• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Trời đã về đêm, nhà họ Lưu đèn sáng rực rỡ.

Lưu Thừa Thải mệt mỏi xoa trán, liếc nhìn Thích Ngọc Châu vẫn còn đang khóc nức nở, bình tĩnh nói: "Chuyện là như vậy. Nàng không nghe lời nên mới gây ra chuyện lớn như vậy, nếu các ngươi trách ta không chiếu cố tốt cho nàng thì ta cũng không có cách nào. Nếu còn muốn gả cho Lý Hạnh, ta sẽ nghĩ cách, còn nếu không muốn gả, ta cũng sẽ nghĩ cách che giấu chuyện này. Cuối cùng muốn như thế nào thì các ngươi tự thương lượng đi rồi nói với ta."

Thích Trường Lâm và Bùi phu nhân liếc nhau, mặt tối sầm lại, không nói. Bùi phu nhân ho khan một tiếng, nói: "Đại tỷ, ngài thấy chuyện này......"

Sắc mặt Thích phu nhân trắng bệch như quỷ, nằm nghiêng mắt nhắm hờ, chỉ nhàn nhạt phất tay: "Các ngươi tự thương lượng đi." Chẳng có gì là đúng ý cả! Không phải bà ta không tức giận, mà thật sự không còn tâm tình và sức lực, chỉ cần tưởng tượng Thanh Hoa sắp vào cửa là ngực bà lại cảm thấy đau đớn từng cơn.

Trong lòng Lưu Thừa Thải còn đang nghĩ đến Lưu Sướng đang bị trói nhốt lại trong phòng nên cũng không có tâm trạng đợi bọn họ suy nghĩ, lão đứng dậy nói: "Ta đi trước thu thập đứa con bất hiếu kia."

Thích Trường Lâm vội khuyên nhủ: "Tỷ phu, thằng bé lớn rồi, có gì thì từ từ nói."

Lưu Thừa Thải không để ý, vẫy tay áo đi thẳng về phía phòng của Lưu Sướng.

Lưu Thừa Thải bình tĩnh sai người lấy giấy, bút, mực để ở trước mặt Lưu Sướng, ôn nhu nói: "Ngươi tự viết hay để ta viết?"

Lưu Sướng nhíu mày quay mặt đi, động tác quá mạnh khiến chỗ cung mày bị Trương Ngũ Lang đánh nứt ra đau rát, đau đến nỗi trái tim hắn cũng co rút đau đớn. Hắn lạnh nhạt nhìn Tích Hạ trong góc phòng bị đánh mặt mũi bầm dập, toàn thân đau đến run rẩy, còn cố gắng quỳ thẳng tắp, trong lòng tràn ngập nỗi oán hận đối với Lưu Thừa Thải.

Lưu Thừa Thải không nói lời nào, tự xắn tay áo lên, lấy bút lông chấm mực, viết đầy trang giấy một đơn hoà ly theo đúng khuôn phép, sau đó buông bút, bình tĩnh nói: "Ngươi tự ấn dấu tay hay để ta giúp?"

Lưu Sướng nhíu mày vẫn không nói lời nào, chỉ âm thầm nắm chặt nắm tay.

Lưu Thừa Thải bình tĩnh nhìn Tích Hạ: "Tích Hạ, gọi hai người nữa giúp công tử ấn dấu tay, coi như ngươi lập công chuộc tội."

Tích Hạ sửng sốt, ngay sau đó gào khóc, bò đến dưới chân Lưu Sướng liều mạng dập đầu.

Lưu Sướng vẫn chỉ bất động, Lưu Thừa Thải thở dài: "Ta không bao giờ muốn ép ngươi đến mức này. Nhưng ai bảo ngươi đi trêu chọc quận chúa chứ? Ta đã sớm nói với ngươi, chúng ta không thể trêu chọc những người đó. Nếu ngươi không chịu nghe lời ta khuyên thì ta chỉ phải dùng đến biện pháp cuối cùng vì cái nhà này thôi. Tích Hạ!"

