Thế nên anh đã có "cảm giác" với cô từ khi đó cơ à?
Hà Diệp nghĩ thế bèn bội phục Chu Tình, không ngờ cô ấy đã đoán trúng.
Cô lại nhìn cô gái manga trong khung hình, có lẽ do ảnh hưởng của bầu không khí mà trông càng đẹp hơn.
Diệp Tử tròn trĩnh: [Ai vẽ thế?]
Tổ trưởng: [Cô út của anh, cô ấy tốt nghiệp Học viện Nghệ thuật.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Anh cho cô ấy xem ảnh của em sao?]
Tổ trưởng: [Đúng vậy, là bức ảnh đại hội thể dục thể thao năm ngoái đấy.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Anh nói với cô ấy thế nào?]
Tổ trưởng: [Anh không nói gì cả, cô ấy hiểu hết.]
Hà Diệp bội phục, nếu là cô thì chắc cô sẽ không cho người lớn trong nhà biết người mình thích là ai.
Tổ trưởng: [Em thích món quà đó không?]
Hà Diệp ăn ngay nói thật: [Ừm, cô út của anh giỏi quá.]
Tổ trưởng: [Em bóc hết quà chưa?]
Hà Diệp nhìn thấy tin nhắn này thì không vội trả lời, cô bóc hộp quà thứ hai ra.
Hộp quà nhỏ nhắn tinh xảo được đóng gói giống hộp trang sức, quả nhiên bên trong chính là một sợi dây chuyền màu bạc.
Hà Diệp không rành về trang sức, thậm chí cô còn không biết dây xích nhỏ xinh này rốt cuộc được làm từ nguyên liệu gì.
Thứ thu hút sự chú ý của cô đầu tiên là mặt dây chuyền. Nó có hình "lá sen" màu xanh lá cây, các cạnh đều không tuân theo quy tắc nào nhưng tổng thể có hình tròn, giống hệt biệt danh Wechat "Diệp Tử tròn trĩnh" của cô vậy.
Mặt dây chuyền to cỡ đồng tiền xu, ánh lên màu xanh biếc thanh mát, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của cô.
Do nó có liên quan đến tên mình nên rất khó khiến Hà Diệp không động lòng với nó.
Sau khi kinh ngạc vì vẻ đẹp của nó, Hà Diệp bỗng nghĩ đến vấn đề giá trị của sợi dây, thế là nhắn hỏi Lục Tân: [Dây chuyền được làm từ ngọc đúng không? Nó có đắt lắm không?]
Tổ trưởng: [Nó là phỉ thúy, anh đặt ở cửa hàng của ông ngoại anh, chỉ lựa loại phỉ thúy bình thường nên em đừng áp lực.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [... Người thân của anh đúng là nhiều tài năng.]
Lục Tân gửi một bức ảnh về chiếc móc khóa mà Hà Diệp đã tặng cho anh, có điều bây giờ trên đầu móc khóa lại có thêm một trang sức hình lá sen bằng phỉ thúy, nó nhỏ hơn mặt dây chuyền của cô rất nhiều, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện.
Diệp Tử tròn trĩnh: [Đẹp quá, thật ra anh tặng thứ này cho em là được rồi.]
Cô luôn cảm giác mặt dây chuyền cực kỳ đắt.
Tổ trưởng: [Dây chuyền thích hợp hơn.]
Diệp Tử tròn tĩnh: [Bình thường em không đeo dây chuyền nên hơi phí.]
Tổ trưởng: [Sau này em đeo nó mỗi khi ra ngoài chơi là được.]
Diệp Tử tròn tĩnh: [Được rồi, cảm ơn anh.]
Tổ trưởng: [Quan hệ của chúng ta đã khác, em đừng khách sáo như vậy.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Không nói nữa, em phải chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai.]
Tổ trưởng: [Được, ngày mai gặp lại.]
Thật ra Hà Diệp đã chuẩn bị giáo án đâu vào đấy, có điều cô không biết nên nói gì với Lục Tân nên mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Lúc này Chu Tình nhắn một tin đến cho cô: [Cậu về nhà chưa?]
Hà Diệp vừa trả lời xong thì cô ấy đã gọi video đến.
Cô chột dạ, ánh mắt trốn tránh.
Chu Tình mỉm cười thật tươi: "Tớ thấy cậu như vậy thì đoán Lục Tân đã thành công rồi đúng không? Cậu mau kể cho tớ biết cậu ấy tỏ tình với cậu thế nào?"
Không ngờ người hóng hớt còn phấn khích hơn cả chính chủ là Hà Diệp. Cô thấy không thể tránh khỏi nên đành thuật lại đơn giản: "Chúng, chúng tớ cùng ngắm đài phun nước, sau đó anh ấy nói thích tớ, hỏi tớ muốn hẹn hò với anh ấy không?"
