh có chứng cứ không?" Lông mày Tần Tuyên Tuyên khẽ nhíu lại. nếu Lại Hưng muốn nói chuyện này...
Lại Hưng hạ khóe miệng, "Dĩ nhiên là tôi không có chứng cứ. Nhưng mà Tần tiểu thư, việc này tôi chỉ cần nhắc đến, cô tin hay không cũng được. Chuyện tôi muốn nói là một chuyện khác."
Lại Hưng nói xong thì lấy ra một túi giấy đựng tài liệu không lớn lắm đưa tới trước mặt Tần Tuyên Tuyên, "Tần tiểu thư, nói thật ra, tôi muốn đưa cho cô thứ này là vì tôi là người lòng dạ hẹp hòi, dù tôi chắc chắn không thể ở Ngô thị nữa thì bị người ta hại mà không trả thù không phải là phong cách của tôi. Mấy thứ trong này, tôi hy vọng tần tiểu thư có thể xem kỹ."
"Cuối cùng thì trong này có cái gì?" Tần Tuyên Tuyên cầm lấy túi giấy muốn lấy lại nhưng Lại Hưng lại không buông tay.
Hắn cười lạnh một tiếng, "Tần tiểu thư, vận khí của tôi cũng có vẻ tốt. Bởi vì Đỗ Mộ Ngôn không chịu nhận phỏng vấn của tòa soạn chúng tôi, nên từ một tháng trước tôi đã bắt đầu theo dõi hắn muốn mò ra chút tin tức độc đáo gì đó, không ngờ lại chụp được không ít cảnh thú vị. Cô nhìn ảnh này thì sẽ hiểu tất cả. Tần tiểu thư, tôi không phải người tốt nhưng tôi biết phân biệt thiện ác, tôi biết cô là cô gái tốt, dù tôi làm thế này là có ý đồ riêng nhưng tôi hy vọng cô đừng bị người ta lừa.
Lời Lại Hưng nói khiến Tần Tuyên Tuyên hơi đề phòng, cuối cùng thì trong túi giấy này có ảnh gì vậy?
Lạ Hưng thả tay ra, để Tần Tuyên Tuyên lấy túi giấy về. Cô đang muốn mở túi giấy ra xem thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói quen thuộc truyền đến.
"Tần tiểu thư, cô ở đây ư?"
Bàn tay đang muốn bóc túi giấy của Tần Tuyên Tuyên khựng lại, theo bản năng nhét túi giấy vào cặp của mình. Mà Lại Hưng liếc mắt nhìn về phía phát ra âm thanh thì sắc mặt biến đổi, cúi đầu nói một câu rồi nhanh chóng bỏ đi.
"Tần tiểu thư, đừng để Đỗ Mộ Ngôn phát hiện ra thứ tôi đưa cho cô!"
Tần Tuyên Tuyên xoay người hướng về phía Lý Tái đang chạy nhanh đến đây, nụ cười trên mặt hơi cứng ngắc, "trợ lý Lý, sao anh lại ở đây?"
Lý Tái như thể không nhìn thấy Lại Hưng một phút trước còn đứng đây, nụ cười trên mặt không chê vào đâu được, "Tần tiểu thư, Đỗ tổng lo lắng cho cô nên để tôi đến đón cô."
"Không cần phiền phức như vậy, tự tôi có thể gọi xe đi mà." Tần Tuyên Tuyên cười cứng ngắc. Cô luôn suy nghĩ đến túi giấy trong cặp, nóng lòng muốn mở ra xem, muốn Lý Tái rời đi nhưng nhìn vào tình huống trước mắt thì chắc là không thể nào rồi.
"Tần tiểu thư, đây là việc Đỗ tổng đã giao, nếu tôi không đó được cô thì tiền thưởng cuối năm của tôi sẽ đi tong đấy." Lý Tái nhún nhún vai nói như bất đắc dĩ lắm.
Tuy biết rõ Lý Tái hay nói đùa nhưng hắn đã nói thế rồi, hơn nữa người xe đều đã đến tận tây, Tần Tuyên Tuyên cũng không thể gọi xe tự đi được, chỉ có thể theo Lý Tái lên xe.
"Tần tiểu thư, vừa rồi hình như tôi thấy cô nói chuyện với ai? Nếu cô gặp phiền phức gì xin cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô giải quyết." Lý Tái ngồi ở vị trí phó lái, quay đầu nói với Tần Tuyên Tuyên ngồi phía sau.
Tần Tuyên Tuyên cười gượng, "Không có gì, anh ta hỏi đường thôi."
"Thì ra là vậy." Lý Tái gật gật đầu, tầm mắt quay về phía trước nhưng lại thường xuyên quan sát động tĩnh của Tần Tuyên Tuyên qua kính chiếu hậu.
Tuy rằng ngoài mặt hắn bình tĩnh tự nhiên nhưng trong lòng lại cảm thấy đau đớn thay cho Đỗ tổng. Tuy vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua nhưng hắn biết rõ người kia không đơn giản chỉ "hỏi đường" như lời Tần tiểu thư nói. Nếu hắn nhớ không nhầm thì người đó là phóng viên "Nhật báo Ngô thị" tên là... Lại Hưng, đúng, chính là tên này. Ngày đó ở cửa bệnh viện đã vây Tần tiểu thư, hắn làm theo lệnh Đỗ tổng, rất dễ dàng làm đám người đó mất việc. Bây giờ nhìn thấy đối phương tìm đến Tần tiểu thư, hắn dĩ nhiên biết có chuyện kỳ quái rồi. Dường như hắn còn thấy tên đó đưa cho Tần tiểu thư một túi giấy... may mà hắn tới kịp, xem ra Tần tiểu thư chưa kịp xem nội dung bên trong. Nhưng không biết tên đó đã nói gì với Tần tiểu thư, nếu nói đến việc Đỗ tổng đánh đổ bát cơm của họ thì hắn không lo lắng, nhưng nếu là chuyện khác...
Lý Tái lo lắng liếc mắt nhìn Tần Tuyên Tuyên qua kính chiếu hậu, rất dễ nhìn ra cô đang ngồi không yên. Đỗ tổng làm chuyện gì, cùng với những chuyện sai hắn làm, đúng là có vài thứ tuyệt đối không thể để Tần tiểu thư biết. Nếu Lại Hưng thật sự đã biết gì đó, lại còn đánh đến trước mặt Tần tiểu thư này nữa... Đỗ tổng dĩ nhiên sẽ trách hắn làm hỏng việc!
Tần Tuyên Tuyên ngồi ngay phía sau nên Lý Tái không thể gọi điện dàn xếp gì được, hắn chỉ có thể lén lút nhắn tin cho Đỗ Mộ Ngôn, nói cho hắn việc có phóng viên đưa cho Tần Tuyên Tuyên một túi tài liệu, Tần Tuyên Tuyên chưa xem nhưng trong đó rất có khả năng là thứ bất lợi cho hắn.
Đỗ Mộ Ngôn đáp lại rất nhanh, tin nhắn chỉ ngắn ngủi ba chữ: Tôi đã biết. Nhưng Lý Tái lại từ ba chữ kia mà tưởng tượng được ra sắc mặt dữ tợn của Đỗ Mộ Ngôn, nhất thời cũng cảm thấy mình đứng ngồi không yên như Tần Tuyên Tuyên.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, Tần Tuyên Tuyên cầm chặt túi xách của mình, cùng Lý Tái xuống xe.
Mắt thấy sắp đến phòng bệnh của Đỗ Mộ Ngôn, Tần Tuyên Tuyên bỗng dừng lại gọi Lý Tái một tiếng, "Trợ lý Lý, ngại quá, tôi đến phòng vệ sinh một chút. Anh vào trước đi, tôi lập tức sẽ đến ngay."
Lý Tái quay đầu nhìn Tần Tuyên Tuyên, lòng căng thẳng nhưng trên mặt lại không để lộ chút cảm xúc nào nói: "Tần tiểu thư, trong phòng bệnh của Đỗ tổng không phải cũng có buồng vệ sinh hay sao? Ở đó có vẻ sạch sẽ hơn,"
"Ngoài buồng vệ sinh là phòng bệnh... có chút... có chút kỳ quái." Tần Tuyên Tuyên xấu hổ cười nhẹ, "Trợ lý Lý, tôi sẽ đến nhanh thôi."
Nói xong, Tần Tuyên Tuyên xoay người bỏ chạy, không cho Lý Tái cơ hội ngăn cản cô.
Đến khi bóng dáng Tần Tuyên Tuyên xa dần, sắc mặt Lý Tái lập tức trầm xuống, Tần tiểu thư dùng cái cớ đi vào nhà vệ sinh này, hắn căn bản không có cách gì ngăn cô ấy được cả, không biết Đỗ tổng có sắp xếp gì có thể lặng lẽ lấy cái túi giấy kia khỏi tay Tân ftieeur thư hay không nữa."
Đã ở trong viện vài ngày, Tần Tuyên Tuyên cũng coi như quen thuộc với nơi này, bình thường cũng thường ra đi toilet nên cô rất rõ ràng nhà vệ sinh công cộng ở cuối hành lang.
Những lời Lại Hưng nói, cuối cùng là ý gì? Trong túi giấy, cuối cùng có cái gì...
Tần Tuyên Tuyên vừa suy nghĩ vừa đẩy cửa nhà vệ sinh nữ ra, ai ngờ lại có người lao đến trước mặt cô, hai người lập tức va vào nhau.
"Rất xin lỗi, rất xin lỗi, đều là lỗi của tôi, cô không sao chứ?" Tần Tuyên Tuyên tự biết mình đuối lý, tuy rằng bẳn thân cô cũng bị đâm đến lảo đảo nhưng sau khi đứng vững thì lập tức nhận sai.
Trước mặt cô là một cô gái tóc dài, vì va chạm với cô mà cả người đều ngã ngồi trên mặt đất, tóc dài che mất mặt cô ấy.
Tần Tuyên Tuyên đưa tay định kéo cô gái dậy nhưng lại bị cô gái tóc dài tránh đi, cô ấy né tay Tần Tuyên Tuyên như né tránh ôn dịch, tự bò dậy cúi đầu nói, "Tôi không sao!"
Nói xong, ngay cả đầu cô ấy cũng không nâng lên, vội vàng rời khỏi nhà vệ sinh.
Tần Tuyên Tuyên vuốt vuốt trái tim còn kinh hoàng của mình, lựa một buồng vệ sinh khóa cửa lại, ngồi trên bồn cầu đem túi đặt trên đầu gối, mở ra khóa kéo.
... Không có? Túi giấy đâu?
Tần Tuyên Tuyên vội vàng dốc ngược túi của mình lên trời, nhưng cái túi giấy không lớn không nhỏ ở bên trong như thể không cánh mà bay, biến mất không thấy.
Rõ ràng cô tự tay nhét vào túi mà, hẳn là sẽ không rơi trên đường... đợi chút, cô gái kia!
Tần Tuyên Tuyên lập tức mở cửa buồng lao ra khỏi nhà vệ sinh nữ nhìn ra, nhưng trên hành lang yên lặng không một bóng người, làm gì có cô gái tóc dài nào? (Nghe như phim ma ấy nhỉ)
Tần Tuyên Tuyên vội vàng cúi đầu nhìn túi xách của mình, phát hiện ra rõ ràng ngoài túi giấy ra thì ví tiền của cô cũng biến mất!
Nếu nói cô gái kia chỉ lấy túi giấy thì cô nhất định sẽ cảm thấy kỳ lạ, nhưng bây giờ cô gái kia trộm cả ví tiền của cô... Trong túi giấy kia là ảnh chụp, nếu sờ qua rất giống như cọc tiền...
Câu hỏi của Tần Tuyên Tuyên cứ đứt gánh giữa đường như vậy, cô gái ăn trộm kia lấy ví thì cũng đành, ít nhất để lại ảnh cho cô chứ?