Tích Hạ run lên, đột nhiên trợn mắt ngất đi. Hắn đã làm trái ý của lão gia nói tin tức cho công tử, nếu hắn lại nghe lão gia, trói công tử lại ấn dấu tay thì ngay cả công tử cũng sẽ không tha cho hắn. Đến lúc ấy thì hắn cũng không sống nổi.

Lưu Thừa Thải thấy thế thì cũng không tức giận, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thân thể không tốt, không thích hợp lại đi theo hầu hạ bên người công tử. Kéo xuống ném vào phòng chất củi, ngày mai bán đi, cha mẹ, huynh đệ tỷ muội của hắn cũng không giữ lại một ai cả." Lão mới là chủ của cái nhà này, ai cũng không thể đối đầu với lão.

Tích Hạ không có cơ hội thay đổi vận mệnh của hắn, Lưu Sướng cũng không thể chạy thoát vận mệnh của con trai Lưu Thừa Thải. Đầu ngón tay chấm đầy chu sa đỏ tươi, để lại dấu ấn bắt mắt trên đơn hoà ly giống như khi Mẫu Đơn mới vào cửa, sức khoẻ tốt lên lần đầu tiên bước xuống giường, khi nàng mặc y phục lộng lẫy đi gặp hắn, trên trán dùng phấn vẽ tỉ mỉ một đoá mẫu đơn nho nhỏ. Bông hoa mẫu đơn nho nhỏ dùng kim tuyến vẽ viền, nổi bật trên làn da trắng nõn như tuyết cũng khiến đôi mắt phượng vừa mị hoặc lại mang theo vài phần ngượng ngùng, có sức hút lay động lòng người.

Hốc mắt Lưu Sướng đột nhiên nóng lên.

Có một loại tình cảm xa lạ, kỳ dị tràn ngập trong lòng, trong suy nghĩ của hắn khiến hắn thấy nôn nóng, bất an rồi lại khuất nhục, phẫn nộ đến cùng cực. Hắn không thích nàng nhưng là một người nam nhân, hắn không thể nào chịu đựng được loại nhục nhã này.

Lưu Thừa Thải không có thời gian quan tâm đến cảm xúc của nhi tử, đầu óc chỉ tràn ngập muốn như thế nào kiềm chế Hà gia, làm sao để ứng phó trưởng công chúa Khang Thành. Hắn vừa lòng thu đơn hoà ly, sai người buông Lưu Sướng ra, săn sóc nói: "Ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, để Tiêm Tố hầu hạ ngươi rửa mặt."

Lưu Sướng không nói. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân không có chỗ nào không đau, đau đến ngay cả đầu ngón tay hắn cũng không muốn động đậy.

Thích Ngọc Châu nằm trong lòng ngực Bùi phu nhân, thút tha thút thít nói: "Chàng chưa động chạm gì đến con, chàng bảo con đập vào đầu chàng, y phục cũng là người hầu của chàng mặc cho, con chưa làm chuyện gì thất lễ."

Nàng nhớ lại tình hình ngay lúc đó. Lưu Sướng đi rồi, nàng cố nén ngượng ngùng đi đến trước mặt Lý Hạnh hỏi hắn: "Lý công tử, ngài có đỡ chút nào không? Ngài có muốn uống chút nước không?"

Lý Hạnh nhìn chằm chằm nàng, nhìn đến nỗi mặt nàng đỏ bừng lên, tay chân không kiềm chế được run rẩy, ngay cả trà cũng suýt nữa đổ ra. Nàng thích hắn, sau bữa tiệc hoa, từ khi bắt đầu tiết mục ngựa nhảy múa đó, nàng đã để ý đến hắn, đến lúc hắn chơi xúc xắc thắng Lưu Sướng, nàng ngạc nhiên với sự nhạy bén của hắn, cho đến khi hắn đánh Lưu Sướng, rốt cuộc nàng đã không quên được hắn. Nàng dùng trăm phương nghìn kế mà đi theo hắn, tìm mọi cách xuất hiện ở nơi hắn có khả năng xuất hiện nhưng hình như từ trước đến nay hắn chưa từng chú ý đến nàng như lúc này.