Chu Tình bày ra vẻ mặt hâm mộ: "Tớ rất muốn được tận mắt thấy cảnh tượng đó, với giá trị nhan sắc của hai người, dù tỏ tình thế nào cũng lãng mạn hết."
Hà Diệp không cảm thấy lãng mạn gì, lúc đó cô rất căng thẳng nhé.
"Đúng rồi, cậu ấy tặng gì cho cậu vật?"
Quà tặng vẫn còn trước mặt Hà Diệp, thế nên cô nhắm camera vào chúng để chị em tốt có thể nhìn thấy.
"Wow, khung hình này trông thích quá nhỉ, không hổ là học sinh xuất sắc, tặng quà cũng khác học sinh bình thường."
"Dây chuyền! Là dây chuyền lá sen!"
Hà Diệp nghe chị em tốt cảm thán hồi lâu.
Đợi khi Chu Tình xem quà tặng xong thì bỗng bật cười mờ ám: "À này, trông bầu không khí tuyệt vời như bên hồ, Lục Tân có hôn cậu không?"
Hà Diệp: "... Không có, cậu nghĩ gì vậy!"
Chu Tình: "Đúng đúng đúng, Hà Diệp nhà chúng ta vẫn còn là con nít!"
Hà Diệp hoảng hốt bởi câu hỏi này: "Đâu có nhanh đến thế đâu, chúng tớ vừa mới xác nhận quan hệ thôi mà."
Mặc dù cô đã thật sự trưởng thành nhưng mười mấy năm sống kiếp học sinh đã khiến cô vô thức xem mình là học sinh, quyết định hẹn hò thử với anh đã đột phá lắm rồi, cô không cách nào tưởng tượng đến hình ảnh hôn hít k1ch thích thế đâu.
Chu Tình bày ra dáng vẻ lão luyện: “Chuyện này không có tiêu chuẩn gì cả mà phải xem tính cách giữa đôi bên. Có người yêu nhau một khoảng thời gian rất dài mới chịu thân mật, có người mới quen nhau ngày đầu tiên mà đã làm hết mọi thứ, những bộ phim tình cảm đều có kịch bản như vậy. Lục Tân trông có vẻ giống như kiểu người cấm dục lạnh lùng nhưng phong cách nào, chỉ có cậu từ từ khám phá mới biết, hì hì.”
Hà Diệp: …
Cô chả muốn khám phá chút nào.
…
Do cuộc trò chuyện tối qua với Chu Tình nên hôm nay khi nhìn thấy Lục Tân dưới lầu, Hà Diệp chẳng những cảm thấy chưa kịp thích ứng với việc mình đã có bạn trai mà còn hơi phòng bị những cử chỉ thân mật, rất sợ Lục Tân đột ngột hôn mình.
Có điều đây chỉ là suy nghĩ cô giấu trong lòng, Lục Tân thấy bạn gái của mình vẫn là cô bạn cùng lớp hơi hướng nội, mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, Hà Diệp.
“Buổi phỏng vấn hôm nay thế nào?”
Đợi Hà Diệp leo lên xe đạp, Lục Tân vừa đạp xe vừa hỏi.
Hà Diệp ngồi sau lưng anh, đã thả lỏng hơn rất nhiều, cô bèn giải thích sơ lược: “Đó là một cặp chị em song sinh sắp lên cấp ba, học cùng trường cấp hai với chúng ta. Hai chị em cần học bổ túc thêm môn toán và các môn khoa học tự nhiên để năm sau tham dự một kỳ thi quan trọng.”
Lục Tân: “Học phí của hai người thế nào?”
Hà Diệp cười: “Tất nhiên sẽ có ưu đãi, một tiếng tổng cộng 180 tệ, nhà học hy vọng một tuần học bổ túc hai ngày, sáng học toán còn chiều học tự nhiên.”
Lục Tân: “Công việc bán thời gian này của em thực sự kiếm được nhiều tiền hơn anh.”
Hà Diệp khiêm tốn: “Chưa chắc em sẽ đậu, bởi vì ba mẹ đặt mục tiêu cao như vậy thì chắc chắn yêu cầu cũng cao.”
Lục Tân: “Yêu cầu người có tài năng giống như em.”
Hà Diệp bật cười.
Lần này hai người không cần đổi xe buýt, khi đến chung cư của đối phương thì đã tám giờ năm mươi phút. Trên đường đi, Lục Tân vừa đi vừa che dù cho Hà Diệp chứ không có làm ra hành vi nào khác biệt.
Cặp chị em song sinh và phụ huynh đều ở nhà, lúc hai vợ chồng ra mở cửa thì hai cô gái cũng ra đón họ, sau đó hai cô gái đồng loạt nhận ra Lục Tân.
Không cần Hà Diệp giới thiệu, cặp chị em song sinh đã tự động nói ra thành tích của anh thời học sinh!
Ánh mắt của hai bậc phụ huynh cũng thay đổi.
Lục Tân nói chuyện với gia đình họ, sau khi xác nhận Hà Diệp ở đây sẽ an toàn và không có vấn đề gì bèn uyển chuyển từ chối lời mời của ba mẹ cặp song sinh, nói với cô: “Em cứ từ từ làm quen, anh ra ngoài chờ em.”
Dứt lời, anh lấy một cuốn sách nghiệp vụ mang theo bên mình, sau đó đưa cặp sách cho cô.
Sau khi tạm biệt nhau, Lục Tân rời đi, còn Hà Diệp bắt đầu buổi dạy thử sáng hôm nay.
Ba mẹ cặp song sinh ngồi ở sofa, trò chuyện với nhau trong chốc lát.
Ba: “Có phải hai cô cậu đó đang hẹn hò không nhỉ?”
Mẹ: “Có lẽ thế.”
Ba: “Có khi nào gây ảnh hưởng xấu đến con gái chúng ta không?”
Mẹ: “Sao người ta yêu nhau lại ảnh hưởng xấu đến con mình? Các giáo viên ở trường đều đã kết hôn cả thôi, anh cứ lo vớ lo vẩn. Lại nói, dù con gái chúng ta bị ảnh hưởng cũng sẽ theo hướng tích cực, để các con biết những chàng trai giỏi giang cũng chỉ thích những cô nàng xứng tầm với mình. Bởi vì trước tiên phải nâng cao thành tích học tập, thi đậu đại học, sau này không sợ không chọn được bạn trai tài giỏi. Hừ, ngày xưa em không hiểu mấy chuyện này, bằng không sẽ lấy được một người chồng tốt hơn rồi.”
Ba: “...”
Trong phòng sách, hai cô gái một trái một phải vây quanh Hà Diệp, muốn nghe về chuyện tình giữa cô và Lục Tân.
Hà Diệp: …
Đợi khi Hà Diệp rời đi sau khi ký xong hợp đồng, cặp ba mẹ mới nghe kể Lục Tân theo đuổi Hà Diệp sau khi thi đại học xong từ miệng con gái nhà mình.
Mẹ: “Anh nhìn đi, Lục Tân yêu nghiêm túc đấy. Thời còn đi học phải coi việc học là quan trọng hàng đầu, sau khi tốt nghiệp mới suy nghĩ đến vấn đề tình cảm.”
Người chị của cặp song sinh: “Con khâm phục Hà Diệp hơn, ngày nào cô ấy cũng ngắm nhìn gương mặt đẹp trai đó mà không bị phân tâm.”
Mẹ: “Người ta biết điều người ta muốn thật sự là gì, các con phải học hỏi khía cạnh đó.”
Hà Diệp không biết gia đình học sinh đang thảo luận chuyện gì, cô nhìn thấy Lục Tân đứng dưới lầu, không nhịn được cười khi đối diện với ánh mắt hỏi han ân cần của anh.
Lục Tân không bất ngờ, Hà Diệp thường rất kiên nhẫn khi giảng bài cho các bạn khác trong lớp, giúp các bạn hiểu bài rất nhanh.
Có lẽ cô không giỏi trong việc giao tiếp nhưng kỹ năng giảng giải của cô rất xuất sắc.
“Trưa nay chúng ta ăn ở ngoài hay sao?”
“Về nhà nấu đi, thức ăn ở ngoài đắt lắm.”
“Vậy giờ chúng ta bắt xe quay về, nấu cơm trưa xong cũng phải mất một tiếng đồng hồ.”
Taxi nhanh chóng chạy đến, hai người chỉ mất hai mươi phút đi đường, khi về đến chung cư là đã 11:30.
Hà Diệp ngồi trên xe đạp của Lục Tân gọi điện cho ba, nói rằng sẽ đưa cơm trưa đến hơi muộn một tí.
Hà Dũng bật cười ha hả, nói không vấn đề gì.
Cô cất điện thoại thì nghe anh hỏi: “Chú biết chuyện của chúng ta chưa?”
Hà Diệp: “... Em chưa có nói với ba. Anh nói với ba mẹ của anh rồi à?”
Lục Tân: “Anh vẫn chưa có cơ hội thông báo với họ, hai ngày qua họ đều không có ở nhà.”
Hà Diệp nghe vậy bèn nói ngay: “Thế anh khoan hẵng nói đã.”
Cả hai gia đình đều ở cùng một khu chung cư, vì vậy cô sợ ngày nào đó bắt gặp ba mẹ của Lục Tân trên đường thì rất ngượng ngùng.
Lục Tân: “Cũng được, đợi khi nào em chuẩn bị sẵn sàng, anh sẽ chính thức giới thiệu em với họ để hai bên làm quen với nhau.”
Hà Diệp vốn chẳng suy xét những chuyện này, cô cảm thấy việc gặp ba mẹ đối phương cách cô rất rất xa.
Xe đạp thong thả men theo bóng cây đến dưới tòa nhà số 7.
Lục Tân nhìn cô bạn gái của mình chầm chậm đi đến cửa đơn nguyên, sau đó rủ mắt chào tạm biệt và định bước vào, anh bèn xuống xe gọi cô lại.
Hà Diệp nghi ngờ quay đầu.
Đôi mắt đen nhánh của anh lộ vẻ trêu chọc: “Lần trước em đã hứa sẽ đãi anh bữa trưa, giờ anh thành bạn trai của em rồi thì lại bị đối xử tệ hơn trước ư?”
Gương mặt trắng nõn nà của cô lập tức ửng hồng: “Vậy, vậy em làm một phần rồi gói lại cho anh mang về nhé?”
Lục Tân nhìn lên trên lầu: “Thế thì phiền quá, hay là anh lên cùng em để hỗ trợ em.”
Hà Diệp cắn môi, cúi đầu từ chối: “Em không muốn, em sợ hàng xóm nhìn thấy rồi lại đi tọc mạch với ba của em.”
Lục Tân: “Vậy sang nhà anh nấu đi, anh không sợ chạm mặt hàng xóm, hàng xóm bên nhà anh cũng không quen biết em.”
Cô vẫn lắc đầu: “Em vẫn nên gói lại cho anh mang về.”
Lục Tân: “Cũng được, lần này em nấu thì lần sau anh sẽ nấu, em về muộn rồi nên ăn ở ngoài đi.”
Hà Diệp đồng ý.
Lúc này Lục Tân mới bảo cô đi vào.
Cô nhẹ nhàng thở ra, đứng suy nghĩ trong thang máy, ngoài những lúc trò chuyện với nhau ra, cách hai người ở chung cũng không khác gì khi còn là bạn cùng lớp cả.
…
Bởi vì sơ yếu lý lịch thi đại học của Hà Diệp đủ để thu hút các bậc phụ huynh nên chưa được bao lâu, cô đã sắp lịch dạy của mình đầy cả tháng bảy. Một ngày dạy từ bốn đến sáu tiếng, mỗi tuần được nghỉ hai ngày.
Lục Tân đã chở cô đến những địa điểm dạy thêm, đồng thời còn chọn lựa một số học sinh cho cô, sắp xếp bản đồ đi lại cho phù hợp. Ví dụ các học sinh có địa chỉ gần nhau thì được sắp lịch học cùng một ngày, như vậy cô sẽ tiết kiệm được vài chuyến xe buýt.
Hà Diệp nhận nhiều học sinh đồng nghĩa với việc cô bắt đầu bận rộn, ngoài thời gian chạy tới chạy lui ban ngày, ban đêm cô còn phải soạn bài, cực nhọc không thua gì giai đoạn chạy nước rút chuẩn bị thi đại học cả.
Sau khi Chu Tình nghe cô kể thì cảm thán: “Người ta hẹn hò thì đi tham quan cảnh đẹp hoặc rạp chiếu phim, còn hai người lại hẹn hò trên xe đạp hoặc xe buýt. Thứ hai Lục Tân phải đến thực tập tại Lam Hải, thế thì sao hai người còn thời gian hẹn hò nữa?”
Hà Diệp: “Đâu phải yêu nhau thì phải gặp nhau mỗi ngày.”
Chu Tình: “Tùy các cậu vậy, là do cảnh giới của tớ quá thấp nên không hiểu được hình thức yêu đương của học sinh ưu tú các người.”
Do các cuộc “hẹn hò” của hai người quá tẻ nhạt, thế là Chu Tình và những người bạn biết chuyện không còn tò mò chuyện của họ nữa.
Hà Diệp cảm thấy như vậy rất tốt.
Sau đó, Lục Tân bèn nhắn một tin cực kỳ đặc biệt: [Chúng ta kết hợp giữa cực khổ và sung sướng nhé, cuối tuần đi xem phim không?]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Dự báo thời tiết nói cuối tuần sẽ có mưa to.]
Tổ trưởng: [Chúng ta bắt taxi đi, đảm bảo sẽ không để em dầm mưa.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Anh không sợ phiền phức nhỉ. Phim gì?]
Lục Tân chụp màn hình mấy bộ phim và lịch chiếu rồi gửi cho cô lựa chọn.
Hà Diệp cũng muốn thư giãn một chút, thế là chọn một bộ phim bom tấn thương mại của Hollywood.