Edit: Rin
Kim thượng đam mê hoa mẫu đơn, ngài đã từng thưởng vạn lượng hoàng kim cho một thợ trồng hoa dân gian khi người này dâng lên một gốc Diêu hoàng ngàn lá, còn cho xây dựng vườn hoa mẫu đơn, chủng loại mẫu đơn trong vườn vô cùng đa dạng, khắp các nơi cũng dâng lên đây những chủng loại quý hiếm. Vào mùa hoa nở, quần thần thưởng yến, mỹ nhân ca múa, bình chọn hoa khôi trong các chủng loại mẫu đơn, người thắng sẽ vang danh thiên hạ, tiền tài cuồn cuộn. Vì nguyên nhân này mà từ các vương công quý tộc đến phú giả thân hào (chỉ những người giàu có) trong kinh đều tự hào khi trong nhà có những loại mẫu đơn quý hiếm, họ khoe khoang, cạnh tranh nhau, ngay cả dân thường cũng tự hào khi trong nhà có mẫu đơn, đợi đến lúc mẫu đơn nở rộ, tràn ngập trong thành là những người cắm hoa.
Buổi yến hội của Lưu gia hôm nay cũng không ngoại lệ, khách mời đến đây, không phân biệt nam nữ, mười người thì có tám người cài trâm mẫu đơn. Đặc biệt là nhóm khách nữ, bên trên búi tóc cao cao đa số đều cài một đóa mẫu đơn rất lớn, so quần áo so trang sức so dung mạo, còn so xem mẫu đơn trên đầu ai càng hiếm lạ, càng lớn, càng nở rộ, càng đáng giá.
Mẫu Đơn lại là một người trong số ít các nữ tử không cài trâm mẫu đơn. Nàng không đi theo bên người Lưu Sướng để tiếp đón khách mời, mà sớm trốn ở một nơi khuất bóng dưới gốc cây, yên lặng quan sát những khách mời tham dự tiệc hoa. Bởi vì lúc trước nàng ốm yếu nên không thích ra ngoài, sợ ồn ào cũng không thích kết bạn, Mẫu Đơn tìm tòi thật lâu trong ký ức, cũng chỉ nhớ được vài khuôn mặt quen thuộc trong số khách mời này, còn người mà nàng muốn gặp là Thanh Hoa quận chúa và Lý Hạnh, lại trước sau chậm chạp chưa từng xuất hiện.
Ngọc Nhi ngoan ngoãn chờ ở một bên, kiên nhẫn chỉ từng khách mời giới thiệu cho Mẫu Đơn xem: "Thiếu phu nhân ngài xem vị phu nhân mặc áo bông dài màu đỏ bạc, cài trâm mẫu đơn hồng, mang bộ diêu vàng kia, là phu nhân của thế tử Sở Châu Phan Dung – Bạch phu nhân, là bạn tốt nhất của công tử gia, năm trước nàng ấy mới sinh được một vị tiểu công tử, trong nhà cũng giống nhà chúng ta, nhiều người. Nhìn nàng ấy lạnh lùng, nhưng thực tế tính tình không tồi, nếu thiếu phu nhân thích, có thể cùng nàng nói chuyện, nàng nhất định sẽ không thờ ơ với ngài."
Mẫu Đơn bị câu nói sau cùng vô cùng sâu sắc của Ngọc Nhi nhắc nhở, nàng nghiêm túc đánh giá vị phu nhân thế tử Sở Châu này. Vị phu nhân thế tử này bị vây quanh bởi một đám oanh oanh yến yến, tập trung tinh thần nhìn gốc Ngọc bản bạch được vây quanh bởi rào tre và một tầng lụa mỏng còn chưa lộ ra hình dáng trước mặt, thỉnh thoảng nàng cau mày lạnh lùng liếc đám nữ tử đang xum xoe bên cạnh.
Mẫu Đơn thấy đám nữ tử trang điểm quyến rũ, cử chỉ tuỳ tiện, bên cạnh nàng thì tò mò nói: "Bên người nàng là những người nào? Ta xem các nàng vô cùng ân cần với Bạch phu nhân, nhưng Bach phu nhân lại không để ý tới các nàng."
Ngọc Nhi dừng một chút, xấu hổ cười nói: "Đều là cơ thiếp của Thế tử gia." Nàng suy nghĩ, lại thêm một câu: "Không phải chủ mẫu nhà ai cũng khoan dung, lương thiện như thiếu phu nhân đâu."
Ngọc Nhi nịnh hót thật sự rõ ràng, Mẫu Đơn chỉ cười nhạt, chỉ một thiếu nữ trang điểm duyên dáng, đang đi lại xung quanh gốc Ngụy tử, nóng lòng muốn thử, hận không thể hái bông Ngụy tím lớn nhất xuống làm trâm cài nói: "Vị tiểu thư này thật xinh đẹp, lại là ai?"
Ngọc Nhi nhìn qua rồi cười nói: "Khó trách ngài không quen biết, đây là Nhị nương Thích gia, tháng trước nàng mới cùng cữu lão gia về kinh nhậm chức, lúc nàng lại đây chào hỏi, thân mình ngài không tốt nên không ra gặp. Sau cũng có vài lần nàng đến trong phủ nhưng hai người cũng không gặp nhau."
Ngọc Nhi vừa nói như vậy thì Mẫu Đơn đã hiểu, đây là đích nữ Thích Ngọc Châu, con gái của em trai ruột Thích phu nhân, vị kia mới vừa nhậm chức chính ngũ phẩm thượng giai gián nghị đại phu. Năm nay nàng vừa mới cập kê, nghe nói là một tài nữ, rất được nuông chiều, từng có tâm nguyện to lớn là nhất định phải gả cho một người phu quân yêu thương, tôn trọng nàng. Lưu Sướng lần này tổ chức tiệc hoa này, chắc nguyên nhân chủ yếu là vì Thích Ngọc Châu, vì nàng tìm một cuộc hôn nhân tốt.
Kết giao với Lưu gia đều là con cháu quý tộc, danh nhân nhà cao cửa rộng, Hà gia cũng coi như giàu có nhưng cũng là môn không đăng hộ không đối, cũng khó trách từ trên xuống dưới Lưu gia đều khó chịu. Cũng không biết lúc trước vì sao Lưu gia không nhờ được ai khác giúp đỡ, mà lại phải cầu đến Hà gia?
Mẫu Đơn đang trầm tư suy nghĩ, Tiêm Tỗ dẫn dắt mười mấy gia kĩ mà nhà Lưu Sướng nuôi dưỡng, mấy nàng như hoa như ngọc, như cành liễu yếu ớt trong gió đi tới, ngồi xuống cách đó không xa, bắt đầu đùa giỡn.
Tuy Tiêm Tố chưa được nâng thành di nương, lại một mình ở trong một viện nhỏ tinh xảo, bên người có năm sáu người hầu hạ, một tháng Lưu Sướng có mười ngày đi qua chỗ nàng ta. Nàng ta khinh thường Mẫu Đơn vừa không được sủng ái, tính tình lại không làm người yêu thích nên từ trước đến nay không để Mẫu Đơn vào mắt. Lúc này rõ ràng thấy Mẫu Đơn và Ngọc Nhi ở chỗ này nhưng lại giả như không biết, cùng mọi người ở một bên điều chỉnh thử đàn sáo, cao giọng nói giỡn, thật sự ồn ào đến làm Mẫu Đơn hoa mắt chóng mặt.
Ngọc Nhi ghét nàng ta từ lâu, đầu tiên là muốn mượn tay Mẫu Đơn đang được lòng Thích phu nhân sửa trị nàng ta, một phần cũng muốn thử xem sự khôn khéo của Mẫu Đơn nên nói: "Thiếu phu nhân, nàng không coi ai ra gì, không có chút quy củ nào, giờ tì thiếp sẽ sai người răn dạy nàng......"
Lâm mụ mụ nghe vậy, cười lạnh nói: "Kể cả nàng không coi ai ra gì, muốn răn dạy, cũng là chuyện của thiếu phu nhân, Ngọc di nương đây không phải cũng là vượt quyền sao? Có thể thấy mặt ngoài di nương tôn kính phu nhân, nhưng trong lòng cũng khinh thường ngài ấy có đúng không?"
Ngọc Nhi lập tức đứng lên, vẻ mặt vội vàng: "Thiếu phu nhân thứ tội, tì thiếp không có suy nghĩ đó, chỉ là thấy các nàng vô lễ như vậy thì trong lòng khó chịu mà thôi, tì thiếp nhất thời xúc động, khó tránh khỏi mất lễ......"
Mẫu Đơn đã sớm nhìn rõ, trong lòng những người này không có ai là thật sự tôn trọng nàng, Ngọc Nhi thực ra là có tính toán khác và muốn thông qua nàng lấy lòng Thích phu nhân mà thôi, mà Tiêm Tố xuất thân thanh quan ti tiện còn không được đặt chân vào viện của Thích phu nhân, nếu nàng so đo với nàng ta trước mặt nhiều khách mời như vậy, đó mới thực sự là mất mặt. Nàng cười nói: "Cũng không có chuyện gì to tát, nếu ta so đo với các nàng mới làm mất thân phận của ta. Các nàng thích ở chỗ này, vậy thì chúng ta chuyển sang chỗ khác là được."
Ngọc Nhi lặng lẽ đánh giá biểu tình của nàng, cười nói: "Thiếu phu nhân nói rất đúng, là do tì thiếp không có kiến thức. Nơi này cũng không có gì đẹp, chúng ta qua bên kia, vừa thanh tịnh, lại có thể xem hết tất cả cảnh sắc trong vườn."
Nơi này vốn dĩ chính là nơi chuẩn bị để chơi trò chơi, đãi tiệc, cây đại thụ đã vài chục tuổi giống như một tấm bình phong, vây quanh một chỗ mặt cỏ dày êm xanh mượt rộng khoảng hơn hai mươi trượng. Dưới tàng cây râm mát, bàn con bày tràn đầy rượu trái cây, đồ uống, hoa quả, các món điểm tâm rực rỡ muôn màu. Ở bên cạnh bàn của chủ nhân, có một gian đình nho nhỏ bằng cỏ tranh, có một bụi đinh hương che hết gần nửa, đúng là một chỗ tốt để nghỉ ngơi. Ngọc Nhi chỉ chính là cái đình kia.
Mẫu Đơn cười nói: "Nơi đó đúng là một nơi khá tốt, nếu thế, chúng ta cùng đi ra đó."
Hai người mới vừa đứng dậy, một nha hoàn vội vàng chạy tới hành lễ nói: "Thiếu phu nhân, công tử gia mời ngài đến phía trước đón tiếp khách mời, quận chúa nương nương tới."
Nàng ta vừa nói xong, tiếng đàn sáo, trêu đùa và các tiếng động khác chợt dừng lại, bọn gia kĩ, Lâm mụ mụ, Vũ Hà, Ngọc Nhi, tất cả mọi người nhìn Mẫu Đơn bằng ánh mắt đồng tình hoặc chế giễu. Tiêm Tố đứng dậy đi đến trước mặt Mẫu Đơn, cười nói: "Nô tỳ xin chào thiếu phu nhân, lần trước quận chúa nương nương nói muốn xem tì thiếp nhảy Lục yêu, nô tỳ luyện tập rất lâu rồi, hôm qua ban đêm nhảy cho công tử gia xem, công tử gia nói đã có thể biểu diễn trước mặt mọi người. Còn mong thiếu phu nhân nếu thấy quận chúa nương nương thì có thể hỏi ý kiến nương nương, nếu nương nương đồng ý, nô tỳ sẽ lên sân khấu nhảy một điệu."
Đúng là quá đáng! Nàng ta là thứ gì mà cũng dám khoe khoang trước mặt Mẫu Đơn như vậy. Lâm mụ mụ tức giận phát run, đang muốn mở miệng quát Tiêm Tố, Mẫu Đơn đã đi thằng qua trước mặt Tiêm Tố mà không thèm nhìn nàng ta: "Nếu công tử gia đã biết việc này, có nên nhảy không thì trong lòng hắn tự biết. Làm hạ nhân, muốn lấy lòng chủ nhân là chuyện tốt, nhưng không tuân thủ lễ mà cứ sấn lên như vây, lại là mất thể thống. Nếu ngươi làm nô tì nhà này thì nên tuân thủ quy củ trong nhà, chớ làm người khác chê cười ngươi tuỳ tiện."
Ngọc Nhi xì cười: "Tiêm Tố cô nương, ngươi tiếp tục luyện tập đi. Nếu lát nữa công tử gia nhớ đến, tất nhiên sẽ sai người tới gọi ngươi."
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ bằng bàn tay của Tiêm Tố tức giận đến xanh mét, đợi Mẫu Đơn đi xa mới dám chửi rủa: "Nàng nghĩ mình là ai!Chỉ là con gái thương nhân thôi, may mắn ngồi lên vị trí này thì nghĩ mình thật sự bay lên đầu cành làm phượng hoàng sao? Còn dám chê cười ta!" Trong lòng nàng ta nghĩ, đợi buổi tối Lưu Sướng đến chỗ nàng, nàng nhất định phải nói xấu Mẫu Đơn mới được.
Tất nhiên Mẫu Đơn không biết sau lưng bị Tiêm Tố thóa mạ, tính kế, chỉ âm thầm nghĩ, Lưu Sướng gọi mình ra tiếp đón quận chúa, hai người này chắc có ý nghĩ xấu xa, nàng phải ứng đối như thế nào mới thỏa đáng đây.
Còn chưa đi đến cửa vườn, từ xa đã thấy Lưu Sướng cùng một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng tay bó màu xanh ngọc đứng dưới một gốc cây liễu, đang nói đùa cùng một nữ tử trẻ tuổi quyến rũ, gợi cảm có dáng người cao gầy, đầy đặn, trang điểm vô cùng quý giá, xinh đẹp. Một thiếu niên mặc hồ phục khuôn mặt tuấn tú cùng bảy tám tỳ nữ trẻ tuổi im lặng chắp tay, nghiêm túc đứng ở cách đó không xa, nhìn thế này thì chắc là Thanh Hoa quận chúa và tùy tùng của ả.
Lưu Sướng quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Mẫu Đơn thì nhỏ giọng nói gì đó với hai người kia, nam tử mặc áo hoa và Thanh Hoa quận chúa đều quay đầu nhìn về phía Mẫu Đơn.
Mẫu Đơn nhìn thấy rõ ràng trong mắt nam tử hiện lên sự kinh diễm còn Thanh Hoa quận chúa thì lại là sự tìm tòi, đánh giá, con ngươi không hề che giấu sự khinh miệt và chán ghét.