Cô ngồi vào chỗ ngồi sau đó ôm túi xách đeo trên lưng đặt lên trên đùi của mình.
Điện thoại di động bên trong rung nhẹ một chút.
Hà Diệp rũ lông mi xuống, một lát sau, cô lấy điện thoại ra, không muốn cho người khác nhìn thấy nên khi mở tin nhắn, cô nghiêng màn hình về phía cửa sổ.
Tổ trưởng: [Buổi tối anh sẽ đón em.]
Hà Diệp mím môi, vuốt màn hình điện thoại di động.
Tính cả chủ nhật vừa rồi cô đã không gặp Lục Tân trong hai ngày một đêm, cũng không trả lời anh một tin nhắn nào cả.
Lúc đầu Lục Tân còn xin lỗi cô, cô không để ý tới anh, anh cũng không nói những lời đó nữa, chỉ gửi bản powerpoint giáo án lập trình phải giảng giống như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó, còn nói chúc ngủ ngon với cô, nói những chuyện thú vị khi thực tập gặp phải và cả chuyện gần đây.
Trước đây, Hà Diệp có thể bỏ qua nhưng bây giờ…
Cô trả lời: [Không cần đâu, em không muốn gặp anh.]
Tổ trưởng: [Anh rất nhớ em.]
Hà Diệp nhìn một lúc, nhấn tắt màn hình rồi ném điện thoại vào túi xách.
Điều hòa trong xe phát ra âm thanh ồn ào, ánh nắng mặt trời bên ngoài xe rất chói mắt, ngay cả khi bây giờ đã là tám giờ sáng.
Hành khách trung niên ở ghế trước đầu chống tay lên cửa sổ trông như đang tranh thủ thời gian này để ngủ bù, người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh thì cầm điện thoại di động, không biết đang nhìn cái gì.
Hà Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, chuyện xảy ra buổi chiều hôm đó lại xuất hiện trong đầu cô.
Anh nói chuyện không hề tiết chế gì hết, nói một chút thôi nhưng thật ra không thể đếm được bao nhiêu lần, cô bị anh đè ngã trên ghế sofa, vậy mà Lục Tân lại trực tiếp đẩy áo của cô lên.
Hà Diệp cuống quýt chạy về nhà thì đã chạng vạng rồi.
Cơ thể bị quần áo ma sát cực kỳ không thoải mái, trái tim cũng không thoải mái.
Cô không thích làm thế nhưng khi ấy lại không hề có chút sức nào cả, mỗi lần muốn mở miệng thì cô bỗng phát ra những âm thanh mà chính Hà Diệp cũng cảm thấy xa lạ.
Phòng khách càng tối càng trống trải thì những âm thanh đó lại càng rõ ràng.
Lục Tân giống như một con sói đã cắn được con mồi thì sẽ không bao giờ buông lỏng ra.
Hà Diệp nhắm mắt lại.
Cô vẫn còn quen với Lục Tân lúc còn học lớp 12 nên cảm thấy rất xa lạ khi bây giờ anh làm thế này.
Sự thay đổi này có phải do tuổi trưởng thành không nhỉ?
Vậy Hà Diệp thà tiếp tục làm học sinh trung học, bằng lòng không tiến tới tình yêu nữa còn hơn.
Hà Diệp rất tập trung khi dạy kèm cho học sinh, thậm chí tối nay cô còn không nhắc học sinh đã hết giờ rồi mà vẫn giảng thêm mười phút nữa.
Nếu không phải là phụ huynh học sinh tò mò đến xem thì Hà Diệp vẫn có thể tiếp tục.
"Cô giáo rất có trách nhiệm đó, giáo viên gia sư trước đây hầu như đều đến đúng giờ là về luôn." Phụ huynh nhìn Hà Diệp thu dọn túi xách, hài lòng khen ngợi.
Hà Diệp thẹn thùng nghe phụ huynh nói, nếu không phải cô kháng cự chuyện gặp Lục Tân thì có lẽ cô cũng sẽ tan làm đúng giờ.
"Trời nắng nóng, cô giáo cầm ăn trên đường nhé."
Khi nói lời tạm biệt, ba mẹ học sinh nhiệt tình nhét một hộp kem cho Hà Diệp, là loại khá đắt.
Hà Diệp gọi điện thoại cho ba trước sau đó bước vào thang máy.
Cô đeo tai nghe nghe tiếng Anh rồi xé nắp hộp kem trong tay.
Đi ra khỏi thang máy, Hà Diệp liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lục Tân, anh mặc áo ngắn tay màu trắng thường mặc, dáng người cao ngất, đẹp trai đứng dưới ánh đèn sáng, bởi vì có một khuôn mặt lạnh nhạt nên rất khó khiến người ta tưởng tượng được anh sẽ biến thành dáng vẻ tham lam trong bóng tối hôm đó.
Hà Diệp kịp thời xoay đầu sang chỗ khác, làm như không quen biết mà đi về phía trước.
Cô không quay đầu lại nhưng cũng biết Lục Tân đi theo phía sau mình.
Đèn đường chiếu lên người cô tạo thành một cái bóng dài, nó dần dần trở nên ngắn hơn rồi biến mất, sau đó lại xuất hiện cái bóng mới dưới ánh đèn đường.
Hà Diệp đã đi đến trạm xe buýt, chuyến xe buýt ngừng hoạt động lúc mười một giờ tối.
Xe buýt đến, bên trong xe trống rỗng, Hà Diệp chọn một ghế có một chỗ ngồi ở giữa xe phía bên tay phải.
Lục Tân ngồi trước mặt cô, chéo về phía bên kia.
Mắt anh đen nhánh và mang vẻ nặng nề, có lẽ muốn nói lời xin lỗi hoặc có lẽ có cái gì khác, Hà Diệp không nhìn kỹ, cô cúi đầu, tiếp tục ăn kem của mình.
Một phút sau, có thêm một màn hình điện thoại di động ở phía trước với một dòng chữ: [Thực sự không muốn nói với anh một câu nào à?]
Hà Diệp không phản ứng.
Lục Tân tiếp tục đổi câu hỏi: [Đây có phải là lần đầu tiên chúng ta cãi nhau không?]
Hà Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Tân: [Xin lỗi, anh đã đi quá giới hạn rồi.]
Hà Diệp không muốn nhìn, vẻ mặt cô nghiêm túc, cô rời khỏi chỗ ngồi, đứng bên đến cạnh tài xế.
Tài xế dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía sau, chỉ thấy thanh niên trông cực kỳ thanh tú vẫn còn ngồi tại chỗ, rũ mắt, không biết đang nghĩ gì.
Cặp vợ chồng nhỏ cãi nhau phải không?
Tài xế tập trung vào việc lái xe.
Khi đến những trạm cuối cùng, Hà Diệp bắt đầu nôn nóng bởi vì chiếc xe này sẽ đậu ở cổng phía Đông của khu phố, ba cô cũng sẽ đợi cô trong siêu thị.
Nếu thật sự bị ba bắt gặp cô và Lục Tân cùng xuống xe...
Cô lặng lẽ nhìn về phía Lục Tân vài lần.
Lục Tân đột nhiên đứng lên, đi đến lối ra, một tay cầm vào tay vịn treo phía trên, thân hình cao ngất hơi lắc lư theo xe.
Đếm ngược đến trạm thứ hai, Lục Tân nhìn bạn gái phía đằng trước, chân dài sải bước đi xuống xe.
Hà Diệp trên xe nhìn về phía sau, thấy anh lấy điện thoại di động ra.
Điện thoại di động của cô rung nhẹ, tổ trưởng: [Cũng không xa lắm, anh đi bộ về.]
Hà Diệp quay đầu lại quả nhiên thấy bóng dáng anh đã cách mình rất xa, Lục Tân đang chầm chậm đi trên vỉa hè. Bóng đêm tối tăm, cả con đường chỉ có một mình anh.
Dường như có gì đó chọc vào tim cô khiến cô cảm thấy chua xót vậy.
Tuần tiếp theo, Lục Tân không đề nghị gặp lại cô nữa, có điều vào tám giờ mỗi tối, anh sẽ đúng giờ gửi giáo án lập trình phù hợp với tiến độ của Hà Diệp.
Anh là một người học siêu giỏi, cũng vì đó giáo án được làm cực kỳ đẹp, bởi vì không phải là giảng dạy trực tiếp nên anh còn cẩn thận làm rất nhiều ghi chú, số lượng powerpoint cũng nhiều hơn gấp đôi so với trước đây.
Lúc đầu Hà Diệp rất tức giận, ngay cả giáo án anh gửi tới, cô cũng không nhìn nhưng kể từ đêm thứ tư, cô bắt đầu học lại, chỉ là vẫn không trả lời bất kỳ tin nhắn nào của anh.
Chớp mắt đã đến thứ tư, cô phải tới lớp gia sư buổi tối, trời lại đổ mưa.
Thời tiết xấu, đêm nay Hà Diệp không dạy quá giờ nữa mà rời khỏi nhà học sinh viên lúc chín giờ rưỡi.
Lục Tân đang chờ ở dưới lầu.
Hà Diệp mở ô ra, ngăn cản tầm mắt của anh.
Vẫn là chiếc xe buýt đó, trên xe vẫn còn rải rác một vài hành khách mệt mỏi.
Hà Diệp vừa chọn xong vị trí, Lục Tân cũng ngồi xuống trước mặt cô, tiếp tục ngồi chếch đằng trước cô, đôi mắt đen trầm lặng, nặng nề nhìn qua.
Hà Diệp không mở mắt ra.
Chỉ là tâm trạng không giống nhau, dưới ánh mắt cố chấp của anh, nhiệt độ trên mặt Hà Diệp không khống chế được mà bắt đầu tăng lên.
Dù sao thì họ đã thân mật rất nhiều lần.
Ngay khi Hà Diệp muốn đổi vị trí, Lục Tân giơ điện thoại lên: [Em hết giận chưa? Còn nửa tháng nữa là khai giảng rồi, lúc đó muốn gặp anh cũng không gặp được.]
Đó là sự thật, hôm nay là ngày 13 tháng 8.
Lục Tân: [Anh thực tập cho đến thứ sáu, bắt đầu vào thứ bảy, anh vẫn gửi bài giảng cho em mỗi ngày như trước đây nhé?]
Hà Diệp không đồng ý nhưng cũng không phản đối.
Mưa liên tục đập vào cửa sổ, càng ngày càng ít người trên xe, trong lúc vô tình đã đến trạm cuối cùng.
Lục Tân nhặt chiếc ô đặt bên cạnh, khi rời khỏi chỗ ngồi, anh đưa tay xoa đầu bạn gái.
Cửa sau đóng lại rồi Hà Diệp mới nhìn ra bên ngoài, đối diện với tầm mắt Lục Tân hướng tới qua lớp cửa kính.
Không cần cô cố tình né tránh, xe buýt đã chủ động cách xa người đàn ông đang đứng bên đường.
Hai ngày tiếp theo dường như trôi qua cực kỳ nhanh, sáng thứ bảy, Hà Diệp đeo cặp sách đi bộ qua cửa đơn vị, lại nhìn thấy Lục Tân cưỡi xe đạp chờ đợi dưới bóng râm.
Khuôn mặt lạnh lùng, áo khoác trắng sạch sẽ.
Lục Tân như vậy tương phản với học sinh lớp 12 trong trí nhớ của Hà Diệp.
Hà Diệp mím môi, vòng qua xe đạp dưới ánh mắt chăm chú của anh, ôm cặp sách ngồi xuống.
Lục Tân mỉm cười, đưa bạn gái đến trạm xe buýt ở cửa phía Nam.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua những kẽ hở của lá, chiếu sáng khuôn mặt tràn đầy tinh thần của chàng trai.
Đến tám giờ rưỡi tối, Hà Diệp vừa nhận được bài học powerpoint do Lục Tân gửi tới, tiếng chuông cửa tạm dừng hai tuần cũng đột ngột vang lên.
Hà Diệp từ từ đi về phía cửa ra vào.
Đây là đang làm hòa, phải không?
Có vẻ như không có lý do gì để từ chối gặp anh ở cầu thang rồi.
Nhưng một số điều vẫn không giống vậy, cô lại đứng ở cầu thang hẹp và yên tĩnh lần nữa, Hà Diệp rũ mắt, toàn bộ cơ thể đầy vẻ cảnh giác.
Lục Tân dựa lưng vào tường, hai tay đút vào túi, lặng lẽ nhìn cô.
Không ai nói gì, đèn điều khiển bằng giọng nói trên đầu nhanh chóng tắt đi.
Trong bóng tối, Hà Diệp nghe thấy Lục Tân thay đổi tư thế, anh đi tới, nắm tay cô, dẫn cô đi về phía vách tường.
Hà Diệp lại bị anh đặt lên tường, cô theo bản năng giơ tay lên, chắn ở giữa hai người.
Giọng điệu Lục Tân lộ ra vẻ bất đắc dĩ: " Em sợ như vậy sao?"
Hà Diệp: "Em không thích làm như vậy."
Cầu thang cũng được coi là nơi công cộng, để không bị phát hiện, cả hai đều sử dụng giọng mũi.
Lục Tân cọ cọ trán cô: "Ngay từ đầu em cũng không thích hôn môi nhưng hôn thêm vài lần thì em cũng quen mà."
Hà Diệp khó tin ngước mắt lên.
Lục Tân vuốt v e khóe môi cô: "Anh cũng không muốn quá gấp gáp nhưng anh không nhịn được, hễ nhìn thấy em là anh lại muốn."
Hô hấp của Hà Diệp trở nên dồn dập, cô muốn đi nhưng hai tay Lục Tân đã chống lên tường, cô không thể ra ngoài.
"Anh..."
Lục Tân ôm lấy cô bạn gái nhát gan, trấn an hôn vào tai cô: "Hà Diệp, là anh quá đáng nhưng anh rất nghiêm túc với em, đời này anh cũng chỉ đối xử với mỗi mình em như vậy."
Lại là giọng điệu trầm thấp, mang theo ý dỗ dành đó, như thể nếu cô từ chối là do cô quá vô tình.
"Hà Diệp, chúng ta thử lại nhé? Lần này anh sẽ chú ý, không hôn lâu như vậy nữa."
Hà Diệp không muốn thử: "Anh..."
Lục Tân ngắt lời cô: "Em đếm thầm đi, đếm đến hai mươi thì nhắc anh, anh sẽ dừng lại ngay lập tức."
Anh vừa dỗ dành vừa hôn tai cô, mặc dù Lục Tâm ôm cô nhưng cũng không quá dùng sức tựa như nếu cô khăng khăng từ chối thì anh sẽ thả cô ra luôn.
Hà Diệp rất muốn rời đi.
Nhưng cô nghĩ về sự tốt đẹp của anh trong hai tuần đầu tiên, nghĩ về bóng dáng anh lẻ loi đi bên đường vào ban đêm, cũng nhớ ra chẳng bao lâu nữa mọi người sẽ bắt đầu đi học.
Anh thích cô rất nhiều và một lần nữa...
Sự mềm lòng làm cho cô có xu hướng thỏa hiệp nhưng Hà Diệp vẫn còn ngây ngốc vùng vẫy một lúc: "Mười, đếm đến mười là anh phải dừng lại."
Lục Tân mỉm cười, nâng cằm của cô lên: "Được nhưng hôn thì không tính."
Hà Diệp cắn môi, một giây sau đã bị anh mạnh mẽ tách ra.
Anh hôn bao lâu thì tay không thành thật bấy lâu, cuối cùng lại ép Hà Diệp đến góc cầu thang, dùng bóng lưng của anh chặn cơ thể cô.
"Mười, đến rồi!"
Hà Diệp đếm cực nhanh, nhanh đến mức Lục Tân cũng không chăm sóc phía bên kia được.
Nhưng anh dừng lại như đã hẹn, kéo quần áo xuống, nâng mặt cô lên và đặt một nụ hôn sâu.
Trái tim Hà Diệp đập thình thịch, cho dù bây giờ vẫn còn an toàn nhưng cô vẫn sợ cảnh tượng vừa rồi sẽ bị ai nhìn thấy.
Cô hoàn toàn không có tâm trạng ứng phó với Lục Tân nên bèn nghiêng đầu né tránh anh.
Lục Tân một tay chống tường, thở hổn hển trên đỉnh đầu cô.
Hà Diệp buồn bực: "Em đi đây."
Lục Tân cầm tay cô: "Chủ nhật ngày mai đi chơi hay là học lập trình?"
Hà Diệp không cần suy nghĩ mà lập tức lựa chọn vế trước, ở bên ngoài dù sao đi chăng nữa thì anh cũng sẽ kiềm chế bản thân, nếu ở nhà thì bất kể nhà ai, chắc chắn anh lại muốn làm như vậy.
Lục Tân: "Sau đó đi đến trung tâm mua sắm nha, anh được nhận lương rồi, anh sẽ mua cho em một cái gì đó."
Hà Diệp cau mày: "Không cần, nếu muốn cái gì thì em có thể tự mua."
Lục Tân: "Không giống, mức lương đầu tiên sẽ có ý nghĩa khác, anh đã nghĩ ra sẽ mua cho em những gì rồi."
Hà Diệp: "Vậy cũng phải em thích mới được, không được tặng quà quá đắt."
Lục Tân: "Được, em làm chủ."
Đối với những chuyện khác ngoài chuyện thân mật thì anh sẽ đều nghe theo bạn gái của mình.