Về đến khách điếm, Hạ Trường Sinh làm chuyện giống như ở Phiêu Hương viện, hắn vươn tay với chưởng quầy, nói: “Thực đơn.”
Chưởng quầy ở trong quầy ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Trường Sinh với vẻ mặt hơi bất đắc dĩ, nói: “Không có thực đơn, đồ ăn có đều viết tên treo trên vách tường, tự mình xem.”
“À.” Hạ Trưởng Sinh đã hiểu, sau đó nói với Lâm Kiến: “Ta mời khách, ngươi chọn tự nhiên.”
Nếu là bình thường Lâm Kiến nghe thấy những lời này thì nhất định sẽ bừng bừng khí thế chọn món mình thích ăn, nhưng vừa mới trải qua vụ điểm tâm chứa tóc kia, hiện tại y nhìn cái gì cũng nuốt không trôi.
Hạ Trường Sinh thấy vẻ mặt y tái nhợt, không muốn ăn gì, vì thế tự mình gọi món.
“Ông chủ, ta muốn một phần Phật Nhảy Tường thêm bào ngư, súp tổ yến, vây cá hầm, cá chép chan dầu, lại thêm một món chay, cải trắng luộc đi.” Hạ Trường Sinh đọc ra những món mình thích ăn.
Chưởng quầy gật đầu, tiếc nuối nói với hắn: “Có một số nguyên liệu không đủ, cho nên mấy món ngươi gọi có một số không có.”
Hạ Trường Sinh nhớ ra mình đang ở một nơi nghèo nàn, muốn chịu khó nhiều thêm một chút, vì thế hỏi: “Vậy trong số này món nào có thể lên?”
Chưởng quầy trả lời: “Cải trắng luộc.”
Hạ Trường Sinh sợ ngây người.
Lâm Kiến: “...”
“Trên thực đơn gọi món có đồ đấy! Đừng cho rằng mình muốn ăn gì thì có cái đó!” Chưởng quầy tức giận.
Cuối cùng, Hạ Trường Sinh hạ mình gọi hai bát mì, một bát thịt bò, cùng với…
“Vì sao phải gọi điểm tâm?” Lâm Kiến nhìn một đĩa điểm tâm trước mắt, không nhịn được nhớ lại mớ tóc kia.
“Không phải hôm nay ngươi luôn miệng kêu muốn ăn sao, bây giờ ta mời ngươi, ngươi hẳn nên cảm ơn ta.” Hạ Trường Sinh cảm thấy y thật khó hiểu.
Lâm Kiến nói ăn không vào.
Muộn một chút, Lâm Kiến khiêng nước ấm vào phòng Hạ Trường Sinh, rót đầy vào thùng tắm trong phòng hắn.
“Phù.” Làm xong tất cả, Lâm Kiến đóng cửa phòng lại, ngồi bệt trên sàn nhà.
Tiền lần này cũng không dễ kiếm lắm nhỉ.
Hạ Trường Sinh đứng trước thùng tắm, vén ống tay áo lên, lộ ra cổ tay đeo vòng vàng, thử độ ấm của nước.
“Được rồi.” Nói xong, Hạ Trường Sinh bắt đầu cởi y phục.
“Ngươi làm gì đó.” Lâm Kiến ngồi trên sàn nhà, hai mắt nhìn hắn chằm chằm không chớp, giọng điệu có mấy phần kinh hoảng.
“Tắm đó.” Hắn còn có thể làm gì chứ.
Lâm Kiến: “Ồ.”
Hạ Trường Sinh cởi áo ngoài, sau đó ngẫm nghĩ, giơ tay lên, cầm y phục ném lên đầu Lâm Kiến.
Lâm Kiến luống cuống tay chân, vươn tay muốn lấy y phục xuống.
“Giúp ta mang y phục đi giặt sạch, nếu giặt hỏng ta sẽ bán ngươi đi.” Giọng nói Hạ Trường Sinh lọt vào tai Lâm Kiến.
Cuối cùng Lâm Kiến cũng lấy được y phục xuống, y còn chưa kịp thấy rõ tình hình trong phòng đã lại có một kiện y phục ném lên mặt y. Lâm Kiến chết lặng. Cứ cởi được một lớp y phục thì Hạ Trường Sinh lại ném lên trên người Lâm Kiến một cái, cho nên chỉ chốc lát sau, trên người Lâm Kiến đã treo đầy y phục của hắn. Cũng vào lúc này Lâm Kiến mới phát hiện, Hạ Trường Sinh mặc thật nhiều lớp.
Còn có…
Lâm Kiến không nhịn được giật giật mũi, ngửi một chút.
Thơm quá.
Toàn bộ Phiêu Hương viện cũng không có mùi thơm như vậy.
Tiếng nước vang lên, Hạ Trường Sinh phát ra tiếng thở dài thoải mái.
Lâm Kiến lập tức lấy tất cả y phục trên người xuống. Đã không còn gì chắn tầm mắt, Lâm Kiến lập tức trông thấy Hạ Trường Sinh, hắn đã ngồi vào trong thùng tắm, tóc xõa ra, hai tay vắt lên thành thùng tắm, cằm gác trên cánh tay, đang nhìn lại y.
“Ngươi nhìn cái gì?” Lâm Kiến nhìn chằm chằm khuôn mặt bị nước nóng hun đến đỏ bừng của Hạ Trường Sinh.
“Đốc thúc ngươi sửa sang lại y phục của ta cho tốt.” Hạ Trường Sinh rất vô tình.
Lâm Kiến đành phải xếp y phục của hắn ngay ngắn chỉnh tề ngay trước mắt hắn. Vải may y phục của hắn không giống với bọn họ, Lâm Kiến vuốt, cảm nhận cảm giác tơ lụa trong tay mang lại, y phục này vừa thoải mái vừa đẹp, nhìn kĩ, đây không phải vải trắng bình thường, trên đó còn có thêm hoa văn chìm.
“Các ngươi làm đạo sĩ đều có tiền vậy sao?” Lâm Kiến hâm mộ.
Hạ Trường Sinh ngâm nước ấm đang thoải mái, hắn hất tóc một cái, để lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh.
Lâm Kiến đỏ mặt không nhịn được nhìn qua.
“Giặt sạch, phơi khô.” Hạ Trường Sinh không trả lời vấn đề của y.
Lâm Kiến lại nhìn kim quan Hạ Trường Sinh đặt trên bàn.
Hạ Trường Sinh đưa lưng về phía y, ngâm vào trong nước: “Nếu ngươi dám trộm đồ của ta, ta sẽ dìm ngươi vào nước cho chết đuối.”
Lâm Kiến sợ đến mức ôm y phục của hắn chạy ra ngoài.
Giặt đồ không phải việc khó, khó chính là, Lâm Kiến sợ làm hỏng y phục của Hạ Trường Sinh, vì thế giặt vô cùng cẩn thận. Giặt xong mang treo lên, y còn không yên tâm hỏi chưởng quầy: “Chỗ này của ông sẽ không có người trộm y phục đâu nhỉ.”
Chưởng quầy mắng y: “Có bệnh à, ai muốn trộm một bộ y phục đã mặc rồi chứ.”
Lâm Kiến hơi yên tâm, y quay về phòng Hạ Trường Sinh. Hạ Trường Sinh đã thay y phục để ngủ, đang ngồi xếp bằng trên giường.
“Ngươi tắm chưa?” Hạ Trường Sinh hỏi y.
“Đã tắm, tắm dưới lầu, y phục mượn của con trai chưởng quầy.” Lâm Kiến hỏi Hạ Trường Sinh: “Đêm nay ta xuống phòng gác dưới lầu ngủ, sáng mai lại lên tìm ngươi nhé?”
Hạ Trường Sinh lắc lắc chân, nói với y: “Ta gọi chưởng quầy mang một bộ chăn lên, đêm nay ngươi ở đây ngủ trên sàn.”
Lâm Kiến: “...”
Đây là tiền khó kiếm, phân khó ăn mà.
Hạ Trường Sinh nhìn y, im lặng gây áp lực.
Lâm Kiến lập tức lấy chăn bông, trải trên sàn nhà, chui vào.
“Đúng là đứa nhỏ thấp hèn, kêu ngủ sàn nhà là ngủ sàn nhà.” Hạ Trường Sinh lắc đầu, thở dài.
Nắm tay Lâm Kiến ngo ngoe rục rịch.
Hạ Trường Sinh xuống giường, thổi tắt nến, sau đó hắn đi ngang qua Lâm Kiến quay lại giường.
“Này.” Lâm Kiến gọi Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh lên giường nằm yên.
“Ngày mai sẽ có người chết sao?” Lâm Kiến hỏi hắn.
Hạ Trường Sinh nhắm mắt lại, nói: “Sẽ.”
“Chết bao nhiêu người?”
“Ta cũng đâu biết bói toán, sao mà biết ngày mai chết bao nhiêu người.” Hạ Trường Sinh lạnh nhạt đáp.
“Thuật Ngũ Hành Hồi Hồn mà ngươi nói, giết thêm một lần thì thời gian chịu phạt ở địa phủ sẽ gấp bội…” Mà hiện tại, trên cơ bản toàn bộ thôn đều nằm trong phạm vi công kích của nàng ta.
“Chứng tỏ Vi Yểu hận các ngươi thấu xương.”
“Ta nhớ mình chưa từng đắc tội nàng ta mà.” Lâm Kiến vò đầu.
Hạ Trường Sinh muốn ngủ, không muốn để ý đến y nữa.
“Vậy ta sẽ chết sao?” Lâm Kiến hỏi.
“Xem cơ duyên.”
Lâm Kiến nằm ngửa, hai tay gác bên ngoài chăn bông.
Hạ Trường Sinh nhắm mắt, hai tay đặt lên ngực.
“Ngươi tên là Hạ Trường Sinh.” Lâm Kiến nhớ đến việc hôm nay Hạ Trường Sinh tự mình báo tên cho Tiền Gia Hào: “Ngươi không hỏi tên của ta à?”
“Ta sẽ không hỏi.”
Lâm Kiến hơi rưng rưng, y quả nhiên là một đứa trẻ thấp hèn mà.
Hạ Trường Sinh trở mình.
Lâm Kiến nói với hắn: “Cha ta đọc sách hai năm, cho đến nay cũng chỉ biết đọc hoàn chỉnh một bài thơ, chính là cái bài ‘Đi Đến Thiên Sơn Không Gặp Được Đạo Sĩ’ đấy, bài thơ đó viết như thế này: Chó sủa hòa tiếng suối, Hoa đào thắm dưới mưa, Bóng hươu trong cây rậm, Chuông bật giữa khe trưa, Trúc hoang cách sương biếc, Núi tím gió đong đưa, Thầy đi đâu chẳng biết, Tựa thông đứng thẫn thờ [1]. Cha ta lấy hai câu: Bóng hươu trong cây rậm, Chuông bật giữa khe trưa[2] để đặt tên cho huynh đệ tỷ muội chúng ta, ta là đứa thứ tư.”
[1] Nguồn bản dịch: Thơ Lý Bạch, Ngô Văn Phú, NXB Lao động, 2005
[2] Hai câu thơ gốc là: Thụ thâm thời kiến lộc, Khê ngọ bất văn chung
“Ta tên Lâm Kiến.”
Đoạn này Lâm Kiến nhớ rất kỹ, là những lời phụ thân y nói sau khi uống say. Nghe nói phụ thân của y cũng nhớ rất kỹ, là những lời tiên sinh dạy học cho ông ta nói khi ông ta còn nhỏ.
Lâm Kiến chưa từng đi học, nhưng trí nhớ của y không tệ, những gì đã nghe, trên cơ bản đều có thể đọc lại không sai một chữ.
Sau khi y nói xong, Hạ Trường Sinh không có phản ứng gì, Lâm Kiến ngồi dậy, vừa nhìn về phía giường đã thấy Hạ Trường Sinh ngủ rồi. Lâm Kiến không xấu hổ cũng không đau lòng, y nằm lại vào ổ chăn, cũng nhắm mắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Kiến là bị ánh sáng mặt trời mùa hạ quấy đến tỉnh. Y dụi dụi hai mắt, tỉnh xong nằm một hồi, thấy trần nhà xa lạ mới tỉnh hẳn, nhận ra bây giờ y đang nhận tiền, ở trong khách điếm, để đạo sĩ có tiền quát mắng chính mình.
Y chậm rãi ngồi dậy từ trong ổ chăn, mở to mắt, nhìn lên trên giường ở bên kia.
Tối qua lúc đi ngủ Lâm Kiến đã tháo vải bịt mắt phải.
Một cái liếc mắt này của y, lập tức trông thấy một màn mưa lông chim màu đen bay đầy trời.
Lâm Kiến cho là bản thân hoa mắt, ra sức dụi mắt.
“Ngươi làm gì đấy?” Giọng nói lành lạnh của Hạ Trường Sinh truyền đến.
Lâm Kiến trợn mắt, suýt thì chảy máu mũi.
Hạ Trường Sinh ngồi trên giường, vai ngọc lộ một nửa, lớp áo thứ nhất còn chưa mặc xong, đang quay đầu lại nhìn y.
“Ngươi mới là làm gì đó!”Lâm Kiến sợ đến mức ngã ngửa.
“Thay y phục đó.” Hạ Trường Sinh mặc áo trong, lại mặc một chiếc trung y màu lam thêu hoa màu vàng, tiếp theo mặc lớp thứ ba, sau đó thắt đai lưng, cuối cùng hắn cầm một chiếc áo ngoài màu trắng khoác lên, lúc này mới rời khỏi giường.
Hạ Trường Sinh thay y phục xong, bắt đầu ngồi trước bàn, trang điểm chải chuốt.
Lâm Kiến vẫn rúc trong ổ chăn, không biết nên làm sao cho phải.
Tâm trạng rối rắm của y biến mất rất nhanh, bởi vì thời gian Hạ Trường Sinh dùng để chải đầu quá dài. Lâm Kiến xếp gọn chăn trên giường hắn xong, lại gấp gọn chăn mình dùng, thậm chí còn xuống lầu gọi bữa sáng bưng lên rồi vẫn thấy Hạ Trường Sinh đang chải đầu.
Y cạn lời.
“Chải nữa sẽ trọc đấy.” Lâm Kiến.
Hạ Trường Sinh lập tức ném lược trong tay cho Lâm Kiến.
Lâm Kiến: “...”
Sau đó việc này trở thành chứng cứ cho Lâm Kiến lên án Hạ Trường Sinh.
Đường Trĩ nghe xong có cảm tưởng như sau: “Thật hâm mộ mà! Vì sao đại sư huynh lại không đánh ta!”
Lâm Kiến không biết vì sao Hạ Trường Sinh không đánh Đường Trĩ, dù sao sau khi y nghe Đường Trĩ nói bậy nói bạ đã nhào vào đánh nhau với hắn ta.
Chải xuôi tóc xong, Hạ Trường Sinh bắt đầu đội kim quan.
Trong lúc này, Lâm Kiến chạy ra ngoài đã chạy trở về, đã tìm hiểu tin tức xong: “Tiền Gia Hào không đi đạo quan theo lời hôm qua ngươi nói.”
“À.” Hạ Trường Sinh không thèm để ý: “Có đi hay không đều vô dụng thôi, không đi cũng chẳng sao.”
Lâm Kiến: “...”
Hạ Trường Sinh đội kim quan lên, điều chỉnh vị trí.
Lâm Kiến lại nói: “Bùa hộ mệnh ngươi đưa Tiền Gia Hào ngày hôm qua, có thể cho ta một cái không?”
Y hơi sợ.
“Có thể, một cái một lượng bạc trắng.” Cuối cùng Hạ Trường Sinh cũng trang điểm xong.
Lâm Kiến cả giận: “Không bằng ngươi đi cướp đi!”
Hạ Trường Sinh trề môi: “Hử.”
“Nhưng vì mạng của ta…” Mắt Lâm Kiến rưng rưng, nếu tiền này cho Hạ Trường Sinh, không chỉ hai ngày nay y làm không công mà còn phải bỏ thêm tiền của mình.
“Không cần cũng không sao cả.” Hạ Trường Sinh ngồi trên ghế quay người lại, cười ha ha nói với Lâm Kiến: “Không có tác dụng lớn gì.”
Lâm Kiến: “...”
Hạ Trường Sinh vuốt tóc, vui vẻ hỏi Lâm Kiến: “Hôm nay ta đẹp không?”
Lâm Kiến không muốn để ý đến hắn.
“Bùa hộ mệnh không giữ được mạng ngươi, đạo quan cũng không thể bảo vệ được mạng ngươi, chỉ có ta, mới có thể bảo vệ ngươi.”
Những lời này của Hạ Trường Sinh, nhìn qua đơn thuần là sự dịu dàng, nhưng tinh tế ngẫm kỹ lại là uy hiếp.
Lâm Kiến chỉ có thể mở miệng nói: “Vâng vâng vâng, Hạ công tử xinh đẹp tuyệt trần, là mỹ nhân số một ta từng thấy.”
Hạ Trường Sinh cười vừa lòng.
Cách một con phố, sông nhỏ chảy qua quấn quanh toàn bộ thôn nhỏ, tóc màu đen vừa mảnh vừa dài, không biết bắt nguồn từ đâu, chỉ lặng lẽ chảy xuôi. Tóc theo dòng nước, càng kéo càng dài, không hề có ý định cắt đứt.
Mặt trời lên cao Tiền Gia Hào mới dậy, người hầu trong nhà mang đồ ăn lên cho gã. Sắc mặt gã tái nhợt, tựa như đã mắc phải bệnh nặng.
“Đại phu đến chưa?” Tiền Gia Hào cảm thấy bụng mình rất đau, trong cơ thể dường như có không biết bao nhiêu thứ to lớn cứ nhảy qua nhảy lại.
“Thiếu gia, ngài quên rồi sao, đại phu vừa mới đi, nói ngài không sao cả.”
“Sao có thể… không sao được? Bụng ta đau quá…”
Tiền Gia Hào đau đến mức ý thức mơ hồ.
Trong mông lung, trước mắt gã đỏ lên, dường như trông thấy Vi Yểu mặc một bộ áo cưới màu đỏ.
“Quỷ!”
Giữa trưa mà nói đến quỷ, quỷ thoại liên thiên
Ha ha.
--------------------------------------------------
Vở kịch nhỏ:
Lâm Kiến rời giường.
Hạ Trường Sinh chải đầu.
Lâm Kiến thay xong y phục, đang ăn bữa sáng.
Hạ Trường Sinh chải đầu.
Lâm Kiến ăn xong bữa sáng, đang đọc sách.
Hạ Trường Sinh chải đầu.
Lâm Kiến: Ngươi hói rồi, đừng chải nữa.
Hạ Trường Sinh: …
Đường Trĩ: Người đâu! Lâm Kiến sắp chết!
Hạ Trường Sinh: Ngươi đúng là hay ở những chỗ kì lạ xoát độ tồn tại.