(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp)

Lòng bàn tay của nàng đổ đầy mồ hôi lạnh, vài lần muốn hỏi hắn nhìn cái gì nhưng cổ họng cứ như nghẹn lại, không phát ra được tiếng nào. Nàng chỉ có thể cứng đờ đứng đó nghiêng mặt đi để hắn tuỳ ý nhìn. Thời gian trôi qua rất lâu nhưng lại tựa như chỉ trong nháy mắt, đang lúc nàng nghĩ mình sẽ ngất đi vì không thở được thì cuối cùng hắn cũng mở miệng: "Cô là Nhị nương tử Thích gia đúng không?"

Nàng vừa kinh ngạc lại vui mừng quay đầu lại, thì ra hắn biết nàng là ai.

Khuôn mặt hắn đỏ ửng, hai tay nắm chặt cổ tay áo, ánh mắt có chút tan rã, nhưng trên mặt hắn lại là nụ cười ôn hoà, ánh mắt nàng lướt qua phần ngực để trần của hắn, khuôn mặt lập tức lại đỏ bừng.

Giọng của hắn khàn khàn, dùng một loại ngữ khí ôn nhu cầu xin mà nàng chưa từng nghe qua: "Tôi có thể nhờ cô đập cho tôi ngất đi được không?"

Nàng vô cùng kinh ngạc. Nàng nhận ra hắn có chút kì lạ, cũng biết nếu nàng làm theo kế hoạch của biểu ca thì tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng hắn lại nhờ nàng đánh hắn ngất đi, điều này nghĩa là sao? Hắn sợ hãi chuyện sắp xảy ra, hắn không muốn.

Hắn thất vọng nói: "Cô không muốn thì thôi vậy, tôi cảm thấy cô giống một người tốt, tuy tôi không thích cách làm người của nhà biểu ca cô nhưng thoạt nhìn cô thật sự không giống bọn họ......"

Tuy hắn nói người thân của nàng không tốt nhưng ngay tại lúc đó, nàng thật sự vui mừng. Hắn dùng những lời ngắn gọn nhất uyển chuyển nói với nàng, hắn thích nữ tử tốt bụng, hào phóng, ghét nhất là những kẻ một bụng xấu xa ví dụ như quận chúa Thanh Hoa.

Cuối cùng nàng gật đầu đồng ý, lấy gối sứ đánh hắn ngất đi, tay nàng vẫn đang run rẩy nhưng nàng cảm thấy nàng đã làm đúng. Nàng biết cha mẹ muốn nàng gả cho hắn, mà lúc này hắn cần nàng giúp đỡ, nàng chỉ cần giúp hắn, về sau nàng có thể đường đường chính chính gặp hắn, mà không phải trở thành một nữ tử xấu xa làm hắn coi thường và chán ghét. Sớm hay muộn cũng sẽ đạt được, nàng đâu cần gấp gáp?

Nhìn hắn ngủ, trong lòng nàng không yên, nàng không biết lựa chọn vừa rồi của mình có đúng không, rõ ràng là đúng, nhưng trong lòng vẫn nôn nóng, không yên. Tuy biểu ca không nói rõ nhưng nàng biết hắn và biểu tẩu có gì đó, biểu ca cũng nói chắc chắn với nàng sẽ không bao giờ hoà ly với biểu tẩu...... Nàng thẹn thùng che mặt.

Nhưng dượng lại mang theo người xông vào, khi nhìn thấy nàng ở bên trong, lần đầu tiên nàng nhìn thấy khuôn mặt với biểu tình dữ tợn như vậy. Đến bây giờ, nàng cũng không biết rốt cuộc nàng làm như vậy là đúng hay sai.

Hai cha con Lưu gia không có kẻ nào là tốt, một kẻ tính kế chính biểu muội mình, một kẻ lại tính kế nhà bà để tạo dựng quan hệ cho nhà lão, không ai nghĩ tới ngày sau Ngọc Châu sẽ sống ra sao. Bùi phu nhân hận vô cùng, an ủi con gái, kiên quyết nói: "Con làm đúng lắm. Thích hắn, muốn gả cho hắn, không có gì là sai nhưng nếu con làm theo biểu ca thì đó là tự hạ thấp bản thân, kể cả về sau có gả cho hắn thì cũng sẽ thấp hơn hắn một đầu, sẽ không có được sự kính trọng của hắn, vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Con yên tâm, chuyện này nương và cha sẽ sắp xếp."

