Edit: Rin
"Thưa thiếu phu nhân, người mặc áo chàng màu xanh ngọc kia là Phan thế tử, còn vị quí nhân bên cạnh" Ngọc Nhi dừng một chút: "Ngài cũng từng gặp qua, đó là quận chúa nương nương."
Mẫu Đơn mỉm cười, không hề khiếp sợ nhìn mấy người kia. Nàng nhìn rất rõ ràng Thanh Hoa quận chúa, tuổi chừng hơn hai mươi, khuôn mặt diễm lệ, búi tóc cao ngất, dáng người quyến rũ, hấp dẫn, trang điểm thì càng đẹp đẽ quý giá. Chiếc áo choàng với tay áo rộng màu bạc dài phết đất, áo ống màu vàng được quấn rất thấp, lộ ra bộ ngực sữa đầy đặn trắng như tuyết, một đôi giày nhỏ xinh đính cườm tinh xảo lộ ra dưới chiếc váy dài màu vàng tám mảnh, dải lụa choàng màu hồng phất phơ theo gió.
Trên đầu Thanh Hoa quận chúa cũng không có trâm hoa, chỉ đeo một bộ diêu nạm bát bảo với hình thức tinh xảo, phức tạp, ngoài ra không có vật phẩm, trang sức nào khác, ngay cả trên mặt cũng không trang điểm mà để mặt mộc. Nhưng khi ả đứng ở nơi đó, trong mắt mọi người chỉ thấy ả, tất cả quần áo trang sức chỉ là làm nền, thật sự là khí thế rất mạnh, mỹ lệ động lòng người.
Một nữ nhân không trang điểm mà dám tham dự loại yến hội tranh đua khoe sắc này, chỉ có hai khả năng, hoặc là không hiểu quy tắc, hoặc là vô cùng tự tin với dung mạo của mình, tin tưởng không ai có thể bằng được mình. Thanh Hoa quận chúa hiển nhiên thuộc loại sau. Mẫu Đơn nghĩ nếu chỉ nhìn bề ngoài thì đúng là Lưu Sướng rất tinh mắt.
Thanh Hoa quận chúa hơi nhíu mày. Ả cũng đang đánh giá Mẫu Đơn, trong trí nhớ của ả, Mẫu Đơn luôn ốm yếu bệnh tật, nói chuyện cũng giống như con muỗi vo ve. Nhưng bản chất con gái thương nhân lại vô cùng nhu nhược, vô cùng cố chấp, rồi lại không tự tin. Khi đối mặt với ả, luôn không tự chủ mà yếu đuối và sợ hãi, chưa bao giờ dám nhìn thẳng ả, chỉ dám lén rơi lệ, đỏ mắt. Nhưng Mẫu Đơn ở trước mắt lại không giống trong ấn tượng của ả, nàng đã không còn cảm giác bệnh tật, mỹ lệ thướt tha, chẳng những dám nhìn thẳng ả, còn mỉm cười với ả một cách bình thản ung dung, tỏ ra nàng chính là chủ nhân ở đây.
Mẫu Đơn đi đến cách mấy người ba bốn bước, vẻ mặt đạm nhiên, quy củ uốn gối chào Thanh Hoa quận chúa: "Quận chúa nương nương vạn phúc."
Thanh Hoa quận chúa làm như không nghe thấy, lôi kéo Lưu Sướng nói giỡn, cười to không để ý đến ai khác, Phan Dung bên cạnh sờ cằm, nhìn Mẫu Đơn cười nói: "Tử Thư, đây là em dâu đúng không? Đã lâu không thấy, không ngờ bộ dáng lại thay đổi như vậy, huynh thật may mắn đó."
Hắn đã nhắc tới thì Thanh Hoa quận chúa cũng không thể giả vờ như không biết, bất mãn nhìn Phan Dung, cười duyên nói: "Ngươi quản chuyện rộng thật đấy, thương hoa tiếc ngọc cả đến nhà Tử Thư." Khóe mắt nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lưu Sướng thì hơi giơ tay lên: "Thôi thôi, yến hội trong nhà thì không nên quá quan tâm lễ nghĩa. Không thì mỗi người đều hành lễ với ta, ta cũng phiền."
"Tạ quận chúa nương nương." Mẫu Đơn nhìn Phan Dung, lại vén áo cúi chào: "Thế tử gia vạn phúc."
"Mau đứng lên, mau đứng lên, đừng quá chú trọng lễ nghĩa." Phan Dung tán thưởng Mẫu Đơn không chút nào che giấu, lắc đầu cười nói: "Thật là không thể tưởng được. Tử Thư, theo ý của ta thì nữ chủ nhân nhà ngươi thật sự là danh xứng với thật."
Lưu Sướng nghe được Phan Dung tán thưởng Mẫu Đơn, lại rõ ràng nhìn thấy sự ghen ghét trong mắt Thanh Hoa quận chúa, trong lòng cũng thoải mái, lại nói: "Nàng thì biết cái gì? Không làm người khác chê cười là tốt rồi, còn để nàng làm chủ thì khó như lên trời."
Mẫu Đơn chỉ nghĩ đúng là "miệng chó không mọc được ngà voi", trên mặt vẫn cười tủm tỉm, mày cũng không thèm nhíu lại.
Nữ chủ nhân cái gì chứ? Một nữ chủ nhân đã vào cửa ba năm mà vẫn chưa viên phòng sao? Thanh Hoa quận chúa cười châm chọc, ả sinh ra đã có huyết thống cao quý, là cháu gái sinh ra được đương kim Thánh Thượng sủng ái nhất, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, kẻ hầu người hạ, lại trời sinh mạo mỹ thông minh, từ khi ả cập kê, tham dự các yến hội dù lớn hay bé cũng đều là tâm điểm, kể cả hôm nay cũng là như thế, chỉ cần có ả ở đây thì có là mẫu đơn nào cũng chỉ là cây cỏ mà thôi, ả muốn dẫm như thế nào thì dẫm như thế đó.
Thanh Hoa quận chúa nghĩ đến cái này thì cười ung dung rộng lượng: "Mẫu Đơn, hôm nay lúc ta ra cửa, vốn dĩ cũng định cài trâm hoa, ai ngờ tìm hết trong phủ, cũng tìm không thấy một đóa thích hợp, nghe nói ngươi có một gốc Nguỵ tử đang nở hoa nên đang định đến lấy một đoá, không biết ngươi có bỏ được không?"
Phan Dung không đợi Mẫu Đơn trả lời, thì châm biếm Thanh Hoa quận chúa: "À thì ra vậy, hôm nay ta thấy ngươi không cài trâm hoa còn tưởng rằng ngươi khinh thường những kẻ dung chi tục phấn (chỉ những người phải dựa vào son phấn, trang phục), phải dựa vào khoe sắc. Đang muốn khen ngươi giống em dâu đều là xuất thủy phù dung (chỉ những người đẹp thanh nhã như hoa phù dung), không ngờ người lại làm ta thất vọng."
Trên mặt Thanh Hoa quận chúa hiện lên sự tức giận, cười lạnh nói: "Ta muốn hoa của nhà Tử Thư đến chủ nhân còn chưa mở miệng, ngươi có tư cách gì nói? Đứng một bên đi, nhìn thấy người đã thấy phiền!"
Phan Dung cũng không tức giận, chỉ mỉm cười.
Thanh Hoa quận chúa thấy Mẫu Đơn rũ mắt không nói lời nào, thì ả dựa vào trên người Lưu Sướng như một kẻ mềm mại không xương, dùng quạt mỹ nhân che miệng, liếc xéo Mẫu Đơn, cười duyên nói: "Chỉ là một đóa hoa mà thôi, Mẫu Đơn không nói lời nào, Sướng lang cũng không nói lời nào, chẳng lẽ là cho ta mang đi cả bồn sao?"
Lưu Sướng có chút do dự, chậm rãi nói: "Nếu nàng thật sự thích, cũng không phải không được......"
Mẫu Đơn giận dữ, Lưu gia chít tiệt này! Không hỏi qua ý kiến của nàng mà đã dám tự lấy của hồi môn của nàng tạo ân tình, đúng là một đám không biết xấu hổ! Coi nàng là người chết sao? Lần này đưa hoa, vậy còn lần sau sẽ đưa cái gì? Nàng lập tức tiến lên một bước, ngăn trước mặt Thanh Hoa quận chúa, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Lẽ ra được quận chúa nương nương yêu mến, thật sự là sự may mắn của thiếp, chỉ tiếc, tuy bồn hoa này không đáng giá tiền lại là của hồi môn mà gia phụ gia mẫu tặng cho khi gả, tuy tiểu phụ nhân ngu dốt, lại không dám bất hiếu. Mong quận chúa nương nương thương tình!"
Cử chỉ này của Mẫu Đơn, làm những người xung quanh đều bị kinh ngạc. Nữ tử nổi danh bằng nhu nhược này, cũng dám làm trái ý cả phu quân nàng cùng quận chúa, hôm nay nàng ăn gan hùm mật gấu sao? Lưu Sướng hơi nhíu mày nhìn về phía Mẫu Đơn, có chút không mấy vui vẻ.
Thanh Hoa quận chúa cười mỉa một tiếng, nhếch tay hoa lan chọc lên mặt Lưu Sướng cười quyến rũ nói: "Sướng lang, nàng không chịu kìa. Lời nói của chàng không có trọng lượng gì cả, chàng thật sự không có mị lực."
Lưu Sướng nhẹ nhàng đẩy tay ả ra, thấp giọng nói: "Đừng đùa nữa."
Thanh Hoa quận chúa đột nhiên tức giận, thu tay lại, rồi nhìn về phía Mẫu Đơn cười lạnh nói: "Ôi, kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải lau mắt mà nhìn đấy nhỉ?"
Lâm mụ mụ rất sợ Mẫu Đơn chọc giận ả mà gặp rắc rối, vội tiến lên giữ chặt tay Mẫu Đơn, liên tục nói: "Thiếu phu nhân, ngài hồ đồ, tuy rằng là của hồi môn, nhưng cũng chỉ là một chậu hoa mà thôi, được quận chúa nương nương thích là phúc của ngài, ngài mau tạ ơn ngài ấy đi!"
Những lời Lâm mụ mụ nói ra, nghe thì có vẻ là đang khuyên Mẫu Đơn nhưng nếu suy nghĩ tỉ mỉ thì lại là Thanh Hoa quận chúa đang cưỡng đoạt của hồi môn của người khác. Phan Dung cười to, nói: "Thanh Hoa, ngươi cũng đừng trêu đùa người ta, ngươi xem người ta sắp khóc rồi kìa."
Mẫu Đơn không nhớ rõ nàng có giao tình gì với Phan Dung hay không, nhưng đúng là hôm nay hắn vẫn luôn đang giúp nàng, nàng cũng không kịp suy nghĩ nhiều liền thuận theo hắn, đáng thương nói: "Là thiếp ngu dốt, quận chúa là con gái hoàng gia, có vật phẩm quý hiếm nào mà chưa thấy? Trong vườn của quận chúa làm sao có thể lại thiếu một chậu hoa như vậy? Ngài cũng không cần cùng một phụ nhân vô tri như thiếp so đo? Ngài nói đùa với thiếp mà thiếp cũng không hiểu."
Lưu Sướng liếc nhìn Mẫu Đơn một cái, thấp giọng khiển trách: "Đúng là loại không lên được mặt bàn!"
Mẫu Đơn hiếu học hỏi: "Phu quân, vậy như thế nào có thể lên được mặt bàn?"
Lưu Sướng bị nghẹn, lạnh lùng trừng mắt Mẫu Đơn, Mẫu Đơn lại nghiêm túc nhìn hắn như thể đang rất khiêm tốn nghe câu trả lời.
Phan Dung lại không nhịn được cười: "Rất thú vị! Lần sau phu nhân của ta mà có mắng ta như vậy, ta cũng sẽ đáp lại nàng như thế."
Thanh Hoa quận chúa đánh giá nhìn Phan Dung, cười nói: "Được rồi! Ta dù có làm loạn, cũng sẽ không vì một chậu hoa tầm thường mà mang danh ỷ thế hiếp người. Không thì mấy tên ngự sử ăn no không có việc gì làm lại có cớ nói xấu ta." Nói xong cũng không thèm nhìn đến Mẫu Đơn, phe phẩy cây quạt hỏi Lưu Sướng: "Còn không bắt đầu sao? Không phải chàng nói hôm nay có đồ vật gì đặc biệt thú vị sao? Nếu chàng dám lừa ta, ta sẽ không để chàng yên đâu!"
Lưu Sướng cười nói: "Ta đã có lúc nào lừa nàng đâu? Ta đã nói có thì nhất định sẽ có, nàng yên tâm đi."
Hai người ném Mẫu Đơn ở một bên không thèm quan tâm, không coi ai ra gì mà nắm tay đi phía trước. Phan Dung đi đến bên người Mẫu Đơn, cười nói: "Phu nhân làm ta phải nhìn bằng con mắt khác đấy, hắn đối xử với ngươi như vậy, có khổ sở không?"
Bởi vì vừa nãy hắn nhiều lần giúp nàng nên tuy nàng biết hắn và Lưu Sướng cùng là một loại người nhưng cũng không quá ghét hắn, nàng mỉm cười nói: "Nếu thế tử gia nghĩ ta khổ sở thì ta sẽ khổ sở. Nếu ngài nghĩ ta không khổ sở, ta sẽ không khổ sở."
Phan Dung thản nhiên cười: "Có thể giữ lại một cái mạng là chuyện tốt, nếu còn muốn cầu hơn thế thì đó chính là lòng tham." Nói xong hắn cười to đi về phía trước.
Mẫu Đơn lạnh lùng cười, dù những người bên cạnh Lưu Sướng có tính cách như thế nào thì không một ai không cho rằng nàng đang trèo cao. Nhưng vì sao Phan Dung lại nguyện ý giúp nàng, có lẽ cũng không phải tình nguyện như vậy, nhưng rốt cuộc hắn vẫn giúp. Hơn nữa vì sao Lý Hạnh lúc này còn chưa tới?
Chẳng lẽ suy nghĩ lúc trước của nàng là sai sao?
Ngọc Nhi thật cẩn thận xem xét biểu tình của Mẫu Đơn, nàng nghĩ Mẫu Đơn nhất định sẽ giống lúc trước ngơ ngác, mất hồn mà trốn về viện của nàng để tự đau buồn, ai ngờ Mẫu Đơn vẫn đứng tại chỗ tựa như đang suy nghĩ gì. Nàng ta lo lắng đẩy Mẫu Đơn: "Thiếu phu nhân? Ngài có sao không?"
Mẫu Đơn cười nói: "Tất nhiên là ta không sao."
Ngọc Nhi cười nói: "Vậy tì thiếp hầu hạ ngài đi vào? Bên trong chỉ sợ đã bắt đầu mở tiệc rồi."
"Cũng được." Mẫu Đơn mang theo Lâm mụ mụ cùng Vũ Hà vẫn còn sợ hãi đi vào nơi tổ chức yến hội, bên trong đã mở tiệc, nhóm gia kĩ kia đã bắt đầu tấu nhạc, Tiêm Tố thay một bộ váy với tay áo rộng dài bằng lụa mỏng màu trắng như tuyết phiêu dật, đang nhảy điệu lục yêu.
"Lưỡng lự liên rẽ sóng, hỗn độn tuyết oanh phong". Không thể phủ nhận, Tiêm Tố nhảy rất đẹp, nhưng trong sân lại không có vài người xem nàng ta khiêu vũ, mà chỉ lo nói chuyện. Đặc biệt là Lưu Sướng và Thanh Hoa quận chúa, đang dựa đầu vào nhau khe khẽ nói nhỏ, bỗng nhiên cười to, cũng không biết đang nói cái gì.
Lâm mụ mụ tức giận phát run, nếu đã bảo Mẫu Đơn tham dự yến hội, ghế của chủ nhân lại để một ả dâm phụ quận chúa không biết chui ở đâu ra chiếm lấy, đây không phải là đang tát vào mặt Mẫu Đơn sao?
Mẫu Đơn lại đang mê mẩn xem Tiêm Tố nhảy múa, lại không biết người khác cũng đang xem nàng, không có cách nào, mọi người đều đã vào chỗ, chỉ có nàng vẫn đang đứng bất động ở đó, muốn người khác không chú ý đến nàng cũng khó. Từ dung mạo đến dáng vẻ của nàng, người ta có thể dễ dàng đoán ra thân phận của nàng, là vị chính thất vì bệnh tật mà không ra cửa kia của Lưu Sướng.
Mọi người đều hưng phấn giống như được tiêm máu gà, chuyện sẽ rất thú vị đây, Thanh Hoa quận chúa không ngồi trên ghế khách mời cao nhất của yến hội, lại chạy tới ngồi cạnh Lưu Sướng, công khai tán tỉnh thân mật như thế, mà tiểu thê tử mỹ lệ, sầu bi lại ai oán nhìn chăm chú trượng phu của mình cùng tình nhân, muốn nói lại thôi, muốn nói lại thôi, đây là một cảnh tượng vô cùng cẩu huyết.