Có ba bốn người đang đứng xếp hàng trước quầy thu ngân, bên khác cũng có mấy khách hàng đang đứng chọn lựa đồ trên kệ để hàng.
Nếu không phải Lục Tân đi vòng ra sau lưng Hà Diệp thì Hà Diệp đang vội vàng tính tiền cũng không phát hiện ra cậu bạn này.
“Cậu để sang bên kia trước đi, để lúc nữa tôi ăn.”
Bây giờ Hà Diệp thật sự rất bận rộn.
Hà Diệp khẽ liếc thấy Lục Tân đã đặt hộp đồ ăn lên mặt bàn bên cạnh, cô lại tập trung làm việc.
Sau khi cô tiễn hai khách hàng đi, bỗng dưng Lục Tân giật lấy máy quét trong tay cô, ghé vào sau tai cô nói: “Để tôi làm cho, cậu đi ăn mì đi, để nguội sẽ nở đấy.”
Hà Diệp không tin nổi quay đầu lại.
Lục Tân thuận thế kéo cô ra phía sau, chiếm cứ vị trí vừa nãy của cô, anh vừa nhận hàng hóa do khách hàng tiếp theo đưa đến vừa giải thích với cô: “Vừa nãy tôi xem cách cậu làm nên đã học được rồi.”
Hà Diệp còn chưa kịp trả lời thì Lục Tân đã cúi đầu quét mã sản phẩm, từ vẻ mặt thản nhiên đến thao tác trơn tru của anh, vậy mà cô lại không nhìn ra được thật ra anh chỉ là một người mới làm.
Hà Diệp sững sờ, mãi đến khi Lục Tân dùng cẳng chân đẩy ghế dựa đến bên cạnh cô: “Ăn đi, ăn xong rồi ra làm thay cho tôi.”
Thật ra Hà Diệp càng muốn tự làm hơn, nhưng Lục Tân cũng có ý tốt, cô cũng thấy anh thật sự đã học được cách tính tiền, Hà Diệp không còn bối rối nữa mà ngồi sang bên cạnh ăn.
Mì và nước dùng gà được để riêng trong hộp đồ ăn, Hà Diệp rất cẩn thận cho mì sợi vào trong nước dùng.
Nhiệt độ trời vào giữa tháng chín vẫn còn khá cao, suốt cả đoạn đường cũng không làm nước dùng gà nguội đi là mấy.
Vì để đẩy nhanh tốc độ mà mỗi một lần Hà Diệp gắp mì lên là cô lại thổi rất mạnh.
Tạm thời không còn khách đến, Lục Tân quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy động tác nhỏ chu môi thổi mì của cô.
Anh bật cười, thấp giọng nói: “Cậu cứ ăn từ từ đi, buổi tối tôi rất rảnh, làm giúp cậu thêm một lúc nữa cũng không sao đâu.”
Hà Diệp quay đầu, đối diện với khuôn mặt đẹp trai trông càng nổi bật hơn khi ở dưới ánh đèn sáng ngời của Lục Tân, ý cười trong ánh mắt anh hoà tan sự lạnh lùng của ngũ quan, khiến Hà Diệp vừa mới miễn cưỡng quen thuộc được với vẻ mặt bình thường của anh lại cảm thấy xa lạ.
Cô rũ mắt nói với bát nước mì trước mặt: “Vậy thì làm phiền cậu quá.”
Lục Tân: “Dù sao thì tôi cũng phải chờ cậu ăn xong rồi mới đi.”
Lại có khách hàng đến tính tiền, Lục Tân quay người lại, kết thúc cuộc nói chuyện này.
Hà Diệp vừa ăn mì vừa quan sát thao tác của anh, Lục Tân càng bình tĩnh, Hà Diệp lại càng khâm phục anh hơn, học sinh siêu giỏi thông minh thật, học cái gì cũng rất nhanh.
Có Lục Tân trong cửa hàng, Hà Diệp yên tâm đi vào trong rửa hộp thức ăn.
Môi dính nước dùng gà, Hà Diệp tiện đường đi rửa sạch mặt luôn.
Khi cô đi ra ngoài, Lục Tân nhìn thấy là một Hà Diệp bị ướt tóc mái, hai má trắng nõn, đôi môi đỏ hơn mọi ngày nhiều.
Cô gái mới học lớp mười hai, thân hình mảnh khảnh xinh đẹp, hoàn toàn không hợp với thân phận nhân viên siêu thị hiện giờ cô đang gánh vác, rất dễ khiến người ta lo lắng liệu cô có bị ai bắt nạt không.
“Hôm nay cảm ơn cậu.” Hai tay Hà Diệp đưa hộp thức ăn cho anh, cô chân thành cảm ơn anh: “Cậu có thích đồ ăn vặt nào không, tôi mời cậu.”
Bên cạnh quầy thu ngân có để hai kệ hàng nhỏ, bên trái là một loạt chocolate, kẹo cao su, kẹo m út các thứ, hộp bên phải là hộp dùng để để đồ dùng của người trưởng thành.
Lục Tân cầm lấy một thanh Dove lẻ trên kệ để hàng ở bên trái, nhìn Hà Diệp hỏi: “Cái này, có được không?”
Hà Diệp cười: “Đương nhiên, lấy thêm mấy cái nữa đi.”
Một gói đấy có hai tệ, như vậy vẫn còn chưa bằng được sự giúp đỡ hôm nay Lục Tân đã cho cô.
Lục Tân: “Không cần đâu, ăn nhiều sẽ thấy ngấy.”
Nói xong, một tay anh cầm hộp thức ăn một tay khác cầm chocolate di ra khỏi siêu thị.
Hà Diệp nhìn theo bóng lưng anh, cơ thể thả lỏng hơn rõ ràng.
Quả nhiên cô vẫn quen ở một mình hơn.
Xung quanh cửa đông của khu chung cư đầy ắp cửa hàng, ngoại trừ các quán ăn khác nhau ra thì còn có tiệm cắt tóc, hàng bán trái cây, quán trà sữa các thứ.
Lục Tân mang hộp cơm về nhà rồi lại đạp xe ra ngoài.
Mua một cốc trà sữa, Lục Tân dừng xe lại bên cạnh vành đai xanh đối diện hàng cắt tóc, hai chân chống xuống đất ngồi lên ghế sau.
Đứng từ góc của anh, vừa hay có thể nhìn thấy vị trí quầy thu ngân của siêu thị Quang Minh, ban ngày có lẽ cửa kính sẽ phản quang, buổi tối lại có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong siêu thị.
Khi không có khách hàng, Hà Diệp hầu như đều cúi đầu học bài, có khách hàng đến thì cô mới đứng dậy.
Lục Tân cũng không rảnh rỗi, anh đeo tai nghe lên, trong Mp4 ngoại trừ có nhạc ra thì còn có rất nhiều bài nghe tiếng anh.
Không phải lúc nào anh cũng nhìn chằm chằm sang siêu thị kia, chỉ khi nào có khách hàng nam vào thì anh mới để ý thêm một lúc.
Châu Hướng Minh gọi điện thoại đến.
Lục Tân liếc nhìn tiệm cắt tóc đang mở nhạc sôi động có thể dễ dàng tiết lộ vị trí của anh, anh nhấn không nghe máy, gửi cho anh ấy một tin nhắn: [Tôi đang nghe tiếng Anh, có việc gì thế?]
Trường Châu Hướng Minh: [Bắn hai trận không?]
Anh ấy đang nói đến một trò chơi bắn súng đang khá nổi tiếng mà hai người họ thường xuyên chơi vào tối cuối tuần.
Lục Tân: [Làm xong hết bài tập rồi à?]
Trường Châu Hướng Minh: [Cậu là anh em của tôi hay là ba tôi thế?]
Lục Tân: [Bây giờ tôi đang bận, cậu làm bài tập trước đi, tôi hết bận rồi tôi gọi cậu sau]
Trường Châu Hướng Minh: [Khoảng mấy giờ đấy?]
Lục Tân: [Chín giờ rưỡi.]
Trường Châu Hướng Minh: [Được rồi, tôi làm bài tập trước đây, vốn dĩ tôi còn định để ngày mai đến sớm tự học.]
Tối cuối tuần nên lượng khách khá lớn, thời gian học bài của Hà Diệp cũng không nhiều, nhưng trong lòng cô rất vui, bởi vì chuyện này có nghĩa là thu nhập của siêu thị sẽ tăng.
Qua tám giờ, lượng khác bắt đầu giảm đi rõ rệt
Hà Diệp kiểm tra một lượt các kệ để hàng, cô đi vào bên trong lấy hàng ra để bổ sung thêm hàng, sắp xếp lên kệ hàng theo thứ tự.
Ngoài cửa vang lên tiếng cửa kính bị đẩy ra, tiếp theo đó là tiếng đàn ông lẩm bẩm làu bàu nghi ngờ: “Không có ai à?”
Hà Diệp vội vàng nói: “Có!”
Nói xong, cô xách theo giỏ hàng đi ra ngoài trước.
Người vào quán là hai người đàn ông có bộ dạng như côn đồ, một người nhuộm tóc vàng, một người cắt tóc húi cua, trên hai cánh tay có làn da ngăm đen bên dưới áo phông là hình xăm xanh xanh tím tím.
Hà Diệp không dám nhìn nhiều mà chỉ rũ mắt đi vòng vào quầy thu ngân.
Tóc vàng với tóc húi cua đều nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sỗ sàng và bất lịch sự khiến đôi tay đặt bên dưới quầy của Hà Diệp hơi run rẩy.
Cuối cùng tóc húi cua phì phèo điếu thuốc, giọng nói khàn khàn hỏi: “Chỗ cô có bán rượu không?”
Hà Diệp nhanh chóng liếc nhìn anh ta một cái rồi chỉ vào khu bán rượu nói: “Có bán, có bán cả rượu trắng nữa, ở phía bên kia.”
Một tay tên tóc húi cua đút trong túi một tay cầm điếu thuốc, bước ra tám bước rồi lững thững đi vào trong, nhìn đông nhìn tây, không biết đang nhìn cái gì.
“Siêu thị rộng thế mà chỉ có một mình cô trông thôi à?”
Tên tóc vàng nghiêng người dựa lên quầy thu ngân, lấy một hộp đồ dùng cho người lớn ra, vừa nghiên cứu vừa quan sát Hà Diệp.
Hà Diệp chưa có kinh nghiệm xã hội cũng nhìn ra được hai người này không phải người tốt, cô nhìn bên ngoài nói: “Ba tôi đi mua trái cây.”
Tóc vàng ừ một tiếng đầy ẩn ý, bỗng nhiên anh ta ném món đồ trong tay ra trước mặt Hà Diệp: “Cái này bán thế nào?”
Hà Diệp nhìn sang kệ để hàng, bên trên có ghi giá cả rõ ràng, nhưng cô vẫn nói: “Ba mươi sáu tệ.”
Tóc vàng: “Đắt thế, dùng có tốt không, liệu có vừa dùng cái đã rách không? Bên dưới anh…”
Anh ta còn chưa nói hết câu thì bên ngoài đã có người đi vào.
Hà Diệp dùng ánh mắt nhìn cọng rơm cứu mạng nhìn sang, không ngờ lại nhìn thấy Lục Tân.
“Ba không ở đây à?”
Đối diện với ánh mắt cô, Lục Tân đã lên tiếng trước, giọng điệu thản nhiên, ánh mắt thoáng lướt qua tên tóc vàng đứng không ra đứng.
Phản ứng của Hà Diệp cũng nhanh, vừa cố gắng kìm nén nỗi hoảng loạn trong lòng, vừa nói tiếp: “Ba đi mua dưa hấu rồi, lâu thế rồi mà chưa thấy ba về, chắc chắn là ba lại đang tám chuyện với ông chủ quán trái cây rồi.”
Trong lúc nói chuyện, Lục Tân đã đi đến bên cạnh Hà Diệp, anh rất tự nhiên đứng trước mặt cô: “Để tôi trông cho, cậu đi mua cho tôi cốc trà sữa đi.”
Hà Diệp chỉ đành làm theo lời anh: “Cậu muốn uống vị gì?”
Lục Tân: “Nước chanh, có đá.”
Sau đó anh móc túi, đưa cho Hà Diệp một tờ tiền năm mươi tệ.
Hà Diệp lập tức nói: “Tôi có tiền.”
Lục Tân nhướng mày, ra vẻ như anh trai: “Tôi có bảo cậu tự bỏ tiền à? Đi đi, đừng quên mua cho mình một cốc đấy.”
Hà Diệp cắn môi, lo lắng liếc nhìn anh rồi đi ra ngoài, kiểu đi ba bước lại quay đầu một lần.
Lúc này Lục Tân mới nhìn về phía tên tóc vàng, lại nhìn hộp đồ dùng cho người trưởng thành kia, cầm lấy hỏi: “Anh mua cái này?”
Tóc vàng xì một tiếng, quay đầu nhìn về phía đồng bọn của mình.
Lục Tân đặt lại hộp kia lên kệ để hàng.
Tóc húi cua ôm tám lon bia quay lại, liếc nhìn Lục Tân, anh ta không nói gì mà chỉ tính tiền rồi rời đi với tóc vàng.
Hà Diệp còn đang xếp hàng bên quán trà sữa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào siêu thị, chuẩn bị báo cảnh sát bất cứ lúc nào. Xác định được hướng hai người kia đi là hướng của khu chung cư khác, cô không mua trà sữa nữa mà nhanh chóng chạy về siêu thị.
“Cậu không sao chứ?” Cô thở phì phò, quan sát Lục Tân từ trên xuống dưới, chỉ sợ mấy tên kia động tay động chân.
Lục Tân cười cười: “Không sao đâu, chỉ mua tám lon bia rồi đi luôn.”
Trong lòng Hà Diệp còn sợ hãi, sắc mặt cô rất tệ.
Lục Tân: “Lúc trước cậu đã gặp tình huống này bao giờ chưa?”
Hà Diệp lắc đầu, không mấy khi cô trông siêu thị một mình, đa phần mọi người cũng không bắt nạt một đứa trẻ con là cô.
Lục Tân: “Vừa nãy tôi ra đây mua trà sữa, thấy bọn họ đi vào, tôi sợ xảy ra chuyện nên đến đây xem thử.”
Hà Diệp không biết nên nói cái gì, cô nghi ngờ nếu Lục Tân không đến có khả năng hai người kia sẽ động tay động chân.
Nghĩ lại đã thấy sợ khiến cô không thể sắp xếp được câu từ để cảm ơn, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn Lục Tân để bày tỏ sự biết ơn.
Lục Tân lại nhìn thấy ánh nước, cô không phải kiểu người to gan, chắc chắn tối nay cô đã khá sợ hãi.
Anh đưa tay không ra cười cười với cô: “Trà sữa của tôi đâu?”
Sắc mặt Hà Diệp cứng đờ, lúng túng nói: “Tôi còn tưởng cậu chỉ muốn đuổi tôi đi chỗ khác.”
Lục Tân: “Vậy để tôi tự đi mua, cậu trông cửa hàng tiếp hay là?”
Hà Diệp làm gì còn tâm trạng để mở cửa hàng, dù sao cũng đã qua thời gian đông khách nhất, đóng cửa trước một hai tiếng cũng không sao.
“Vậy cậu dọn dẹp đi, tôi đi mua trà sữa, đợi lát nữa rồi đi cùng luôn.”
Lòng Hà Diệp vẫn còn rối bời, cô không nghĩ nhiều đã gật đầu
Mấy phút sau, Hà Diệp khóa kỹ cửa cuốn siêu thị, Lục Tân cũng đã quay lại, còn mang theo một cốc trà sữa cho Hà Diệp: “Không biết cậu thích uống vị nào nên tôi chọn bừa một loại, cho đỡ sợ.”
Trước đấy vẫn còn ổn, câu “cho đỡ sợ” cuối cùng vô cùng đơn giản, bỗng dưng hốc mắt Hà Diệp ươn ướt.
Cô không muốn để Lục Tân phát hiện, cúi đầu nhận lấy cốc hồng trà có thêm viên kem, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Lục Tân: “Khách sao làm gì, cậu ngồi lên đi, đạp xe về nhanh hơn.”
Hà Diệp đã nhận rất nhiều ý tốt của anh nên cũng không để ý thêm một hai lần nữa, cô đi đến bên cạnh yên sau xe đạp của anh, một tay cầm trà sữa, một tay giữ vững yên xe ngồi lên.
Lục Tân đạp xe không nhanh lắm, có mấy làn gió thổi qua thoang thoảng.
Hà Diệp ngửi thấy mùi hoa quế trong khu chung cư, cũng ngửi thấy mùi nước giặt quần áo mát mẻ trên quần áo Lục Tân.
Tất cả những thứ này dần xoa dịu trái tim đang hoảng loạn của cô.
Đã đến toà nhà số 7.
Lục Tân dừng xe, Hà Diệp nhảy xuống, cốc trà sữa trong tay cô vẫn chưa uống ngụm nào, viên kem đã bị tan đi một ít.
Lục Tân nhìn lên trên tầng: “Tôi đưa cậu lên nhé? Tiễn Phật tiễn tận Tây Thiên.”
Sao Hà Diệp có thể không biết xấu hổ làm phiền anh mãi được: “Không cần đâu, cậu mau đi về đi.”
Lục Tân: “Cậu có cầm điện thoại không?”
Hà Diệp sờ túi, gật đầu.
Lục Tân: “Vậy tôi đi trước đây.”
Hà Diệp đứng sang bên cạnh, nhìn anh đạp đi được một đoạn rồi mới xoay người đi vào cửa chung cư.
Lúc cô chờ thang máy, WeChat có tin nhắn mới gửi đến.
Tổ trưởng: [Đã vào thang máy chưa?]
Hà Diệp nhìn cánh cửa thang máy đang chậm rãi mở ra ngay sau khi vừa đi xuống, trả lời: [Rồi.]
Tổ trưởng: [Chú không có ở nhà, chỉ có một mình cậu làm tôi không yên tâm, xác nhận cậu vào nhà rồi tôi mới đi.]
Mắt Hà Diệp lại thấy cay cay: [Cảm ơn cậu.]
Tổ trưởng: [Trà sữa uống có ngon không?]
Hà Diệp nhanh chóng hút một ngụm, đá lạnh lạnh lại ngọt ngào: [Uống ngon lắm, để lần sau tôi mời cậu.]
Tổ trưởng: [Được, tôi sẽ chờ.]
Cửa thang máy mở ra, Hà Diệp đi ra khỏi thang máy, ánh đèn hành lang sáng lên, Hà Diệp nhìn cửa nhà hai hộ khác chung tầng, nhanh chóng mở khóa đi vào cửa.
Bật đèn phòng khách lên, cuối cùng Hà Diệp cũng hoàn toàn có cảm giác an toàn, cô thông báo với Lục Tân: [Tôi vào nhà rồi.]
Tổ trưởng: [Nghỉ ngơi sớm đi, tôi về đây.]
Hà Diệp lại lần nữa nói cảm ơn, cô đi về phía ban công rồi nhìn xuống dưới, nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng Lục Tân đạp xe đạp
Giờ phút này cô vẫn nghĩ bản thân với Lục Tân không thân quen gì mấy, nhưng cô biết, Lục Tân là cậu bạn tốt đáng để tin tưởng.
Lục Tân không về nhà luôn mà rẽ đến dưới tầng nhà Châu Hướng Minh.
Châu Hướng Minh chạy xuống tầng với đầy nghi ngờ, nhìn thấy trà sữa Lục Tân đưa đến, anh ây sững sờ, cảm động: “Cậu tốt vậy sao?”
Lục Tân: “Đi lên đi.”
Anh nói xong rồi đạp xe rời đi.
Châu Hướng Minh cầm trà sữa thêm đá, trong lòng lại thấy ấm áp!
Anh ấy biết mà, Lục Tân chỉ trông lạnh lùng thôi, chứ thật ra trong lòng anh vẫn rất để ý đến người anh em tốt này!