Lúc học đại học, Tần Tuyên Tuyên từng bị trộm ví một lần, lần đó mất cả chứng minh thư rồi thẻ căn cước các loại giấy tờ đã khiến cô suýt phát điên nên từ đó về sau cô không để những thứ giấy tờ quan trọng trong ví nữa, cho nên cái ví bị lấy đi cũng chỉ có hơn hai trăm đồng cùng một số thẻ hội viên ít dùng mà thôi, toàn bộ giấy tờ quan trọng vẫn ở trong túi xách của cô.
Biết Đỗ Mộ Ngôn đang chờ mình, Tần Tuyên Tuyên chỉ có thể thu hồi buồn bực của bản thân, nhanh chóng bước đến phòng bệnh của Đỗ Mộ Ngôn. Tuy không còn ảnh chụp nhưng cô có thể liên hệ với Lại Hưng, vừa rồi Lại Hưng không cho cô cách liên lạc nhưng cô đã biết tên và công việc trước đây của hắn rồi, đến lúc đó gọi đến tòa soạn hỏi số điện thoại của hắn là được thôi.
Lúc Tần Tuyên Tuyên vào phòng bệnh thì Đỗ Mộ Ngôn đang nằm trên giường, thấy cô đi vào, hắn lập tức lộ ra nụ cười, "Tuyên Tuyên."
Tần Tuyên Tuyên đến bên giường, áp chế nghi ngờ sinh ra khi nghe lời Lại Hưng nói, lộ ra nụ cười nhợt nhạt, "Anh có khá hơn chút nào không?"
"Tốt hơn nhiều." Đỗ Mộ Ngôn nói, "chỉ là rất nhớ em."
Tần Tuyên Tuyên hơi ngượng ngùng, đỏ mặt liếc mắt nhìn Lý Tái đang đứng một bên ra vẻ chưa nghe thấy gì, cũng làm bộ không nghe thấy câu sau của Đỗ Mộ Ngôn, "Vậy thì tốt quá... hôm nay cha mẹ tôi muốn tôi về ăn cơm sớm một chút, lát nữa tôi phải về nhà."
"Được." Đỗ Mộ Ngôn gật gật đầu, cũng không ngăn cản.
Hai người trò chuyện thêm một lát rồi Tần Tuyên Tuyên xin phép ra về, Đỗ Mộ Ngôn nhìn bóng dáng cô rời đi, sau đó liếc nhìn Lý Tái một cái. Lý Tái gật đầu ra khỏi phòng bệnh, chỉ lát sau liền trở về, trong tay rõ ràng cầm túi giấy mà Tần Tuyên Tuyên mất.
Mặt Đỗ Mộ Ngôn âm trầm mở túi giấy ra, lấy ảnh chụp bên trong, xem từng tấm một, càng xem sắc mặt càng khó coi.
Những tấm ảnh này, trung thực ghi lại tất cả những thứ Đỗ Mộ Ngôn âm thầm làm để có được Tần Tuyên Tuyên. Có vẻ mặt trước sau khác biệt của hắn, có hắn cải trang cướp đi vé xem phim của Tần Tuyên Tuyên và Tống Kỳ, có ảnh hắn cố tình dán vào Tần Tuyên Tuyên trên phương tiện công cộng, có cả ảnh Hoàng tiểu thư mơ hồ tựa vào xe hắn... tất cả ảnh chụp này nếu bị Tần Tuyên Tuyên nhìn thấy thì toàn bộ công sức của hắn đều uổng phí! Cô ấy sẽ biết toàn bộ sự thật, cô sẽ mắng chửi hắn, oán hận hắn, rời khỏi hắn!
Độ Mộ Ngôn siết chặt nắm tay, ảnh chụp trong tay hắn nhăn nhúm thành một cục.
Không, không thể như vậy! Thật vất vả hắn mới đến được ngày hôm nay, hắn không thể để kẻ khác phá hỏng tất cả những thứ hắn khổ tâm đạt được, bất kỳ ai cũng không được! Toàn bộ những kẻ muốn phá hoại quan hệ của hắn và Tần Tuyên Tuyên, đều đáng chết!