• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Chiếc áo trong màu xanh nhạt trượt xuống, lộ ra đầu vai mảnh khảnh tuyết trắng, dấu tay màu xanh tím trên đầu vai nhìn thấy mà giật mình. Giống như một tấm lụa trắng bị người không có mắt vảy mực lên, phá hủy vẻ đẹp tổng thể.

"Trời ơi!" Sầm phu nhân lập tức bưng kín miệng, sợ hãi nhìn Mẫu Đơn, lại tức giận trừng mắt nhìn Thích phu nhân rồi nhìn mọi người xung quanh, rụt rè là cái gì, phong thái là cái gì, đã sớm bị sự tức giận vứt ra sau lưng, bà kích động thét to: "Ai làm? Ai làm?" Bà phẫn nộ kéo quần áo Mẫu Đơn ra, muốn xem còn có vết thương khác hay không.

"Nương! Đừng làm như vậy!" Lúc này nước mắt Mẫu Đơn thi nhau rơi xuống, nàng nắm chặt quần áo của mình, nghiêng người tránh ở phía sau bình phong, vô cùng xấu hổ. Cũng may làn da của cơ thể này non mịn, ngày thường chỉ cần không cẩn thận va chạm vào đâu đó cũng sẽ bị bầm tím, huống chi hôm qua lại bị Lưu tra nam véo mạnh như vậy?

Chuyện quá đột nhiên, trước đó Thích phu nhân cũng không biết Lưu Sướng làm Mẫu Đơn bị thương nên lúc này mới rơi vào tình thế không kịp trở tay, bà ta không khỏi âm thầm kêu khổ, thầm mắng Lưu Sướng là đồ ngu xuẩn, đúng là sinh ra để đòi nợ bà ta, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố gắng tươi cười, lấy lòng nói: "Bà thông gia đừng vội, có chuyện gì cứ từ từ nói."

Lời còn chưa dứt, đã bị ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống của Sầm phu nhân trừng qua, sợ tới mức bà ta phải rụt cổ lại, trong lòng xuất hiện sự chột dạ xưa nay chưa từng có. Chuyện đã tới mức này rồi muốn hoàn toàn che giấu, qua loa là không được nhưng cũng kiên quyết không thể thừa nhận Lưu Sướng cố ý đánh người, cùng lắm chỉ có thể nói do say rượu nên lỡ tay, lúc này, lời chứng của đám người Lâm mụ mụ là quan trọng nhất.

Vì thế Thích phu nhân uy hiếp nhìn đám người Lâm mụ mụ muốn nói các ngươi nói năng cho cẩn thận vào, phải nhìn rõ xem đây là địa bàn của ai. Đám người Lâm mụ mụ quả nhiên đều cúi đầu không dám lên tiếng.

Thấy con gái không nói lời nào chỉ nắm chặt quần áo, cúi đầu rơi lệ, những người khác cũng im lặng, Sầm phu nhân vừa tức vừa đau vừa hận, đấm ván giường khóc mắng: "Con nói đi, rốt cuộc có chuyện gì? Con bị câm à? Nương cực khổ nuôi con lớn từng này để người ta giày xéo à?"

Mẫu Đơn thấy bà vừa tức giận vừa đau lòng thì nghiêng mặt đi thở dài: "Nương muốn con nói cái gì? Hèn mọn như cỏ rác, không để ý giẫm đạp, là do con không tốt, làm nhà ta mất mặt, con gái hận không thể cứ thế này mà ch.ế.t đi cho nhẹ người, còn không biết xấu hổ mà mở miệng nói gì chứ!"

Sầm phu nhân sửng sốt, ôm chặt Mẫu Đơn, gào khóc: "Con gái số khổ của nương! Con đã gây ra tội gì? Có biết nương đau lắm không hả?" Bà đã nhận định là do Lưu Sướng đánh Mẫu Đơn.

Tiết thị thấy thế thì vội tiến lên giữ chặt tay Sầm phu nhân, ôn nhu nói: "Nương, ngài đừng nóng vội, cũng đừng khóc, cứ từ từ nói, ngài lớn tuổi, thân mình Đan Nương lại yếu ớt, ngài như vậy nàng cũng không chịu nổi......"

Thấy Sầm phu nhân đã bớt kích động, Tiết thị đi đến đầu giường cầm áo choàng khoác lên người Mẫu Đơn, dịu dàng nói: "Đan Nương, thừa dịp chúng ta ở đây, bà bà muội của ở đây, không biết là người hầu hay bất kì ai bắt nạt hay làm muội bị thương, muội cũng đều nói ra, chúng ta làm chủ cho muội, đừng giấu giếm như vậy làm mọi người đều lo lắng. Hôm nay là người trong nhà nhìn thấy, nếu là bị người ngoài biết được thì thể diện cả hai nhà đều mất hết." Nàng mỉm cười liếc nhìn Thích phu nhân, cười nói: "Thông gia phu nhân, ngài nói có phải không?"

Thích phu nhân cười gượng nói: "Đại tẩu nói có lý lắm, đúng là như vậy." Rồi nói giống như phát thề: "Đan Nương, rốt cuộc là chuyện như thế nào, con cứ nói ra đi! Con yên tâm, đừng nói là người hầu, ngay cả nếu Tử Thư không biết nặng nhẹ, không cẩn thận làm con bị thương, ta cũng sẽ không tha cho hắn!" Lại lấy lòng đưa một ly trà cho Sầm phu nhân: "Thông gia, bà uống ly trà cho đỡ khát, chúng ta chậm rãi nói."

Trong lòng Sầm phu nhân còn đang tràn đầy lửa giận, lúc này đừng nói nghe Thích phu nhân nói chuyện, ngay cả nghe âm thanh của bà ta hay nhìn thấy người Lưu gia đều chán ghét như nhìn thấy ruồi bọ. Bà không nhận trà mà Thích phu nhân đưa qua cũng không quan tâm Thích phu nhân nói gì, mặc kệ chính mình chỉ là khách, mặt lạnh quát lớn đám người Lâm mụ mụ: "Các ngươi đều quỳ xuống cho ta!"

Bốn người Lâm mụ mụ đều quỳ xuống, nước mắt Lâm mụ mụ giàn giụa: "Phu nhân, là lão nô vô dụng, không thể bảo vệ Đan Nương, lão nô không còn mặt mũi để gặp phu nhân!"

Thích phu nhân vừa nghe đã thấy không ổn nên vội chen miệng nói: "Lâm mụ mụ! Ngươi là người đi theo thiếu phu nhân lâu nhất, lại là bà vú của nàng, là người làm việc hiểu được quy củ nặng nhẹ nhất, chuyện này rốt cuộc là sao, ngươi mau nói cho bà thông gia nghe đi, chớ có gây hiểu lầm, làm bà thông gia hiều lầm thì không tốt!"

Lâm mụ mụ giật nhẹ khóe miệng, trên mặt xuất hiện thần sắc không quan tâm đến bất cứ thứ gì nói: "Phu nhân nói đúng, lão nô yêu thương thiếu phu nhân hơn cả chính bản thân mình, trước nay không thể nhìn thấy nàng chịu một chút tủi hờn dù là nhỏ nhất. Nhưng so với tính mạng thì chút tủi hờn nhỏ nhoi có là gì, lúc cần nhẫn nhịn thì vẫn phải nhẫn nhịn. Nhưng nếu đã không sống nổi nữa thì lão nô cũng liều cái mạng già này."

Ngay sau đó nhìn Sầm phu nhân lớn tiếng nói: "Vết thương trên người của Đan Nương này là do tối qua bị công tử gia đánh! Nguyên nhân là do quận chúa đáng ghét kia, ban ngày ở trong yến hội thì nhục nhã Đan Nương trước mặt quan khách, Đan Nương không dám nói một lời, sớm trốn về phòng nhưng bọn họ vẫn không buông tha, còn đánh Đan Nương đến nỗi ngất đi. Nếu không phải bọn nô tỳ liều mạng giữ lại, Khoan Nhi cùng Thứ Nhi lại kịp thời đi mời phu nhân tới, chỉ sợ hôm nay ngài cũng không nhìn thấy Đan Nương! Ngài phải lấy lại công đạo cho Đan Nương!" Nói xong thì quỳ sát xuống mặt đất khóc lớn.

Mặt Mẫu Đơn xám như tro tàn, choáng váng, thiếu chút nữa ngã gục xuống giường. Tiết thị sợ tới mức liên tục khuyên bảo lại không ngừng vỗ lưng cho nàng.

Sầm phu nhân tức giận đến cả người run lên, lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm Thích phu nhân nói: "Thì ra bà thông gia đã sớm biết chuyện xảy ra tối hôm qua."

Nhân chứng vật chứng đều ở, Thích phu nhân không thể chống chế, không lời nào để nói.

Sầm phu nhân thời trẻ là người theo Hà lão gia vào nam ra bắc nên cũng rất quyết đoán, lập tức lạnh lùng chỉ vào Thích phu nhân nói: "Nhà bà nuôi đứa con trai này tốt thật đấy! Muốn tra tấn đứa con gái này của ta đến ch.ế.t sao? Con gái đáng thương của ta, bị các ngươi tra tấn thành như vậy mà thấy người nhà mẹ đẻ cũng không dám nói! Bà còn muốn nói cái gì? Lúc trước bà đáp ứng ta những gì? Bà cứ mặc kệ hắn khinh nhục con gái ta, để mặc nô tài nhà bà ngồi lên đầu nàng, đồ ăn lạnh, lời nói coi thường, nguyền rủa như vậy sao? Ta thấy ngày xưa bà cũng là người nổi danh, vậy mà dám làm không dám nhận? Che che giấu giấu, không câu nói nào là thật?"

Thái độ của Sầm phu nhân hùng hổ, dọa người, Lâm mụ mụ to gan lớn mật, tuy trong lòng Thích phu nhân cũng thật sự tức giận nhưng nghĩ đến việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, không thể không thỏa hiệp: "Bà thông gia! Bà nói quá lời rồi. Vợ chồng trẻ sống với nhau, nào thiếu được va chạm? Ta cũng là có ý tốt, sợ bà lo lắng. Bà cũng biết, người trẻ tuổi nên có chút bốc đồng, không thể nén giận, vốn là ban ngày hắn bị Lý Hạnh đánh trước mặt mọi người mất hết thể diện, trong lòng tức giận, lại uống vài chén rượu, nói chuyện một lời không hợp nên mới vô ý động tay. Nhưng ta đã giáo huấn hắn, hắn cũng biết sai rồi, bằng không cũng sẽ không sáng sớm tinh mơ đã đi đón thái y. Nếu trong lòng Đan Nương còn tức giận thì đợi hắn trở về, ta sẽ bắt hắn nhận lỗi với Đan Nương, giải quyết hiểu lầm lần này, quan trọng vẫn là tương lai, bà xem coi thế nào?"

Đánh người xong chỉ cần một lời xin lỗi là được sao? Sầm phu nhân nghiến răng cười lạnh: "Bà thông gia, theo như bà nói, ta đánh hắn một trận rồi nhục nhã hắn trước mặt mọi người, sau đó cũng xin lỗi hắn là xong, bà xem có được không?"

Nếu đã đến mức này thì có cúi đầu khom lưng cũng không có tác dụng, mọi sự kiên nhẫn của Thích phu nhân đã tiêu hao hết, bà ta cũng không thèm quan tâm gì nữa, chỉ thẳng eo, cất cao giọng nói: "Chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, một cây làm chẳng nên non, nếu chỉ có một mình hắn thì sao đến nỗi như vậy? Chẳng lẽ Đan Nương không sai sao? Không cần nhận lỗi, vậy bà muốn như thế nào?"

Sầm phu nhân bị hỏi đến nghẹn họng. Bà bình tĩnh lại, bà rốt cuộc muốn như thế nào? Lập tức hòa ly? Đây cũng không phải mục đích hôm nay bà đến đây. Làm Mẫu Đơn hạnh phúc, sống sót thật tốt mới là mục đích cuối cùng của bọn họ. Trước đó bọn họ đã thương lượng tốt, là phải giáo huấn Lưu Sướng một trận, giáo huấn Lưu gia một trận, để bọn bọ không dám khinh thường Hà gia, sau này cũng không dám khinh thường Mẫu Đơn. Bà không tham quyền thế của Lưu gia nhưng việc này đề cập đến chuyện lớn cả đời của con gái lại còn liên quan đến tánh mạng của nàng, không thể hành động theo cảm tính.

Sau khi Thích phu nhân nói ra câu nói kia thì có chút lo lắng, sợ Sầm phu nhân thật sự bực mình lại nói ra muốn hòa ly, nhưng nhìn thấy sự bối rối của Sầm phu nhân thì bà ta lại bắt đầu đắc ý. Bà ta đã nói mà, Hà gia hao hết tâm tư làm Hà Mẫu Đơn gả vào đây, Hà Mẫu Đơn đúng là cũng sống sót, thân thể cũng chuyển biến tốt đẹp từng ngày, lúc này làm sao có thể thả cọng rơm cứu mạng này ra được? Nữ nhân sau khi hòa ly còn không thể gả cho nhà tốt như lần đầu được.

Vì thế bà ta tỏ ra biết trước mà mỉm cười nói: "Thông gia, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, chúng ta vẫn nên ngồi xuống thương lượng một chút đi? Nữ nhân kia quá vô sỉ, chuyện này không đơn thuần chỉ là chuyện của Hà gia mà cũng là chuyện của Lưu gia chúng ta, ta có lời nói này muốn nói thật với bà, để Mẫu Đơn nghe được cũng tốt, đời này, dù có thế nào, ta cũng sẽ không để nữ nhân kia bước vào cửa nhà này. Mẫu Đơn, chính là con dâu của ta. Nàng chịu ủy khuất, sau này ta sẽ càng yêu thương nàng hơn. Nếu ta không làm được thì ta sẽ viết ngược lại họ của mình!"

Tiết thị đóng vai nhân vật hòa giải, vội cười nói: "Nương, ngài xem thông gia phu nhân đã nói đến mức này rồi, xin ngài trước bớt giận, chúng ta từ từ lại nói được không?"

Mẫu Đơn thấy trên mặt Sầm phu nhân lại toát lên vẻ do dự quen thuộc thì trong lòng khẩn trương, lập tức kéo ống tay áo Sầm phu nhân cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Sầm phu nhân. Ánh mắt này cũng không phải nàng giả bộ, mà là một loại kiên quyết cùng tuyệt vọng sau khi đã quyết tâm! Nếu lấy cái ch.ế.t để đe dọa có thể đạt tới mục đích, nàng cũng sẽ đi thử! Đây là cơ hội tốt nhất để nàng thoát khỏi Lưu gia, nàng nhất định không thể để nó trôi qua được! Nàng có sự quyết tâm cùng tàn nhẫn này!

Sầm phu nhân xem đã hiểu sắc mặt của Mẫu Đơn, bà thở dài: "Làm phiền thông gia phu nhân tránh đi một chút, ta có nói mấy câu muốn cùng Đan Nương nói."

Đến bây giờ Thích phu nhân cũng không sợ Mẫu Đơn nói gì với Sầm phu nhân hoặc nói đúng hơn là, trước nay bà ta cũng không nghĩ tới, mục đích cuối cùng của Mẫu Đơn là muốn hòa ly. Rốt cuộc, Mẫu Đơn yêu Lưu Sướng như vậy, hòa li hoặc hưu thê, chỉ sợ Mẫu Đơn cả đời cũng không muốn nghĩ, không muốn nói. Mà thái độ lảng tránh vừa rồi của Mẫu Đơn cũng vừa lúc chứng minh điểm này, bởi vậy bà ta nhanh nhẹn mà lui ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK