"Sao Lâm Kiến còn chưa về?" A Nhị nhìn thoáng qua thời gian: "Y đi ra ngoài cũng khá lâu rồi đó."
"Y không chạy đó chứ?" A Ngũ suy đoán.
"Không thể nào đâu." A Nhất phủ định suy đoán của A Ngũ.
"Vậy trên đường gặp chuyện gì sao?" Vạn Điệp vô cùng lo lắng.
Nghe mọi người nói chuyện, cuối cùng Hạ Trường Sinh cũng buông gương xuống, ngẩng đầu xem tình hình.
"Đại sư huynh, rốt cuộc là tại sao huynh không muốn Lâm Kiến vào Phục Hy viện vậy?" Tam Hoàng nghịch chiếc cốc trong tay, nàng rất tò mò về chuyện này. Rõ ràng Lâm Kiến cực hợp với Phục Hy viện, cũng vô cùng thích hợp với Hạ Trường Sinh, nhưng thái độ trước đó của Hạ Trường Sinh là kháng cự việc Lâm Kiến ở cùng bọn họ.
"Ta không quá kháng cự y." Hạ Trường Sinh đứng lên, nghiêm mặt nói: "Ta chỉ hy vọng bản thân có thể tìm được một người dũng cảm hơn, chính trực hơn, khi cần thiết luôn thẳng tiến không lùi hơn."
"Đại sư huynh..." Tam Hoàng hơi ngượng ngùng: "Rốt cuộc huynh muốn tìm ai..."
"Sai vặt đó." Hạ Trường Sinh nói một cách đương nhiên.
Tam Hoàng đang muốn mở miệng đâm chọc thì thấy Hạ Trường Sinh cầm lấy Không Sơn kiếm đi ra khỏi khách điếm.
"Đại sư huynh, huynh đi đâu đấy?" Mọi người hoảng sợ.
"Các người đều biết Lâm Kiến không phải loại người hơn nửa ngày mà chưa về, cũng cảm thấy y không phải là loại người lâm trận bỏ chạy, nếu đã như vậy, bây giờ y còn ở bên ngoài thì chắc chắn đã gặp chuyện gì đó, ta đi tìm y." Khi Hạ Trường Sinh hành động thì năng suất vô cùng cao.
"Đại sư huynh, bọn ta ở đây chờ huynh." Mọi người vẫy tay với hắn, nhìn theo bóng hắn rời đi.
Đúng là Lâm Kiến gặp chuyện.
Sau khi y nghe đệ tử hai môn phái khác nói chuyện thì chuẩn bị về khách điếm, hội họp với nhóm Hạ Trường Sinh.
Nhưng khi y đến một con hẻm nhỏ thì phát hiện có điểm kì lạ.
Trên mặt đất có dấu hằn kéo thật dài.
Tựa như một con rắn lớn bò qua.
"Cứu mạng... Cứu mạng..." Tiếng kêu đau khổ từ bên trên truyền xuống.
Lâm Kiến ngẩng đầu lên.
Cảnh tượng trước mắt khiến người ta không rét mà run.
Vây quanh cây cổ thụ ngàn năm là con mãng xà khổng lồ, thân thể nó quấn lấy hai đứa trẻ. Thân rắn dần dần siết chặt, cái đầu rắn to lớn xấu xí chậm rãi tiến đến trước mặt hai đứa trẻ, cái miệng há rộng như chậu máu, thè lưỡi rắn ra.
Lâm Kiến trợn mắt, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, mình phải chạy trốn nhanh lên mới được.
Con rắn kia há miệng ra chuẩn bị nuốt một đứa bé.
"Cứu mạng!" Đứa bé kia khóc thét lên vì sợ.
"Ca ca ơi..." Nhìn thấy ca ca mình sắp bị ăn, một đứa trẻ khác khóc đến thở dốc.
Đôi mắt của Lâm Kiến mở to.
Hạ Trường Sinh đi trên đường phố, nghe được tiếng kêu cứu mạng. Hắn nhìn qua, nhìn thấy một đứa bé thất tha thất thểu chạy trên đường, thằng bé dốc sức hét lên, không biết phải làm sao.
"Cứu mạng! Có rắn! Đệ đệ của con, và một đại ca ca! Nhanh đi cứu họ!" Thằng bé không thể nào nói ra một câu hoàn chỉnh.
Vì là trẻ con, trong chốc lát không ít người không dám đến gần nó.
Không Sơn kiếm kêu lên.
Hạ Trường Sinh duỗi tay ngăn thanh kiếm đang xao động, chạy đến bên đứa trẻ kia.
"Có chuyện gì vậy?" Hạ Trường Sinh hỏi thằng bé.
"Xin ngài xin ngài!" Đứa bé chắp tay trước ngực, điên cuồng bái Hạ Trường Sinh, thằng bé biết người đi đường này là tu chân giả dừng chân ở trấn Đào Tiên: "Có xà yêu!"
"Dẫn đường đi!" Hạ Trường Sinh không dài dòng.
Đứa bé kia lập tức bò dậy, dẫn Hạ Trường Sinh đi.
"Lúc con và đệ đệ chơi dưới một cái cây thì đột nhiên một con rắn lớn xuất hiện, bắt bọn con!" Thằng bé vừa chạy vừa khóc nức nở kể ra cảnh ngộ của mình: "Lúc con rắn kia muốn nuốt con, có một ca ca đi ngang qua đã cứu con, huynh ấy bảo con chạy nhanh, đi tìm người đến giúp."
Hạ Trường Sinh đi theo hướng đứa bé chỉ, nhanh chóng chạy tới.
Không Sơn kiếm không ngừng kêu lên.
Hạ Trường Sinh dùng Phù Không chú, bay thẳng đến đó.
Hắn có một dự cảm chẳng lành.
Lúc Hạ Trường Sinh chạy đến nơi, vừa khéo nhìn thấy một cảnh này.
Con rắn lớn quấn quanh một đứa bé, Lâm Kiến chật vật nằm sấp trên một nhánh của thân cây. Y đã thoát khỏi cảnh nguy hiểm, có thể chạy đi bất cứ lúc nào. Nhưng mà y vẫn lựa chọn xem tình thế, tìm đúng thời cơ, sau đó cầm một cây gậy sắt không biết lấy từ đâu nhào tới, muốn cứu đứa bé bị con rắn quấn lấy.
Đuôi rắn lớn quét một cái, bắt lấy Lâm Kiến một cách dễ dàng.
Lâm Kiến bị con rắn dùng sức ghìm lại, cả người mất hết sức lực, tay buông lỏng, gậy rơi xuống đất.
Y cảm thấy bản thân sắp không thở nổi.
Hạ Trường Sinh đứng trên đất, Không Sơn kiếm reo to.
"Lâm Kiến!" Hạ Trường Sinh gọi y.
Lâm Kiến giãy giụa tìm hướng của âm thanh.
"Bảy tấc của rắn ở ngay cạnh ngươi." Hạ Trường Sinh rút Không Sơn kiếm ra, sau đó dùng sức ném qua.
Không Sơn kiếm xoay tròn vài vòng, mục tiêu là nhắm thẳng vào Lâm Kiến.
Lâm Kiến bị siết đến ý thức mơ hồ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Hạ Trường Sinh, vì để ta không bị rắn giết chết nên ngươi quyết định giết ta trước à?
“Nếu ngươi không nhận nổi, ngươi sẽ phải chết." Hạ Trường Sinh bắt đầu kết trận.
Lâm Kiến nghe câu này, lập tức dùng chút sức lực cuối cùng, cố gắng nhìn thanh kiếm bay về phía mình. Nhưng dù y muốn đón kiếm thì cũng bất lực, y bị siết cứng rồi.
"Buông y ra." Hạ Trường Sinh dùng ngôn linh.
Cơ thể con rắn lớn khựng lại, sau đó nhả ra chút lực.
Lực uy hiếp của ngôn linh với yêu ma không lớn bằng đối với người.
Sau khi rắn lớn buông lỏng lại tiếp tục quấn lấy Lâm Kiến.
Nhưng trong khoảnh khắc rắn lớn buông lỏng, Lâm Kiến thành công với tay ra ngoài, mở lòng bàn tay bắt thanh kiếm đang bay đến. Không Sơn kiếm dường như có ý thức, lúc sắp rơi thì tăng tốc, vừa vặn rơi vào tay Lâm Kiến.
Lâm Kiến không biết sử dụng kiếm, sau khi cầm tới tay thì y chỉ có thể nắm chặt, sau đó dựa vào trực giác mà đâm vào con rắn.
Làm xong động tác này, con rắn lập tức siết y chặt hơn, mắt Lâm Kiến tối sầm, mất hết ý thức.
Rắn lớn có cảm giác diễu võ giương oai.
"Đừng gấp." Hạ Trường Sinh nhảy lùi về sau, rời khỏi con hẻm nhỏ, hắn nhìn con rắn lớn, tự tin mỉm cười: "Ta còn ở đây."
Rắn lớn không quan tâm, nó muốn ăn luôn đứa bé kia rồi tính tiếp.
"Kiếm trận." Hai tay Hạ Trường Sinh kết trận, sau đó điều khiển Không Sơn kiếm.
Không Sơn kiếm nhận được sự điều khiển của hắn, nó vốn cắm im ắng trong cơ thể rắn lớn thì giờ lại rung mạnh, Không Sơn kiếm chợt dùng sức quét ngang, cắt thân rắn ra thành hai nửa gọn gàng.
"Đến." Hạ Trường Sinh vạch một cái trong không trung.
Không Sơn kiếm xoay tròn, nhắm thẳng đến đầu rắn lớn.
Lúc ca ca của đứa bé kia chạy đến, suýt nữa đã nôn mửa. Trong hẻm nhỏ toàn là thịt rắn, máu tươi đầy đất, đệ đệ ngồi bệt trên đất, hai chân run lẩy bẩy vì bị dọa, không thể nào đứng lên được.
"Ca ca! Oa!" Thằng bé khóc.
Ca ca nó lập tức chạy qua, kéo thằng bé rời khỏi con hẻm.
Sau đó, một số tu chân giả nghe được tin đồn chạy tới hiện trường, nhìn thấy một đống hỗn độn.
Trong số bọn họ, có người Lâm Kiến từng gặp, là hai đệ tử bàn tán về Phục Hy viện ở quán trà. Một trong hai người này từng tiếp xúc vài lần với Hạ Trường Sinh, sau khi nhìn thấy hiện trường thảm thiết đã nghĩ ngay đám bừa bộn này là kết quả sau khi Hạ Trường Sinh ra tay. Bọn họ muốn tìm Hạ Trường Sinh hỏi han tình hình, nhưng lại nghe nói người của Phục Hy viện đã cùng rời khỏi trấn Đào Tiên trước rồi.
Trên không trung nghìn thước, mấy thanh kiếm lớn đang phi hành.
"Không phải dạo này việc phi hành trên không trung bị quản lý vô cùng nghiêm ngặt sao?" A Nhị hơi bất an hỏi.
"Yên tâm đi, ta đã xin được thông qua phi hành hợp pháp rồi." A Nhất nói: "Chúng ta có thể phi hành trong đêm, một đêm là có thể về đến trong viện rồi."
"Chúng ta chạy nhanh thật." Tam Hoàng hơi buồn bực.
"Đại sư huynh làm hơi quá tay." A Tứ đứng trên đầu kiếm, vô cùng ảo não.
Bọ họ là người phát hiện Hạ Trường Sinh đấu với xà yêu nhanh hơn người của những môn phái khác.
Lúc họ chạy đến, Hạ Trường Sinh đã dùng sức mạnh tuyệt đối, chém nát xà yêu. Không biết hắn dùng cách gì, ở hiện trường chỉ có duy nhất đứa bé người phàm còn ý thức, bị dọa đến nước mắt nước mũi tèm lem, hai chân run lẩy bẩy, ba hồn mất, bảy phách không còn, may mà bọn họ chạy đến, ổn định tinh thần cho đứa bé kia mới khiến nó bình an vô sự.
Mọi người nghĩ đến đây, quay đầu nhìn lại.
Hạ Trường Sinh đang nhắm mắt, hai tay kết ấn, tập trung suy nghĩ.
