• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiền Gia Hào là một kẻ có tiền trong thôn Cát Tường Như Ý. Tuy nói kẻ có tiền ở thôn này cũng không phải kẻ thật sự có tiền gì. Nhưng chỉ cần không rời khỏi thôn này, gã sẽ có thể hoành hành ngang ngược.

Một ngày của gã có đôi khi khá bận rộn, không phải bận ăn uống thì cũng là bận chơi gái và cờ bạc.

Nhưng dạo gần đây Tiền Gia Hào thấy hơi chán, đánh bạc vẫn thế, đánh mười lần thì thua đến chín, phụ thân gã cảnh cáo gã không được đi nữa, nếu không sẽ không giúp gã trả nợ cờ bạc nữa. Còn kỹ viện, đến đến đi đi vẫn là những người đó, gã đã chán rồi.

Mỗi lần như vậy gã sẽ nhớ lại quả phụ xinh đẹp vốn phải mặc áo cưới gả cho gã vào năm ngày trước.

Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc.

Tiền Gia Hào ăn không ngồi rồi mà dạo quanh, đang chuẩn bị về nhà thì đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng ồn ào.

“Đúng, chính là tên kia… ngươi đứng đây xem là được rồi, đừng đi qua! Ta kêu ngươi đừng qua đó là có nguyên nhân, ngươi tùy hứng nữa thì ta sẽ không bảo vệ được ngươi! Này!”

Tiền Gia Hào nấc một cái, chỗ này thật là ồn ào.

“Xin chào.” Một giọng nói vừa dễ nghe lại xa lạ vang lên.

Tiền Gia Hào quay đầu, nhìn thấy người đến, thoáng chốc gã trợn to hai mắt vì kinh ngạc.

Mỹ nhân quan sát gã, sau đó nói: “Ấn đường của ngươi biến thành màu đen, có tai họa đổ máu.”

Vẻ mặt Tiền Gia Hào cứng đờ.

Ngay lúc này, một thiếu niên thấp bé lao đến, y muốn lôi mỹ nhân trước mặt đi.

Quạt xếp trong tay mỹ nhân xoay một vòng, đánh bay thiếu niên ra ngoài.

Tiền Gia Hào nhận ra thiếu niên này, là Lâm Kiến sống ở cửa thôn. Vì sao Tiền Gia Hào lại nhớ rõ y ư, bởi vì Tiền Gia Hào nhìn tướng mạo của Lâm Kiến, cảm thấy thêm mấy năm nữa, Lâm Kiến sẽ thành một người đẹp mắt

Mỹ nhân nói tiếp: “Không lâu sau tai họa sẽ xảy ra.”

“Ngươi là người đoán mệnh?” Tiền Gia Hào không tức giận, tất cả đều vì người trước mặt có một túi da đẹp.

“Ta là đạo sĩ.”

“Hóa ra là đạo trưởng à!” Tiền Gia Hào cà lơ phất phơ: “Muốn đến nhà ta ngồi rồi tính cẩn thận giúp ta không?”

Nghe vậy Hạ Trường Sinh quay đầu lại.

Vẻ mặt Lâm Kiến đầy sợ hãi, y lắc đầu nguầy nguậy.

“Kế bên chính là nơi có thể ăn cơm, ta mời khách.” Hạ Trường Sinh tiện tay chỉ vào một kiến trúc nhìn khá sạch sẽ.

Thật ra nơi Hạ Trường Sinh chỉ là một kỹ viện, Tiền Gia Hào lộ ra vẻ mặt đã hiểu, vỗ vỗ cái bụng, vui vẻ đi vào. Lâm Kiến bụm mặt, không còn lời nào để nói.

“Ngươi cũng đi cùng đi.” Hạ Trường Sinh dùng quạt xếp nâng cằm Lâm Kiến lên.

“Ta còn quá nhỏ.” Lâm Kiến thế mà lại thẹn thùng, hai tay xoắn vào nhau, chà sát ngón tay.

Hạ Trường Sinh chớp mắt một cái, không hiểu y đang nói gì, nói ngắn gọn lại, nhắc nhở y trước: “Nhớ không nên ăn đồ ăn trong đó.”

Lâm Kiến đi theo.

Thật ra Tiền Gia Hào vừa mới rời khỏi nơi này, tú bà vừa thấy Tiền Gia Hào đi rồi quay lại, mỉm cười phất khăn đi qua. Bà ta còn chưa kịp đón tiếp thì phía sau gã đã có hai người theo vào. Lâm Kiến đã khiến bà ta kinh ngạc mà càng khiến người kinh ngạc hơn chính là Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh quét mắt nhìn một vòng chỗ này, sau đó ngồi xuống một cái bàn trong sảnh lớn.

“Công tử…” Tú bà đi về hướng Hạ Trường Sinh.

“Khụ khụ.” Hạ Trường Sinh nhắc nhở Lâm Kiến.

Lâm Kiến lập tức đứng chắn trước mặt Hạ Trường Sinh, ngăn cản tú bà tiến gần hắn thêm một bước.

“Lấy thực đơn đến đây.” Hạ Trường Sinh nói.

“Thực đơn gì cơ?” Tú bà hơi không theo kịp: “Công tử ngài thích loại hình gì, chỉ cần nói với ta là được rồi.”

“Hả, cũng được.” Bởi vì là bản thân mời khách, Hạ Trường Sinh quán triệt đức tính cần kiệm tốt đẹp của Phục Hy viện, gọi món: “Lên một đĩa rau xanh, đập quả dưa leo, lại lên thêm một mâm trái cây đơn giản.”

Tú bà: “...”

Tiền Gia Hào thật sự không nhìn ra Hạ Trường Sinh muốn làm gì, gã nói với tú bà: “Làm theo đi.”

Có sự đồng ý của khách hàng quen là Tiền Gia Hào, tú bà đành phải làm theo.

Vì lôi kéo tiêu tiền, tú bà đặc biệt cho cô nương xinh đẹp bưng đồ ăn lên, lúc đi đến trước mặt Tiền Gia Hào và Hạ Trường Sinh, các nàng ném ra ánh mắt quyến rũ, lắc vòng eo. Tiền Gia Hào có phần không cưỡng lại được dụ hoặc, ôm ngay cô nương trước mặt. Đây là lần đầu tiên Lâm Kiến đến nơi như thế này, nhìn đến ngu người. Thấy vẻ mặt Lâm Kiến, có cô nương tuổi còn khá trẻ vuốt mặt y cười ha ha.

“Có muốn ta theo ngươi không?” Cô nương kia hỏi Lâm Kiến.

Hạ Trường Sinh dùng quạt xếp gạt bàn tay của cô nương kia đang đặt trên vai Lâm Kiến đi.

Lâm Kiến lập tức hoàn hồn.

“Công tử…” Cũng có người gọi Hạ Trường Sinh.

Người không đứng đắn như Hạ Trường Sinh, ở những chỗ thế này lại trông cực kỳ chính khí, hắn phất tay để các nàng tránh ra.



“Còn chưa thỉnh giáo đại danh của đạo trưởng.” Tiền Gia Hào ôm một cô nương, hai mắt vẫn còn đặt trên người Hạ Trường Sinh.

Lâm Kiến lắcđầu, người này hoàn toàn không muốn để lại tên.

“Hạ Trường Sinh.” Hạ Trường Sinh chắp tay.

Lâm Kiến khiếp sợ nhìn hắn.

“Diện mạo đạo trưởng tiên phong đạo cốt, tên cũng thật độc đáo.” Tiền Gia Hào cười ha ha.

“Chắc gã muốn nói là quê mùa đấy.” Lâm Kiến lẩm bẩm.

Hạ Trường Sinh trừng Lâm Kiến.

Lâm Kiến ngậm miệng.

“Sau đó thì sao, vừa rồi đạo trưởng nói ấn đường của ta biến đen.” Tiền Gia Hào nhắc lại câu chuyện.

Lâm Kiến có hơi kinh ngạc, hóa ra Tiền Gia Hào có hứng thú với vấn đề này hả?

“Đúng vậy.” Hạ Trường Sinh nói: “Quanh thân công tử có oán khí vây lấy, hình như đã bị thứ gì quấn lên. Nếu mặc kệ, một ngày sau sẽ có tai họa đổ máu.”

“Một ngày sau? Đầu thất?” Sắc mặt Tiền Gia Hào biến đổi.

Không ngờ đạo sĩ này lại có ít bản lĩnh.

Hạ Trường Sinh ngồi nghiêm chỉnh, cố hết sức bày ra dáng vẻ đứng đắn, hỏi gã: “Gần đây bên cạnh công tử có người chết không? Hoặc là có đắc tội với ai, sau đó người đó đã chết rồi?”

Lâm Kiến bò lên ghế bên cạnh Hạ Trường Sinh, chờ Tiền Gia Hào kể lại câu chuyện. Y vốn nhìn về phía trước, nhưng đôi mắt không kiềm chế được liếc về phía cái bàn. Tú bà của kỹ viện này còn tặng một đĩa điểm tâm nhìn qua rất ngon miệng, Lâm Kiến chưa từng ăn món nào tinh xảo như vậy. Ngón trỏ y nhúc nhích, nhưng lại nhớ đến câu nói kia của Hạ Trường Sinh, không được ăn đồ trong này.

Vì sao không được ăn?

Cô nương ngồi trên đùi Tiền Gia Hào đang đút điểm tâm cho gã.

Tiền Gia Hào ăn điểm tâm, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Đạo trưởng có biện pháp phá giải không?”

Hạ Trường Sinh hất tóc một cái, tự tin mở miệng: “Ồ, ta là người thế nào chứ, đương nhiên là có.”

“Ta bỏ số tiền lớn, xin đại sư hãy phá giải giúp ta.”

“Ngươi phải nói ngọn nguồn cho ta biết trước đã.” Hạ Trường Sinh cầm quạt xếp, cách không điểm điểm lên mặt Tiền Gia Hào: “Đây không phải một luồng oán khí bình thường. Nếu công tử không kể lại hết, ta không biết nên ra tay hỗ trợ thế nào.”

Tiền Gia Hào cào cào tóc.

Tuy người thôn này ác độc nhưng phần lớn chẳng có trí tuệ gì, còn sợ chết. Tiền Gia Hào chính là cư dân bản địa điển hình, đồng thời gã còn không có cái gọi là lòng hổ thẹn, nghe thấy Hạ Trường Sinh kêu gã kể lại, gã bèn thành thật nói: “Một tháng trước ta và một vị quả phụ trong thôn đã làm…”

Dựa theo lời Tiền Gia Hào đã nói, vào một tháng trước, khi gã giúp việc trong cửa hàng vải nhà mình đã trùng hợp gặp được Vi Yểu đến mua vải. Vào lúc Vi Yểu mười mấy tuổi đã bị cha mẹ bán đến thôn Cát Tường Như Ý, gả cho một người chồng mắc bệnh ho lao. Chồng có bệnh, nàng gả đến chưa bao lâu thì chồng chết, sau đó Vi Yểu vẫn luôn thủ tiết, năm nay hơn hai mươi, không con, nhưng vẫn xinh đẹp như xưa.

Tiền Gia Hào là một công tử phóng đãng, thấy Vi Yểu lập tức đi lên đùa giỡn, còn theo đuổi không bỏ, tặng đồ ăn tặng vải vóc. Qua lại thường xuyên Vi Yểu đã động lòng, cho rằng bản thân đã tìm được người thật lòng. Thật ra Tiền Gia Hào không hề nghĩ đến chuyện chịu trách nhiệm, chỉ là chơi đùa quả phụ xinh đẹp mà thôi.

Vì tìm kiếm kích thích, vào năm ngày trước, ở trong nhà Vi Yểu, bọn họ còn để Vi Yểu mặc áo cưới, chơi trò thành thân giả.

Không ngờ người em chồng vốn ra ngoài làm ăn kia của Vi Yểu lại đột ngột trở về, thấy Vi Yểu và Tiền Gia Hào chơi đùa, tức sùi bọt mép. Hắn ta vốn muốn đánh Tiền Gia Hào nhưng gã lại chạy mất.

Tiền Gia Hào chạy rồi, ngày hôm sau mới nghe tin nhà Vi Yểu xảy ra chuyện lớn, cả nhà cháy hết.

Mọi người đi dập lửa, người của quan phủ đến xem tình huống thì phát hiện hai cỗ thi thể. Những hạ nhân khác đều đã chạy khi xảy ra cháy. Nguyên nhân Vi Yểu và người em chồng không chạy thoát là vì đầu Vi Yểu có vết thương, trước khi xảy ra cháy đã bị người đập chết.

Tiền Gia Hào đi quan phủ trình báo, bọn họ đoán rằng là sau khi Tiền Gia Hào đi, em chồng giết chết Vi Yểu, sau đó phóng hỏa tự sát.

Bởi vì Tiền Gia Hào có dính líu trong chuyện này cho nên nhà gã ra giá cao, mua chuộc quan phủ không được nhắc đến gã với bên ngoài.

Sắc mặt Tiền Gia Hào hơi tái, kể xong câu chuyện, gã không nhịn được nâng chén trà bên cạnh lên uống một ngụm.

Nước trà vào miệng gã.

Hai mắt Hạ Trường Sinh nháy một cái, hắn thấy được trong nước trà xuất hiện hết sợi tóc đen này đến sợi tóc đen khác tiến vào trong cơ thể gã.

Tiền Gia Hào không hề có chút cảm giác bất thường nào.

Lâm Kiến ở bên cạnh, cuối cùng không nhịn được cầm lấy một miếng điểm tâm, định bỏ vào miệng.

Hạ Trường Sinh thấy vậy, vươn cây quạt đè tay y xuống, không cho y ăn.

Lâm Kiến ấm ức: “Ưm.”

“Đây là toàn bộ câu chuyện rồi sao?” Hạ Trường Sinh ngẫm nghĩ, chống cây quạt xếp chưa mở lên trán.

Những việc này đủ để một nữ tử cam tâm tình nguyện trả một cái giá lớn như vậy, sử dụng pháp thuật ngoan độc như vậy sao?

“Lúc trước khi ta và nàng ấy bên nhau đúng là có hứa với nàng ấy, sẽ mãi mãi ở bên nàng ấy!” Tiền Gia Hào rất kích động: “Nàng ấy sẽ không cho là thật chứ! Lúc sống ta không có ý kiến gì, nhưng bây giờ nàng ấy đã chết rồi! Chúng ta không thể nào bên nhau được!”

Gã bạc tình và sợ chết, thật là cảnh tượng buồn cười.



Hạ Trường Sinh mở quạt xếp ra che nửa khuôn mặt, mặt không cảm xúc, hơi ngẩng đầu.

Thấy người như vậy, Lâm Kiến đã tập mãi thành quen, trong mắt y chỉ còn điểm tâm chưa kịp ăn.

Tiền Gia Hào nhớ ra chút chuyện: “Vi Yểu có một người hầu già, nghe nói trước kia là người ở phía Miêu gia, tinh thông một ít pháp thuật kỳ lạ.”

Hạ Trường Sinh ngẩng đầu.

“Chắc bà ta cũng có phần oán hận ta, bà già đó thật sự âm trầm, hôm qua ta còn nghe người ta nói, bà ta đốt móng tay ở cửa thôn.”

“Phụt.” Lâm Kiến đang ăn vụng điểm tâm còn chưa kịp nhai hai miếng đã phun hết ra bởi vì lời của Tiền Gia Hào.

Lửa đốt móng.

Đây không phải như lời Hạ Trường Sinh đã nói sao? Hóa ra không phải là nói lung tung.

Hạ Trường Sinh nhìn Lâm Kiến đầy ghét bỏ, đồng thời trách cứ y: “Không phải ta đã bảo ngươi đừng ăn sao?”

Lâm Kiến cầm khăn tay, nhổ điểm tâm trong miệng ra, nhân tiện lau sạch miệng.

Hạ Trường Sinh thấy Tiền Gia Hào không có gì muốn nói, hắn tiện tay lấy ra một cái bùa hộ mệnh được xếp thành hình tam giác đưa cho Tiền Gia Hào.

Tiền Gia Hào nhận lấy bùa hộ mệnh, hơi lo lắng hỏi Hạ Trường Sinh: “Không phải là Vi Yểu còn thích ta, muốn hoàn hồn rồi ở bên ta chứ?”

“Khó nói.” Hạ Trường Sinh tỏ vẻ: “Theo lời công tử nói, ngày mai chính là đầu thất của Vi Yểu, ta khuyên công tử nên đi đạo quán gần đây ở một ngày, đừng rời khỏi. Mang theo bùa hộ mệnh của ta, trai giới dâng hương, thắp nhang làm pháp sự cho Vi Yểu. Đồng thời, vì an toàn của người bên cạnh ngươi, tốt nhất ngươi đừng ở cùng ai cả.”

Tiền Gia Hào nghe xong thì lấy bùa hộ mệnh đặt dưới mũi, ngửi thử: “Trên đây có mùi của đạo trưởng.”

Gã không hề chú ý đến lời Hạ Trường Sinh nói, ngược lại bắt đầu đùa giỡn người.

Khóe miệng Hạ Trường Sinh cong lên, hắn cười khẩy.

Người này tất phải chết không có nhưng.

Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến rời khỏi Phiêu Hương viện.

Lâm Kiến còn cầm một đĩa điểm tâm đi.

“Ngươi lấy cái này làm gì?” Hạ Trường Sinh nhìn Lâm Kiến khó hiểu.

Lâm Kiến nói rất đương nhiên: “Ta còn chưa từng ăn thứ ngon thế này đâu, đương nhiên phải mang đi.”

“Ngươi sẽ không muốn ăn.” Hạ Trường Sinh nói.

“Sao lại không muốn ăn, ta muốn ăn!” Lâm Kiến khẳng định.

Mặt Hạ Trường Sinh không cảm xúc nhìn Lâm Kiến, vẻ mặt Lâm Kiến lại rất kiên quyết. Hạ Trường Sinh vươn tay, mở hé túi Lâm Kiến dùng để đựng điểm tâm ra một chút, sau đó nói: “Ngươi xem bên trong có gì kìa?”

Vẻ mặt Lâm Kiến không thèm để ý mà mở túi ra, trong nháy mắt, y kêu lên sợ hãi, ném túi xuống đất.

Từ bên trong số điểm tâm kia có tóc đen đâm ra, tóc hệt như giòi bọ, chậm rãi bò ra ngoài, lấp đầy toàn bộ túi giấy.

Dạ dày Lâm Kiến sóng cuộn biển gầm.

“Đến ngày mai mới thôi, ngoại trừ thức ăn nước uống mà gian khách điếm ta ở kia cung cấp, ngươi đừng ăn gì cả.” Hạ Trường Sinh nói.

“Vậy trước đó thì sao?”

“Trước đó không phải ngươi đã nói ngươi không ăn đồ ăn nhà mình, ngươi nói nước nhà ngươi không phải lấy từ con sông nhỏ kia, hẳn là không có chuyện đâu nhỉ.”

“... Ta không thể nào thật sự không ăn chút gì được!”

“Vậy à.” Hạ Trường Sinh vui sướng khi người gặp họa mà cười cười: “Vậy ngươi tự cầu nhiều phúc đi.”

Lâm Kiến cảm thấy mình muốn khóc.

Kim chứa máu, mộc giấu hồn, thủy giữ đầu, hỏa đốt móng, thổ chôn thân, đầu thân hai nơi, xác hồn chia lìa, dùng cực hình thống khổ nhất xử lý thân thể, người chết rồi sẽ sinh ra oán khí lớn nhất.

Phụ nhân liên tục lẩm bẩm tà thuật mà bản thân học được ở quê khi còn trẻ, sau đó đốt tiền giấy trước mộ. Mảnh đất bà ta quỳ xuống này chính là nơi Vi Yểu chôn nửa người.

“Oan có đầu nợ có chủ, hồn ơi về đi.”

----------------------------------------------------

Vở kịch nhỏ:

XXX: Trên này có mùi của đạo trưởng.

Lâm Kiến: Ngươi lấy gậy làm gì?

Hạ Trường Sinh: Ta đi đánh chết tên du côn dâm đãng kia.

Lâm Kiến: Khăn tay này có mùi hương của ngươi.

Hạ Trường Sinh: Không… không có mùi gì nhé! Cái đồ sắc lang trẻ trâu nhà ngươi.

Đường Trĩ: Đừng có phát cơm chó trước mặt ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK