Trong lúc chúng đệ tử đang im lặng suy nghĩ, từ bên ngoài truyền vào âm thanh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
“Có người bay ra từ cửa sổ kìa!”
“Người nọ hộc máu rồi!”
Bọn họ liếc lẫn nhau, sau đó lòng nóng như lửa đốt muốn chạy ra ngoài, muốn đi cứu đồng môn của mình.
Hạ Trường Sinh dùng quạt xếp khẽ gõ lên bàn.
Âm thanh thanh thúy như một lời cảnh cáo nào đó, các đệ tử dừng bước, cứng đờ quay đầu lại.
Hạ Trường Sinh bưng trà trên bàn lên, khoan thai nói: “Tốt xấu gì ta cũng là đại đệ tử thủ tịch của Chưởng môn Phục Hy viện, các ngươi không có lễ phép như vậy sao?”
Các đệ tử còn lại nhìn nhau, tự hỏi, rối rắm, thoải mái lẫn lộn vào nhau, cuối cùng, bọn họ chọn xếp hàng ngồi quỳ ở trước mặt Hạ Trường Sinh.
“Chúng ta là đệ tử Long Quang kỳ, Trường Sinh Quân, đã đắc tội nhiều.” Bọn họ tự báo gia môn, ăn nói khép nép.
Hạ Trường Sinh chậm rãi uống trà.
Thấy hắn không hài lòng, chúng đệ tử liếc nhau, bắt đầu đùn đẩy.
“Chúng ta đều khuyên các sư huynh đừng nói như vậy.”
“Bọn họ uống nhiều quá, cho nên mới như vậy.”
“Trường Sinh Quân, ngài đại nhân có đại lượng, tha cho chúng ta một lần đi.”
Lúc này bọn họ đang hèn mọn đến cùng cực, hai người nói chuyện cực nhiều vừa rồi là sư huynh của bọn họ, bọn họ uống rượu xong, định đến đây uống trà giải rượu, kết quả vừa đến đã thấy Hạ Trường Sinh. Hai người kia cũng coi như xuất sắc trong sư môn của bọn họ, nhân lúc say muốn nổi bật trước mặt bọn họ, vì thế mới đánh bạo khiêu khích Hạ Trường Sinh.
Bây giờ chúng đệ tử nhớ lại, mới mấy chén rượu, rốt cuộc mượn lá gan ở đâu mà lại dám đi trêu chọc Hạ Trường Sinh!
“Các ngươi là người của Long Quang kỳ?” Hạ Trường Sinh buông chân vắt lên xuống.
Bọn họ gật đầu.
“Long Quang kỳ không ở nơi này nhỉ, sao các ngươi lại chạy đến đây?” Hạ Trường Sinh buông chén trà.
Chúng đệ tử lại nhìn lẫn nhau, cuối cùng lựa chọn nói năng thận trọng.
Hạ Trường Sinh cười lạnh.
“Ngươi muốn đánh thì đánh đi.” Bọn họ đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhắm mắt lại, bảo vệ bộ phận quan trọng của mình.
“Ta cũng không phải ác quỷ gì.” Hạ Trường Sinh cảm thấy bọn họ thật là khó hiểu.
Nhớ đến hai vị sư huynh vừa mới bị hắn ném ra khỏi phòng, bọn họ không dám lên tiếng.
“Thanh toán tiền trà, giải quyết luôn khoản bồi thường cho tòa lầu bên cạnh.” Hạ Trường Sinh đứng lên.
“Vâng.” Bọn họ đồng ý hết.
Một tay Hạ Trường Sinh đặt lên vai Lâm Kiến.
Lâm Kiến kinh ngạc, so với vừa rồi nhìn thấy hai người bay ra còn kinh ngạc hơn, Hạ Trường Sinh vậy mà chủ động chạm vào y, uy lực của y phục mới của y cũng lớn quá rồi đấy.
Hạ Trường Sinh xách theo Lâm Kiến, nhảy xuống từ cửa sổ mở rộng, Lâm Kiến còn chưa kịp thét lên thì hai người đã vững vàng đáp đất rồi.
Khi bọn họ chạm đất, lầu một có một người trung niên nổi giận đùng đùng nhào vào trà lâu: “Là ai gây sự ở đây hả!”
“Đi mau.” Hạ Trường Sinh lén lút.
Bọn họ còn chưa đi đã nghe được tiếng chửi của chủ quán từ trên lầu truyền xuống.
Sóng âm thanh này còn chưa dừng thì sóng âm thanh khác đã lại đến.
Cách vách truyền đến tiếng hô kinh ngạc.
“Người đâu mau đến đây! Người rơi từ không trung xuống chảy máu rồi!”
“Chúng ta không sao…” Ngược lại có thể nói là tỉnh cả rượu.
“Phụt!”
“Hộc cả máu rồi còn nói không sao?”
Hạ Trường Sinh lẩn nhanh như chạch, suýt nữa Lâm Kiến đã không đuổi kịp hắn.
“Khó trách ngươi cực kì giỏi.” Lâm Kiến cảm khái.
Hạ Trường Sinh vừa chạy vừa quay đầu lại.
“Phàm là người không có bản lĩnh, hẳn là sẽ chết.” Lâm Kiến nói.
“Bạo lực không phải biện pháp giải quyết tất cả mọi chuyện.” Nhớ ra bên cạnh mình còn một đứa bé, Hạ Trường Sinh bất chợt nhận ra bản thân có trách nhiệm phải làm gương tốt: “Hơn nữa, ta làm người hiền lành, thật ra thanh danh trong giới tu chân rất tốt, chỉ là không chịu nổi có một số kẻ côn đồ muốn khiêu chiến trình độ hiền lành của ta thôi. Nên biết rằng giữ gìn tôn nghiêm của sư môn là trách nhiệm của mọi người.”
Lâm Kiến im lặng.
“Là thật đó! Ngươi không tin thì khi nào về khách điếm, hỏi người của Tề Quảng Cung các xem!” Hạ Trường Sinh nóng nảy.
“Không cần hỏi, ta tin ngươi.” Lâm Kiếm đã thấy chẳng sao cả, tự y có đáp án rồi.
Hạ Trường Sinh vừa chạy vội vừa ngẩng đầu nhìn không trung.
Làm người thật sự khó quá mà.
Trong lúc bọn họ đang vội chạy, ven đường lại có mấy nhân sĩ ăn mặc như tu chân giả đi ngang qua bọn họ.
Dù Hạ Trường Sinh có chậm hiểu hơn nữa thì lúc này cũng nên phát hiện ra, thành Tiên Lâm có chỗ kì lạ.
Vào đêm, Thường Khê Đình ngồi xếp bằng ngay ngắn trong phòng, hắn ta đang ngưng thần để khuếch tán thần thức ra xung quanh, ý đồ tra xét những chuyện phát sinh trong phạm vi.
Vào lúc hắn ta thu lại tinh thần, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Thường Khê Đình mở hai mắt nghiêm nghị.
Người đi vào là đệ tử hắn ta dẫn theo.
“Chưởng môn.” Đệ tử thi lễ, đồng thời chú ý lắng nghe âm thanh xung quanh.
“Xung quanh không có người, nói đi.” Vừa rồi Thường Khê Đình đã kiểm tra một lần rồi.
“Vâng.” Đệ tử nói: “Pháp sư Thiên Thượng Diệu Âm xuất hiện ở thành Tiên Lâm này không phải thiếu Lâu chủ mà chúng ta muốn tìm, nhưng pháp trận bày ra có chỗ tương tự với Đông Phương Tố Quang. Chúng ta còn chưa tìm hiểu được vị pháp sư này định làm gì ở thành Tiên Lâm. Nếu không phải người chúng ta muốn tìm, có phải chúng ta nên rời đi không, để đạo hữu khác giải quyết hắn là được.”
Thường Khê Đình im lặng, hai tay đặt trên đầu gối.
“Còn nữa, chúng ta làm chuyện nguy hiểm thế này, lại dẫn theo đám tiểu đệ tử kia thật sự là không thích hợp, đệ tử đề nghị để một đệ tử dẫn chúng quay về Tề Quảng Cung các trước.”
Thường Khê Đình hiểu ra: “Vậy ngươi sắp xếp một đệ tử dẫn chúng về đi, còn về vị pháp sư ở thành Tiên Lâm này, ta đi gặp hắn.”
“Còn có… Trường Sinh Quân…” Vị đệ tử nào đó muốn nói lại thôi.
“Nhìn dáng vẻ Trường Sinh Quân giống như cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hẳn là chỉ trùng hợp đi ngang qua thành Tiên Lâm, hơn nữa cũng sẽ không ở lâu, không nên làm phiền hắn.” Thường Khê Đình thở dài.
Đệ tử kia hiểu rõ.
“Hai ngày Trường Sinh Quân ở lại thành Tiên Lâm này, các ngươi chú ý tránh, nếu hắn có yêu cầu gì, cố hết sức thỏa mãn hắn.” Thường Khê Đình dặn dò.
“Chưởng môn…” Vị đệ tử kia muốn nói lại thôi.
“Có gì muốn nói cứ nói thẳng đi.” Thường Khê Đình nói.
“Tuy Phục Hy viện đúng là danh môn nhưng thật sự chúng ta đâu cần chịu ấm ức như vậy. Đệ tử thấy bởi vì chúng ta luôn có thái độ như vậy cho nên đệ tử Phục Hy viện mới kiêu ngạo đến trời, tổn hại người khác như vậy.”
“Ta nghe nói hôm nay người của Long Quang kỳ xảy ra xung đột với Trường Sinh Quân, hai đệ tử của họ bị Trường Sinh Quân ném ra ngoài. Nếu ngươi cảm thấy thực lực của mình có thể phân cao thấp với Trường Sinh Quân, ngươi cứ đi yêu cầu hắn, kêu thái độ của hắn tốt chút. Nếu cũng là mất mặt thì ta khuyên ngươi đừng đi.”
Đệ tử vẫn tức giận bất bình: “Đệ tử không phải nói một mình đệ tử.”
“Ta biết ý của ngươi, không cần gấp như vậy.” Thường Khê Đình cười.
Không khí hơi dịu lại.
“Bắt đầu từ đời thứ tư, Phục Hy viện vẫn luôn gánh vác trách nhiệm người canh giữ vực sâu, vì thế người trước ngã xuống, người sau tiến lên, bao nhiêu Chưởng môn thiên tài bỏ mạng tại đây.” Thường Khê Đình thu lại nét cười, bây giờ hắn ta muốn nói chuyện nghiêm túc: “Một khi vực sâu mở ra, hung thú bên trong chạy ra, tử thương không phải một hai người, cũng không chỉ một hai trăm. Chúng ta có thể sống đến ngày hôm nay, một trong số nguyên nhân chính là Phục Hy viện đã không tiếc mọi giá đóng vực sâu lại. Hơn nữa môn quy của Phục Hy viện nghiêm khắc hơn so với bất kì môn phái nào, tuy bọn họ làm người không tốt nhưng cũng không làm việc thương thiên hại lý. Tính sơ thời gian, Chưởng môn đời tiếp theo của Phục Hy viện sẽ gánh vác trách nhiệm phong ấn vực sâu. Trường Sinh Quân là đại đệ tử của Chưởng môn Phục Hy viện, đồng thời cũng là người hành tẩu của Phục Hy viện, có lẽ chính là người được chọn cho vị trí Chưởng môn và phong ấn vực sâu. Vì sao ngươi lại không có một chút lòng kính trọng. Tử Hân, ta rất thất vọng về ngươi.”
“Chưởng môn…” Lăng Tử Hân hổ thẹn cúi đầu.
“Trong lúc ở thành Tiên Lâm, bất kỳ đệ tử nào xảy ra xung đột với Trường Sinh Quân, ta đều sẽ không giúp đỡ.” Lời nên nói Thường Khê Đình đã nói xong: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Lăng Tử Hân rời đi.
Thường Khê Đình thở dài.
Rốt cuộc thì đến lúc nào cái đám đệ tử này mới có thể hiểu chuyện một chút đây.
Gió thổi mở cửa sổ.
Ánh mắt sắc bén của Thường Khê Đình nhìn qua.
Một người đáp từ trên cao xuống, treo ngược xuất hiện trước cửa sổ.
“Trường Sinh Quân!” Thường Khê Đình hoảng sợ.
Hai tay Hạ Trường Sinh khoanh trước ngực, xoay người giữa không trung, sau đó nhảy vào trong phòng của Thường Khê Đình.
Thường Khê Đình sợ hãi vô cùng.
“Ta có mấy lời muốn nói.” Hạ Trường Sinh nghiêm túc nói.
“Mời…”
“Một, ta không nổi lên xung đột với người của Long Quang kỳ, là bọn họ chọc đến ta.” Hạ Trường Sinh vươn một ngón tay, sau đó vươn ngón tay thứ hai: “Hai, sư phụ ta chưa hề nói Chưởng môn đời kế tiếp nhất định sẽ là ta. Ba, quả nhiên các ngươi đang giấu giếm gì đó.”
Thường Khê Đình dở khóc dở cười: “Trường Sinh Quân, ngươi xuất hiện từ lúc nào thế?”
“Vào lúc ngươi nói xung quanh không có người.”
“Quả nhiên Trường Sinh Quân sâu không lường nổi.” Thường Khê Đình trầm ngâm, trước khi hắn ta nói chuyện đã cố ý dùng thần thức tra xét xung quanh, không tìm được gì cả.
Hạ Trường Sinh quan sát xung quanh, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế.
“Không phải ta cố ý giấu giếm Trường Sinh Quân.” Thường Khê Đình cũng không hy vọng trở mặt với Phục Hy viện: “Chỉ là việc này có liên quan đến danh dự của môn phái khác cho nên mới không tiện mở miệng.”
“Thì ra là thế à.” Thái độ Hạ Trường Sinh qua loa lấy lệ.
Thường Khê Đình thấy không tránh khỏi, cũng không trốn tránh nữa.
“Chuyện là thế này…”
Hơn phân nửa lời Thường Khê Đình nói là sự thật, đúng là hắn ta dẫn đệ tử đi Kỳ Lân sơn. Nhưng hiện tại không phải lượt đi mà là lượt về. Trên đường quay về, hắn ta trùng hợp đi ngang qua thành Thương Lãng Tuyền, khoảng cách giữa thành Thương Lãng Tuyền và Kỳ Lân sơn thật sự rất gần, Kỳ Lân sơn tính thiên mệnh, thành Thương Lãng Tuyền lại nằm gần Quỷ thành. Bởi vì trong Quỷ thành nhiều quỷ quái quấy nhiễu dân chúng, cho nên vào rất nhiều năm trước, môn phái tu tiên Cửu Thiên Các lâu đã tiến vào đóng quân trong thành, nhận trách nhiệm trông coi Quỷ thành. Gần như Cửu Thiên Các lâu không giao lưu với các môn phái khác, nhưng Thường Khê Đình lại là cao nhân quan hệ với ai cũng không tệ.
Hắn ta rời khỏi Kỳ Lân sơn, định đi chào hỏi một cái, cho nên bèn đi thành Thương Lãng Tuyền.
“Ta đến nơi, gặp Lâu chủ Cửu Thiên Các lâu Đông Phương Tiêu Nhiên, hai chúng ta trò chuyện khá vui. Còn biết gần đây chuyện tốt của Đông Phương Lâu chủ sắp đến, con trai ông ấy, Đông Phương Tố Quang chuẩn bị thành thân.”
Trời sinh Đông Phương Tố Quang đã tàn tật, hai chân không thể cử động, chỉ có thể ngồi xe lăn. Bởi vì không thể tự do đi lại nên cậu ta luôn trốn trong phòng, nhìn bề ngoài là một thiếu niên nhợt nhạt mang bệnh.
Con người có dự cảm, khi Thường Khê Đình nhìn thấy Đông Phương Tố Quang, hắn ta đã biết, thiếu niên này cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng cậu ta một không thể cử động, hai bị vây trong thành Thương Lãng Tuyền, đã giảm đi một phần nguy hiểm.
Thành Thương Lãng Tuyền hàng năm đều không thấy ánh mặt trời, mây đen che thành.
Thường Khê Đinh ngây người ở đó hai ngày, đột nhiên muốn rời đi ngay.
Hắn ta dẫn chúng đệ tử quay về Tề Quảng Cung các, không đi được bao xa đã nhận được tín hiệu cầu cứu.
Thường Khê Đình dặn dò nhóm đệ tử lớn chăm sóc nhóm đệ tử nhỏ, sau đó dẫn theo hai đệ tử ngự kiếm bay về nơi phát ra tín hiệu, thành Thương Lãng Tuyền.
Đến nơi hắn ta mới phát hiện, đường phố hôm trước vẫn còn đông đúc dân chúng, nay đã không còn ai.
Trên đường cái, không một bóng người, biến mất giữa hư vô.
Thường Khê Đình sốt ruột chạy về hướng Cửu Thiên Các lâu, thấy được người còn tồn tại duy nhất toàn thành Thương Lãng Tuyền, Đông Phương Tiêu Nhiên. Lão lâu chủ ngồi quỳ giữa các lâu, ôm kiếm gào khóc. Ông thấy Thường Khê Đình, để lại một câu di ngôn đứt quãng khiến Thường Khê Đình chấn động.
Thường Khê Đình chạy đến, muốn chữa thương cho ông ấy.
Ai ngờ vừa chạm vào, đầu lão Lâu chủ lập tức rơi từ trên cổ xuống.
Cửu Thiên Các lâu nổi danh, thành Thương Lãng Tuyền bên cạnh Quỷ thành, chỉ trong thời gian hai ngày, ngoại trừ thi thể của Lâu chủ, còn lại mất tích toàn bộ, sống chết không rõ.