Mỗi khi Hạ Trường Sinh ngự kiếm phi hành, hắn cần phải tập trung khống chế sức mạnh của mình, nếu không, không chỉ thanh kiếm hắn đang cưỡi, mà tất cả kiếm của những người xung quanh đều sẽ bị sức mạnh của hắn đánh bay. Cho nên nếu như không phải cần thiết, Hạ Trường Sinh sẽ không chọn ngự kiếm. Mặc dù một nguyên nhân quan trọng khiến bản thân hắn không thích ngự kiếm, chính là làm rối tóc của mình.
Hai mươi người bọn họ, không thể nói đứng đầu tu chân giới, nhưng tuyệt đối không phải loại xoàng xĩnh.
Có điều dù họ là cao thủ như vậy cũng không thể nào chống đỡ được sức mạnh của Hạ Trường Sinh. Có đôi khi, đừng nói họ, ngay cả Hạ Trường Sinh cũng không thể khống chế bản thân hoàn toàn. Cho nên, từ trước đến nay bọn họ đều nghi ngờ, rốt cuộc từ đâu mà Hạ Trường Sinh đạt được pháp lực thế này.
"Đừng trách ta, ta đã cố gắng rồi." Hạ Trường Sinh mở miệng nói chuyện.
"Đại sư huynh, huynh đừng để ý đến chúng ta, cố gắng khống chế bản thân đi, ta không muốn nếm cảm giác bị sức mạnh của huynh làm cho suýt từ không trung rơi xuống lần nữa đâu." Thiên Bất Dư bay đến bên cạnh thanh kiếm Hạ Trường Sinh ngồi, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Nhỡ đâu Hạ Trường Sinh mất khống chế, năng lực của hắn ta là thứ duy nhất có thể ổn định hắn.
Hắn ta và Thiên Bất Dư bảo vệ an toàn của tất cả mọi người ở mức độ cao nhất.
"Phù." Hạ Trường Sinh chầm chậm bật hơi, sau đó mở mắt.
Thật ra hắn còn một nguyên nhân không thích ngự kiếm.
Hiện giờ trời đã tối, đêm nay không có trăng, ở mức độ nào đó thì rất tốt để bọn họ ẩn nấp. Có điều, sao trên trời nhiều vô cùng, khi bọn họ bay lên không trung, sao càng sáng hơn. Sao trời tản mát, cộng với chân trời tối đen, dường như tạo thành hình một con mắt.
Con mắt màu đen mở lớn, giám thị Hạ Trường Sinh ở bên dưới.
Bay qua mây tan, sao trời nháy mắt.
Hai tay Hạ Trường Sinh kết ấn, sau đó sờ hoa tai của mình.
Ánh sáng vàng lóe lên.
Bầu trời lập tức đầy mây đen, che khuất những ngôi sao kia, ngăn chúng tiếp tục nhìn mình.
"Ưm." Ngay lúc này, cuối cùng Lâm Kiến ngất xỉu đã tỉnh lại. Y cảm giác mình nằm trong cái ôm ấm áp, y cố gắng mở mắt mấy lần, sau đó, y nhìn thấy thứ hù chết người.
Hạ Trường Sinh ôm y trong lòng, y vừa mở mắt đã nhìn thấy mặt Hạ Trường Sinh, lại còn là ở góc từ dưới hướng lên trên.
"Ngươi tỉnh rồi à?” A Nhất nghe tiếng, quay đầu lại liếc Lâm Kiến một cái: "Ngươi làm ơn ngoan ngoãn nằm đó đi, nhất định không được cử động, đừng có làm phiền đại sư huynh, nếu không ba người chúng ta có thể ngã từ không trung xuống đó."
Hạ Trường Sinh đã nhắm mắt lại từ lâu, đang rơi vào trong thế giới tinh thần của mình.
Lâm Kiến nghe vậy, chớp mắt, nhìn một lượt, chân y hơi run, mấy người bọn họ đang ở trên không trung cả nghìn thước, bên cạnh còn có đệ tử khác của Phục Hy viện đang ngự kiếm phi hành vây quanh.
"Có thể nói chuyện." A Nhất nhìn bộ dáng của Lâm Kiến, cười nói: "Đừng lộn xộn là được, dù sao thì bây giờ đại sư huynh không nghe được tiếng của chúng ta."
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lâm Kiến hơi lờ mờ.
"Bọn ta mới phải hỏi ngươi đó, xảy ra chuyện gì?" Tam Hoàng ngồi trên kiếm của A Nhị, bay đến bên cạnh bọn Lâm Kiến: "Sáng nay ngươi ra ngoài làm gì thế? Tại sao lâu như vậy mà không quay lại?"
Lâm Kiến suy nghĩ một lát, không nhịn được mà cẩn thận giơ tay lên, sờ thử cổ của mình.
Nơi đó còn lưu lại vết siết của xà yêu.
"Sáng nay lúc ta định về khách điếm thì trên đường gặp phải một con rắn lớn, nó bắt hai đứa trẻ. Ta đi giúp, ngược lại bị bắt, tiếp đó Hạ Trường Sinh đến. Sau đó nữa thì ta ngất đi, chẳng nhớ cái gì nữa." Lâm Kiến nói thật.
"Còn tình hình bên chỗ của bọn ta là, bọn ta đã thuyết phục đại sư huynh mang ngươi về Phục Hy viện, kết quả ngươi lề mề không về khách điếm. Đại sư huynh ra ngoài tìm ngươi, sau đó bọn ta cảm nhận được mùi của yêu vật. Lúc chạy đến, đại sư huynh cứu ngươi, rắn yêu biến thành từng mảnh thi thể." Tam Hoàng trao đổi thông tin với y: "Đại sư huynh làm quá phô trương, vì để tránh bị hỏi lung tung nên chúng ta vội vàng chạy trốn. Chúng ta chọn ngự kiếm, kết giới được tạo trên kiếm đại sư huynh ngồi khá kín đáo, mà ngươi mê man, nên chúng ta nhờ huynh ấy mang ngươi theo."
"Ừm..."
Ừm?
Nên hiện tại họ đang trên đường về Phục Hy viện?
Thuyết phục Hạ Trường Sinh?
"Ta biết ngươi rất kích động, bây giờ bình tĩnh trước đã." A Nhất đổ mồ hôi trán: "Có lẽ ngươi không rõ tình hình lắm, hiện tại chúng ta không phải ở nơi quá an toàn đâu."
Kim quan, khuyên tai và vòng tay của Hạ Trường Sinh phát ra ánh sáng yếu, Không Sơn kiếm bên hông kêu rất khẽ.
Vì khống chế sức mạnh của mình thêm bước nữa, Hạ Trường Sinh ép bản thân tiến vào trạng thái mất hết ý thức. Hắn gục đầu xuống, hơi thở yếu ớt, cơ thể hoàn toàn bất động.
Lâm Kiến vùi trong lòng hắn, nhìn bầu trời đêm gần trong gang tấc.
"Ngươi nghỉ ngơi chút đi, hôm nay bị sợ rồi." A Nhất nói.
Lâm Kiến ngửa đầu nhìn lên.
Mây đen che khuất ánh trăng.
Nhưng Lâm Kiến luôn cảm thấy có gì đó trốn sau đám mây đen, đồng thời đang nhìn xuống đây.
Chỉ là những người khác không cảm thấy có vấn đề gì, nên Lâm Kiến cho là bản thân suy nghĩ nhiều.
Trong không trung rất nhàm chán, Lâm Kiến cảm thấy cơ hội hiếm có, y ngửa đầu dựa vào người Hạ Trường Sinh rồi tiếp tục ngủ.
Đoạn đường vốn nên thuận buồm xuôi gió.
Kết quả khi đến trên không của Phục Hy viện, kiếm của mấy người đột nhiên hơi chao đảo.
"Có chuyện gì vậy?" Thiên Bất Dư phản ứng lại đầu tiên.
"Là kết giới của Phục Hy viện."
Phục Hy viện xây ở khu vực có kết giới tự nhiên của thế gian, bản năng chống lại vật yêu tà. Đây không phải lần đầu tiên họ bay qua, nhưng chỉ có lần này mới bị tấn công.
"Ta biết sao lại thế này rồi," A Nam nhớ lại: "Trước đây bộ phận phòng ngự thả một con chim Hỏa Diễm bảy đầu để giữ cửa, con chim đó không phân biệt địch ta, nếu có thứ gì cứng rắn xông vào Phục Hy viện, hoặc là vào địa phận Phục Hy viện từ nơi khác cửa chính, nó sẽ tấn công."
Mọi người nhìn nhau, vô cùng hoảng sợ.
Chim Hỏa Diễm bảy đầu là tồn tại gần thần thú, rốt cuộc là bọn họ tìm từ đâu về, còn dùng để trông cửa nữa.
"Đại sư huynh bắt về..." A Nam là người duy nhất trong bọn họ biết chuyện này.
Vì ngày Hạ Trường Sinh bắt chim Hỏa Diễm bảy đầu về, hắn ta còn cực thích, vây quanh chơi rất lâu.
Nhưng bình thường hắn ta không thường ra ngoài, hoàn toàn quên thứ đồ chơi này đang canh cửa.
A Nam vừa nói xong, trên không xuất hiện một ngọn lửa cao đến tận trời.
"Không sao, ổn định lại, chúng ta hướng về bên trái, rời khỏi phạm vi trên không của Phục Hy viện trước đã." A Nhất bình tĩnh chỉ huy.
"Muộn rồi." Bắc Cung An Vu phát hiện nhiệt độ xung quanh họ đang tăng lên.
Ngọn lửa bùng từ dưới lên trên, lên đến tận trời. Lúc đầu chỉ có một ngọn lửa, sau đó là mấy chục ngọn lửa. Những ngọn lửa này như tạo một nhà giam bằng lửa, muốn mượn nó nhốt bọn họ lại.
Mấy người điều khiển thanh kiếm lớn, nhanh chóng tránh khỏi ngọn lửa tập kích đến.
Lửa dần dày đặc, sau đó, một con thần thú thật lớn ẩn trong cột lửa xuất hiện trước mặt mọi người.
Một con chim Hỏa Diễm được lửa vây toàn thân, chỉ cái đầu thôi đã lớn hơn bọn họ, nó đang sải cánh bay giữa không trung. Tuy nói là chim Hỏa Diễm bảy đầu, nhưng hiện tại nó chỉ xuất hiện một cái đầu. Nó có thân thể khổng lồ, tựa như ngọn núi cao mà con người không thể vượt qua, lúc nào cũng có thể cấu xé, tiêu diệt các đệ tử Phục Hy viện.
Trán A Nhất lấm tấm mồ hôi, bĩnh tĩnh hơn một chút, chỉ cần bọn họ nghĩ cách, vẫn có thể thành công rời đi.
"Nóng quá..." Một tiếng thì thầm vang lên.
Lâm Kiến cảm nhận được cơ thể sau lưng mình đang nhúc nhích.
Hạ Trường Sinh phát ra tiếng rên rỉ đau khổ.
Lâm Kiến có suy nghĩ, nếu Hạ Trường Sinh đổ nhiều mồ hôi, thấm ướt y phục, có phải cũng là một loại hậu quả của làm bẩn y phục hay không.
Chim Hỏa Diễm bảy đầu kêu lên, tiếng kêu bén nhọn, khiến tâm thần những người ở đây lay động.
Bọn họ cần phải đề phòng tấn công của chim Hỏa Diễm bảy đầu.
"Nóng chết đi được!" Hạ Trường Sinh chợt mở mắt ra.
Chim Hỏa Diễm bảy đầu phun lửa về phía bọn họ, đánh thẳng đến chỗ Hạ Trường Sinh.
A Nhất định tự mình chống lại đòn tấn công này. Dù sẽ bị thương, nhưng chỉ cần hắn chặn lại được thì bọn họ có thể dựa thế rời khỏi không trung của Phục Hy viện.
Ngọn lửa vọt tới.
"Nhận lấy!" Thiên Bất Dư ném kiếm của mình cho A Nhất, còn mình thì nhảy đến bên chỗ bọn Tam Hoàng.
Kiếm của Thiên Bất Dư tên là Viên Thú, là một thanh bội kiếm mà kỹ năng phòng ngự đầy đủ hơn tấn công, hắn ta nhìn ra A Nhất muốn thủ không muốn tấn công, cho nên mới ném thanh kiếm cho A Nhất.
Chim Hỏa Diễm bảy đầu kêu to vang trời, theo sau là một ngụm lửa vọt về phía A Nhất.
A Nhất đón kiếm vẽ một vòng, tạo kết giới phòng ngự.
Ngọn lửa bị chặn, thoáng dừng lại.
"Ngay lúc này." A Nhất chỉ huy.
Mọi người lập tức chia ra, rời khỏi không trung Phục Hy viện.
Ngay khi A Nhất chuẩn bị đi, chim Hỏa Diễm bảy đầu nắm được tung tích chính xác của hắn ta. Chim Hỏa Diễm vốn chỉ có một đầu giật giật cổ, đột nhiên, hai cái đầu xuất hiện, ba cái đầu giãy giụa nhô ra, sau đó cùng phun lửa một lúc, toàn bộ đều tấn công đến chỗ A Nhất.
"Lần này tiêu rồi..." A Nhất đã chuẩn bị xong tinh thần bị thương.
"Tự đứng cho vững." Hạ Trường Sinh tóm lấy cổ áo phía sau của Lâm Kiến, xách y sang một bên, sau đó đứng lên.
"Đại sư huynh tỉnh rồi!" A Nam luôn quan sát tình hình chiến đấu báo với mọi người.
Hạ Trường Sinh vuốt tóc, lấy khuyên tai xuống.
Trong nháy mắt này, gió điên cuồng thổi tới.
Vì có gió, ngọn lửa càng thêm mãnh liệt.
A Nhất đang tập trung tinh thần, không phát hiện ra Hạ Trường Sinh đã đến sau lưng mình.
"Ngươi lùi ra phía sau." Hạ Trường Sinh trầm giọng nói.
A Nhất lấy lại tinh thần, lập tức dịch về sau, nhường chỗ cho Hạ Trường Sinh.
Vì bị chim Hỏa Diễm bảy đầu quấy nhiễu, kiếm lớn của A Nhất không theo ý của hắn ta, không khống chế được và bay về phía trung tâm ngọn lửa.
Chim Hỏa Diễm bảy đầu hưng phấn kêu to.
Nó muốn đốt kẻ xâm nhập thành tro bụi.
Kiếm lớn mất khống chế, xiêu vẹo nghiêng ngả.
A Nhất đến bên cạnh Lâm Kiến, đè y lại để y không rơi xuống.
Hạ Trường Sinh đứng trên đầu kiếm, gió theo lửa mà đến, hắn rút Không Sơn kiếm ra, mũi kiếm chỉ thẳng về phía trước.
Thân kiếm kêu to, kiếm phong đã động.
Ngọn lửa bị bổ ra, một chia thành hai.
Vệt lửa như hoa tuyết bị gió lớn thổi tan, trôi lơ lửng xung quanh y.
Gió mạnh thổi mái tóc dài và áo choàng của Hạ Trường Sinh về phía sau.
Mọi người chỉ có thể nhìn bóng lưng của hắn, tựa như vị thần vĩ đại từ trên trời rơi xuống.
"Nhớ ăn không nhớ đánh, chim Hỏa Diễm bảy đầu, Cao Thứu." Trường kiếm của Hạ Trường Sinh vạch một đường, ngọn lửa bị bổ ra, thổi về hai hướng ngược nhau.
Cao Thứu nhìn thấy Hạ Trường Sinh, trong mắt có sự sợ hãi.
Hạ Trường Sinh cũng đã tháo vòng tay xuống.
Trong nháy mắt, Lâm Kiến thấy lông chim đen đầy trời.
Lông chim càng lúc càng nhiều, bao phủ ngọn lửa.
Cao Thứu vỗ cánh trong không trung, sau đó, không nhịn được mà chầm chậm lùi về sau.
Sấm sét trong không trung.
Hết tiếng này đến tiếng khác, tiếng gầm rú càng đến càng gần, không trung dần biến đen, tựa như sắp có bão đến.
"Chao ôi! Các người làm gì trên nhà người ta thế! Bên dưới Phục Hy viện truyền đến tiếng hoảng sợ.
"A! Nhận lấy cái chết!" Hạ Trường Sinh giẫm mạnh lên đầu kiếm, cầm Không Sơn kiếm bay đến chỗ Cao Thứu.
Cao Thứu sợ tới mức lông chim rụng lả tả, cuối cùng nó đã nhớ ra Hạ Trường Sinh là ai.
Chết rồi chết rồi!
"Đại sư huynh, từ từ đã!" Một bóng người ngự kiếm từ trong Phục Hy viện bay lên, nhào qua tóm lấy chân Hạ Trường Sinh.
Vì người này mà Hạ Trường Sinh mất thăng bằng, cùng với hắn ta rơi từ không trung xuống.
"Hạ Trường Sinh!" Lâm Kiến mất hết hồn vía, chạy tới mép thanh kiếm.
Cao Thứu nhân cơ hội vội bay nhanh về.
"Không sao đâu." A Nhất an ủi Lâm Kiến: "Đó là sư đệ Đường Trĩ của đại sư huynh, chúng ta xuống thôi."
Nói xong, A Nhất ngự kiếm bay thẳng xuống dưới.
Những người khác cũng đi theo phía sau hắn ta.
Sau khi đáp xuống, Lâm Kiến nhanh chóng nhảy xuống, sốt ruột muốn đi tìm Hạ Trường Sinh.
"Đại sư huynh, là lỗi của đệ, hôm nay đệ trực, đệ không trông chừng Cao Thứu, để nó bay lên. Nó không biết mọi người là người trong viện chúng ta, cho nên mới tấn công huynh, huynh tha cho nó đi." Đường Trĩ quỳ phịch xuống trên đất, ôm đùi Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh đang chậm rãi thu vòng tay và khuyên tai của mình lại, nói trước khi bản thân bùng nổ: "Buông chân ta ra."
"Đại sư huynh!" Đường Trĩ nghe vậy càng ôm chặt hơn.
Hạ Trường Sinh dùng sức tránh khỏi tay hắn ta, sau đó một chân đá bay Đường Trĩ.
Đường Trĩ bay đến chân Lâm Kiến.
"Đại sư huynh, vẫn là mùi vị này, quả nhiên, tháng ngày không có huynh ở viện, đệ tịch mịch như tuyết."
Lần đầu tiên Lâm Kiến gặp Đường Trĩ, tâm trạng vô cùng chấn động.
Thật sự không gặp nhiều người thể hiện sự biến thái ra ngoài thế này.
"Hả? Ngươi là ai?" Thấy giày lạ, Đường Trĩ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Kiến.
"Ờm, chào ngươi..." Lâm Kiến ngồi xổm xuống, đối mặt với Đường Trĩ.
A Nhất ở bên cạnh nói một câu đầy ẩn ý: "Sư đệ mới của ngươi."
Đường Trĩ nghe vậy, lập tức nhảy dựng lên.
Động tác của hắn ta vừa nhanh vừa gọn, dọa Lâm Kiến giật mình.
Đường Trĩ phủi bụi trên người, chỉnh lại y phục, khôi phục lại bộ dạng tác phong nhẹ nhàng.
"Ta tên là Đường Trĩ, là đệ tử thứ tư của Vô Vật chân nhân, cũng là tứ sư đệ của Hạ Trường Sinh, là một phù tu, là người sinh ra đã có hiểu biết, vẫn chưa có đối tượng, ta thích người qua loa thô bạo với ta, ghét cay ghét đắng mấy tên quỷ kiêu ngạo. Đúng rồi, nếu ngươi không biết thế nào gọi là kiêu ngạo, ngươi nhìn tính tình của A Nhị là biết." Đường Trĩ giới thiệu bản thân.
"Thế nào là người sinh ra đã có hiểu biết?" Lâm Kiến tò mò.
"Chính là người lúc sinh ra đã mang theo tri thức." Đường Trĩ cười toét chỉ thấy răng không thấy mắt.
Lâm Kiến nhìn qua, hai mươi vị đệ tử của Phục Hy viện, Đường Trĩ và Hạ Trường Sinh đứng trước mặt y. Y ngỡ ngàng nhận ra, hình như bản thân đã đi đến một nơi vô cùng khó lường.
Cảm nhận được Lâm Kiến đang bất an, Hạ Trường Sinh mở quạt xếp ra, che nửa khuôn mặt của mình, tặng Lâm Kiến đôi mắt cười hình trăng non của hắn.