Thích Ngọc Châu nhận được sự ủng hộ của mẫu thân, trong lòng thoải mái rất nhiều cũng tràn đầy mong đợi, nước mắt lưng tròng nói: "Vậy bây giờ phải làm sao ạ?"

Bùi phu nhân cười nói: "Tất nhiên là phải nghĩ cách để kết cửa thông gia này nhưng không được dùng biện pháp đó." Nghĩ nhà người khác đều ngu ngốc, chỉ có người nhà họ Lưu là thông minh à? Bà sẽ không làm lão được như ý!

Đến rạng sáng, Lưu Thừa Thải rốt cuộc mới biết người nhục nhã hắn, đả thương gia nô nhà hắn, lại cướp Lý Hạnh đi là ai. Là đại tỷ Lý Mãn của Lý Nguyên, gả cho một tên tiểu binh sinh được tám đứa con trai, mấy năm nay tiểu binh kia nhiều lần lập chiến công, đã thăng chức lên tới tứ phẩm Đô Uý, tám đứa con trai cũng đều ở trong quân nhưng chỉ là mấy kẻ lỗ mãng, thích nhất là gây chuyện sinh sự.

Tin tức này làm Lưu Thừa Thải mới vừa biết Thích gia không nghe theo sự khống chế của lão mà cố gắng leo lên Lý Hạnh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, trong lòng lão vừa tức vừa hận, không khỏi cười nhạo, nhiều con trai thì ghê gớm lắm à, hừ hừ...... Dám khi dễ lên đầu lão. Lão kêu quản gia tiến vào, phân phó đi quan nha xin nghỉ, lí do là đêm qua hắn bị tên côn đồ đả thương, vì quá kinh hãi nên không rời giường nổi.

Không nói đến Lưu gia và Thích gia ầm ĩ suốt đêm thì ở Hà gia cũng ầm ĩ đến nửa đêm mới đi ngủ. Mẫu Đơn chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như sắp tan ra, đau đến không ngủ được, trời sắp sáng nàng mới mơ màng chợp mắt, vừa mới ngủ, đã bị Lâm mụ mụ gọi dậy. Vũ Hà, Khoan Nhi, Thứ Nhi không ngừng luôn tay, trang điểm cho Mẫu Đơn thoả đáng, rồi cùng Tiết thị, Hà Chí Trung, Đại Lang chạy đến phủ trưởng công chúa Khang Thành.

Lễ hội kéo dài suốt đêm làm đa số người lúc này đều vừa mới lên giường đi ngủ, ngoại trừ gia nô của gia đình giàu có đang thu thập lều quan sát, người đi đường thưa thớt. Đại Lang nói giỡn: "Không biết người trong phủ trưởng công chúa đã dậy chưa? Chỉ sợ chúng ta đến không ai mở cửa cho."

Tiết thị lườm hắn một cái, cười nói: "Nói nhảm! Ngài ấy có thân phận gì, lời đã nói ra thì nhất định sẽ thực hiện? Chắc chắn đã sai người chờ rồi."

Đại Lang cười cười, mọi người đều đi nhanh hơn.

Tới phủ trưởng công chúa ở phường An Hưng, Đại Lang tiến lên gõ cửa, vừa cười nói vừa nhét tiền vào tay áo người gác cổng. Người kia nhìn lướt qua mấy người rồi cười nói: "Chờ đấy." Tất nhiên là đã sớm được dặn rồi.

P/s: Tra nam Lưu Sướng đã có thể lĩnh hội được triết lí Phật giáo: Thứ tốt nhất là thứ không chiếm được và đã mất đi. Thật ra cũng có thể hắn thích Mẫu Đơn nhưng không hiểu sao hắn lại coi người ta như cỏ dại, nếu chỉ là vì Mẫu Đơn gả lại đây làm hắn mất đi sự tự tôn thì sau đó cũng không nên làm như vậy! Thu thông phòng, để mặc tiểu thiếp nhục mạ thê tử, cùng quận chúa lêu lổng. Không thể lý giải, tra nam chính là tra nam, hối hận đi!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK