• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành phố An, Đại học Kinh tế Tài chính.

Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, các sinh viên của từng khóa đều vội vã bôn ba giữa ký túc, khu phòng học, thư viện.

Một trận mưa kèm tuyết khiến cho nhiệt độ không khí hạ xuống âm độ, Châu Hướng Minh một tay giương ô, một tay nắm tay lái, đạp xe rất nhanh, cuối cùng dừng trước nhà ăn.

Lấy xong khay cơm, Châu Hướng Minh đi ra khỏi hàng ngũ, tìm vị trí trống xung quanh.

Đột nhiên, ánh mắt chạm phải một nữ sinh, cô gái ấy trừng anh ấy một cách đầy xúi quẩy, giả vờ không quen biết rồi cúi đầu xuống.

Châu Hướng Minh cười rồi đi thẳng qua đó.

Để cặp sách vào chiếc ghế trống bên cạnh, Châu Hướng Minh vừa đặt khay thức ăn, vừa ngồi xuống, hỏi bạn cùng lớp cũ pử phía đối diện: “Sao chỉ có mình cậu? Có phải sáng nay lại trốn tiết không?”

Chu Tình trợn mắt với anh ấy: “Cậu mới trốn tiết ấy, bạn cùng ký túc với tôi đến nhà ăn phía Tây rồi, tôi phải quay về ký túc lấy đồ.”

Châu Hướng Minh không ừ hử gì, cũng chẳng hề khách sáo gắp một đũa khoai tây thái sợi chua cay từ phía Chu Tình.

Chu Tình nghiến răng, cướp một miếng sườn kho của anh ấy.

Châu Hướng Minh: “Quá đáng rồi đấy, đây là thứ đồ ngang giá sao?”

Chu Tình: “Tự làm tự chịu.”

Châu Hướng Minh: “...”

Hai người ai ăn cơm của người nấy, trò chuyện về quãng thời gian nghỉ của nhau, Châu Hướng Minh nhìn ra ngoài cửa sổ rồi đột nhiên hỏi: “Lúc nào tụi Hà Diệp mới nghỉ?”

Chu Tình: “Ngày mười chín, có điều cậu ấy phải làm gia sư dạy thêm, có lẽ 

Thiếu Niên* mới quay về.”

*Thiếu Niên: ngày lễ truyền thống của Trung Quốc, diễn ra ngày 23 hoặc 24 âm lịch, hoạt động chủ yếu quét tước, lau dọn bếp.

Châu Hướng Minh nghe xong, lấy điện thoại ra xem lịch, bội phục nói: “Chúng ta học đại học chỉ tiêu tiền, Hà Diệp vẫn luôn kiếm tiền.”

Chu Tình: “Đồ mê tiền, nói đến tiền là vui hơn bất cứ thứ gì.”

Châu Hướng Minh: “Vậy cũng không thể ngoại trừ học hành ra thì là kiếm tiền, đến cả vòng bạn bè cũng không đăng bài, nào có giống cậu, một ngày ít cũng ba, bốn bài đăng.”

Chu Tình trừng anh ấy: “Bớt nói nhảm đi, có phải cậu nghe ngóng thay cho Lục Tân không?”

Châu Hướng Minh: “Cũng không phải, bây giờ chúng tôi chẳng còn liên lạc nhiều, dù sao thì không ở cùng nơi, hơn nữa cậu ấy cũng bận lắm, nghe nói còn phải học xong cả thạc sĩ trong bốn năm.”

Chu Tình tròn mắt: “Còn có thể như thế á?”

Châu Hướng Minh: “Trải nghiệm của thiên tài chắc chắn khác với người phàm chúng ta, đúng rồi, bên Hà Diệp có tin tức gì mới không, chắc chắn có không ít người theo đuổi cô ấy nhỉ?”

Chu Tình híp mắt: “Lần nào gặp mặt cũng hỏi thăm chuyện này, nếu không phải tôi biết cậu là anh em tốt của Lục Tân, tôi còn nghi ngờ cậu cũng thích Hà Diệp đấy.”

Châu Canh Minh vừa mới đưa cơm lên miệng suýt nữa thì bị phun ra: “Cậu đừng có nói mò, tôi với Hà Diệp là tình bạn bè hữu nghị trong sáng!”

“Rốt cuộc thì có phải Lục Tân cử cậu đến không?”

“Không phải thật mà, con người cậu ấy, kể cả lòng còn nhung nhớ Hà Diệp cũng chắc chắn sẽ không thể hiện ra trước mặt tôi, nhưng mà, tôi làm anh em tốt, nếu đã biết trong lòng cậu ấy còn nhớ nhung, đương nhiên phải dốc hết toàn lực để giúp đỡ cậu ấy rồi.”

Chu Tình đoán được, đều là bạn bè cũ, cô ấy biết cái gì thì đều nói cả: “Có người theo đuổi cậu ấy, vừa mới khai giảng đã có rồi, nhưng Hà Diệp không hứng thú với chuyện này. Cậu nghĩ xem, đến cả Lục Tân cậu ấy cũng có thể đá thì còn xem trọng ai được nữa? Trừ phi một ngày nào đó, cậu ấy đột nhiên thông suốt, nếu không bốn năm đại học, chắc cũng không có kết quả.”

Châu Hướng Minh lộ ra nụ cười vui vẻ thay cho anh em tốt nhà mình.

Chu Tình bĩu môi, tâm trạng đột nhiên xuống thấp: “Cậu ấy cô đơn nhưng ba cậu ấy sắp kết hôn rồi.”

Châu Hướng Minh: “Hả?”

Mẹ kế là một thân phận nhạy cảm, hai người làm bạn bè, theo bản năng đều lo lắng Hà Diệp sẽ gặp phải một mẹ kế không tốt.

Chu Tình biết chút tin tức: “Nghe Hà Diệp nói, mẹ kế cậu ấy khá tốt, có hơi hướng nội, không nói nhiều nhưng rất quan tâm đ ến cậu ấy, cười lên rất dịu dàng, lúc ở cùng không có áp lực gì.”

Châu Hướng Minh: “Bao nhiêu tuổi rồi?”

Chu Tình: “Ba mươi lăm? Hình như từng ly hôn một lần.”

Châu Hướng Minh: “Tuổi tác này, Hà Diệp sẽ không có thêm em trai, em gái đấy chứ?”

Chu Tình nhún vai: “Ai biết được.”

Đây đều là một vài vấn đề cực kỳ thực tế, từ góc độ của Hà Dũng mà suy nghĩ, mới bốn mươi tuổi đầu, cứ thế cô đơn nửa đời còn lại cũng thực sự quạnh quẽ, nhưng từ góc độ của Hà Diệp mà cân nhắc, về mặt tình cảm, tình yêu trọn vẹn của ba phải chia cho mẹ kế, có lẽ còn có em trai, em gái, về phương diện kế thừa tài sản lại còn bị ít đi ít nhất là một nửa, mặc dù bản thân Hà Diệp không để ý nhưng bạn bè cũng rất khó nói ra “có thêm mẹ kế là chuyện tốt”.

Châu Hướng Minh chỉ nghĩ thôi cũng đau đầu, trầm mặc ăn cơm xong, anh ấy dặn dò Chu Tình: “Đúng rồi, đừng nói với Hà Diệp tôi hỏi thăm cậu mấy chuyện này, Lục Tân không liên lạc với cô ấy nữa, chúng ta cũng không biết rốt cuộc thì Lục Tân nghĩ thế nào.”

Chu Tình: “Yên tâm đi, Hà Diệp vốn không thích nghe tôi nhắc đến Lục Tân, trước đây tôi gặng hỏi tại sao hai người đó chia tay cũng hỏi cậu ấy đến nỗi phát phiền rồi.”



Hà Diệp ở lại trường đến tận ngày cuối cùng trước khi trường đóng cửa.

Năm đầu tiên con gái nghỉ đông về nhà, Hà Dũng muốn đến ga tàu cao tốc đón con gái nhưng bị Hà Diệp từ chối rồi, thành phố An gần Thượng Hải như thế, cô cũng đã thuộc đường, không cần phải làm lỡ thời gian ba cô trông nom siêu thị.

Hơn mười giờ sáng, Hà Diệp kéo hành lý đến siêu thị nhà mình.

Hà Dũng ngồi chỗ quầy thu ngân, vợ chưa cưới là Ngô Lị sắp xếp đồ trong kho, nghe thấy tiếng của cha con hai người thì bà ấy vội đi ra, ánh mắt dịu dàng nhìn Hà Diệp.

Hà Diệp tươi cười chào hỏi: “Dì ạ.”

Ngô Lị cười: “Haiz, cuối cùng cũng về rồi, ba cháu ngày nào cũng lẩm bẩm nói nhớ cháu, được rồi, hai người nói chuyện đi, dì quay về chuẩn bị cơm trưa, đồ ăn mua lúc sáng rồi.”

Bắt đầu từ tháng mười một, Ngô Lị đã chuyển đến ở cùng với Hà Dũng, chỉ đợi sang năm mới, Hà Diệp được nghỉ thì sẽ quay về quê thì sẽ tổ chức hôn lễ.

Hà Diệp: “Vậy cháu cùng đi với dì luôn, cứ cách hai ngày lại gọi điện thoại với ba cháu một lần, cũng không có gì để nói.”

Hà Dũng cười ha hả, ông thực sự rất thích gọi điện thoại cho con gái, tiếc là nói tới nói lui cũng đều là những chuyện thường ngày, hỏi xem đã ăn cơm chưa, đi học có mệt không, đã đổi sang chăn dày hơn chưa…

Ngô Lị cướp lấy hành lý rồi kéo cho Hà Diệp, hai người cùng nhau về nhà.

Kỳ thực Hà Diệp rất sợ xã hội, Ngô Lị có thể khiến cô chấp nhận không chút trở ngại, có thế thấy tính cách hai người hợp cạ phải biết.

Ngô Lị quan tâm đ ến cuộc sống của Hà Diệp nhưng sẽ không trực tiếp hỏi vấn đề của con gái.

Đợi khi về nhà, Ngô Lị sẽ không dùng thân phận chủ nhà để đối xử với Hà Diệp, cũng sẽ không thể hiện cô mới là người ngoài, giống như mọi người vốn cùng nhau sinh hoạt trong thời gian rất dài, bà ấy sẽ thuận tay giúp Hà Diệp giặt quần áo, cũng thuận miệng sai bảo Hà Diệp làm một vài việc nhà đơn giản.

“Lúc trước trời vẫn luôn đổ mưa, hôm qua mới thấy mặt trời, dì giặt xong ga giường với chăn của cháu rồi, hôm nay lại phơi thêm một ngày, buổi chiều lấy vào rồi trải ra là được.”

Hà Diệp vào cửa đã nhìn thấy ga giường phơi ngoài ban công, cô cười: “Hôm qua cháu cũng giặt ga giường trong ký túc, thời tiết hai nơi cũng không khác mấy.”

Ngô Lị: “Cháu thu dọn hành lý trước đi, dì đi rửa rau.”

Hà Diệp dạ một tiếng, nhấc hành lý đi vào phòng ngủ của mình.

Rèm cửa được kéo ra, ánh nắng sáng ngời bên ngoài chiếu vào trong, mặt bàn, nền nhà đều được lau sạch sẽ, chậu cây trầu bà cô trồng cũng xanh mơn mởn, tràn trề sức sống.

Ba chăm sóc cô rất tỉ mỉ, chăm sóc cây xanh thì không ổn, mấy lần đều để lá trầu bà vàng rồi mới nhớ tưới nước, cho đến khi dì Ngô chuyển đến, tiếp nhận quét dọn căn phòng.

Lần này về nhà, Hà Diệp phát hiện ba mập lên một chút, nhìn cũng trẻ hơn lúc trước.

Đây đều là công lao của dì Ngô.

Hà Diệp thật lòng mừng cho ba.

Còn về em trai, em gái, tài sản gì đó, Hà Diệp không nghĩ nhiều như thế, ba vất vả cực khổ nuôi cô lớn, cố gắng hết sức cung cấp cho cô hoàn cảnh sinh sống và học tập tốt đẹp, ba đã làm hết trách nhiệm nuôi dưỡng của ông rồi, con đường sau này, Hà Diệp phải tự đi mới được, cô cũng có tự tin có thể đi tốt.

Buổi trưa, một nhà ba người ăn một bữa cơm đoàn viên trong không khí vui vẻ.

Thu dọn phòng bếp xong, Ngô Lị xác nhận Hà Diệp không còn gì cần giúp đỡ nữa mới cùng Hà Dũng đến siêu thị.

Siêu thị làm ăn khá tốt, một mình Hà Dũng trông nom thực sự rất vất vả, hai người cùng làm lại vừa hay.

Hà Diệp ngồi trong phòng, gọi video cho bà nội.

Bà nội: “Về rồi đấy à, trong nhà có thêm một người nữa, đã quen chưa?”

Hà Diệp cười: “Khá tốt ạ, chỉ là nhớ bà với ông thôi.”

Bà nội: “Vậy thì về đây ở đi, dù sao cũng sắp đến Tết rồi, mọi người đều phải quay về.”

Hà Diệp cũng có ý này.

Cô với dì Ngô ở chung không có vấn đề gì, chỉ là dì Ngô với ba đều còn trẻ, chắc chắn sẽ có sinh hoạt vợ chồng, trong nhà có thêm một cô con gái đã thành niên, buổi tối, vợ chồng hai người có thể không được tự nhiên, bên phía Hà Diệp cũng rất ngượng ngùng. Vì thế cô quyết định, sau này ngày lễ ngày tết về nhà, nếu không có chuyện gì, cô sẽ đến ở chỗ ông bà nội.

“Còn phải tụ tập với bạn cấp ba nữa, ngày mai cháu lại quay về.”

“Đi đi, dù sao bà cũng quét tước phòng cho cháu rồi, lúc nào quay lại cũng được.”

Buổi chiều, Hà Diệp đánh tiếng với ba và dì Ngô, cô đi tụ tập với Chu Tình và Ngô Viên Viên.

Chia xa nửa học kỳ, các cô gái lại gặp gỡ lần nữa, rất nhanh đã vui vẻ phá vỡ khoảng cách.

Chu Tình, Ngô Viên Viên đều ăn ý không nhắc đến Lục Tân.

Tối đến ăn cơm ở quán ăn, ăn xong, Hà Diệp tạm biệt các bạn, ngồi xe buýt quay về khu chung cư.

Xe buýt dừng ở điểm dừng tại cửa Đông, Hà Diệp lại đến siêu thị một lát rồi mới về nhà.

Trên đường, cô hơi lo lắng, mỗi lần có người đạp xe đạp rẽ qua, Hà Diệp đều lo lắng nhìn mặt đối phương, nhận ra là một gương mặt xa lạ, cô mới thả lỏng.

Quay về phòng ngủ, Hà Diệp lặng lẽ thu dọn hành lý về nhà cũ.

Bởi vì sẽ không về bên này ở nữa, rất nhiều đồ đạc đều phải mang về.

Lúc tủ quần áo sắp rỗng tuếch, một chiếc hộp ở tận sâu bên trong lộ ra.

Hà Diệp khựng lại, ôm chiếc hộp ngồi lên giường.

Bên trong là một chiếc váy liền thân, một hộp trang sức.

Cái trước là đẹp đến Hà Diệp không nỡ vứt đi, cái sau là cô không nỡ vứt, cũng không có cơ hội trả về.

Giống như mấy bức ảnh của cô, Lục Tân cũng không trả lại.

Kỷ niệm mối tình đầu sao?

Vậy cứ xem như kỷ niệm đi, suy cho cùng cô gái có tính cách như cô, trong thời gian đi học chắc là sẽ không yêu đương hẹn hò nữa.

Hà Diệp đặt chiếc hộp vào va li.

Hà Dũng không muốn con gái chuyển đi nhưng ông không thay đổi được quyết định của con gái.

Phải đi ra ngoài cửa phía Nam để đến điểm dừng xe buýt về quê cũ.

Con đường này khá gần tòa số mười.

Hà Diệp đi mà lo lắng không thôi.

Đại khái là sợ cái gì thì cái đó đến, ở một ngã rẽ phía trước, đột nhiên có thêm một bóng dáng đạp xe quen thuộc.

Nhân lúc anh còn chưa phát hiện ra mình, Hà Diệp lấy vận tốc chạy nước rút năm mươi mét, nhấc hành lý phi đến ngã rẽ gần nhất rồi nhanh chóng trốn vào sau một tòa nhà, đã làm như thế rồi cô vẫn còn sợ Lục Tân sẽ đuổi kịp nên cô kéo hành lý tiếp tục bước nhanh, vòng qua một con đường khác.

Trái tim đập thình thịch, thình thịch, vừa căng thẳng lại vừa buồn cười.

Phía sau mãi vẫn không có người đuổi theo.

Hà Diệp thả lỏng, rẽ bừa qua mấy con đường, cuối cùng vẫn phải rẽ sang con đường chính.

Trước khi rẽ, Hà Diệp thò đầu ra.

Sau đó, cô nhìn thấy Lục Tân dừng xe bên dưới bóng râm, anh mặc quần áo đen, góc nghiêng lạnh lùng, chăm chú nhìn vào nơi nào đó.

Hà Diệp vội rụt đầu vào.

Điện thoại có tin nhắn mới.

Cô cứng đờ người lấy điện thoại ra.

Ba: [Tiểu Diệp, có phải con trách ba không?]

Hà Diệp: [Không ạ! Chỉ là, con lớn rồi mà, hai người là vợ chồng mới cưới, con không muốn làm bóng đèn đâu.]

Ba: [Ăn nói lung tung, con là áo bông nhỏ, không phải bóng đèn, về đi, ba không nỡ.]

Hà Diệp: [Không đâu, con đã nói với ông bà nội rồi, phải đến làm áo bông nhỏ của ông bà.]

Hà Dũng nhập một lúc lâu, cuối cùng gửi một biểu tượng cảm xúc “rơi lệ”.

Hà Diệp bị chọc cười.

Lúc sắp cất điện thoại vào túi áo, cô cũng ngẩng đầu lên, một giây sau, cả người giống như bị đóng băng, hoàn toàn cứng đờ ở đó.

Rõ ràng Lục Tân dừng xe ở đường chính, không biết từ bao giờ đã dừng lại cách đó mấy bước, một chân chống đất, đôi mắt đem u ám nhìn thẳng vào cô, tiêu diệt đi nỗi nghi ngờ phải chăng anh đang nhìn đi nơi nào khác của cô.

Nửa năm không gặp, hình như dáng vẻ của anh chẳng thay đổi gì, khí thế lại mạnh mẽ hơn, ánh mắt cũng càng thêm khiến người ta bất an.

Hà Diệp: …

Cùng bạn trai cũ kiêm bạn cùng lớp cấp ba không thân lắm gặp mặt, chứng sợ xã hội của cô phát tác tăng lên gấp đôi.

Lục Tân bất ngờ cười, một nụ cười rất nhạt: “Không phải kẻ thù, có cần phải sợ tôi thế không?”

Suy nghĩ bị chọc thủng, mặt Hà Diệp đỏ đến tận mang tai.

Lục Tân nhìn va li hành lý của cô: “Đi đâu đấy?”

Hà Diệp nhìn mặt đất: “Về quê cũ.”

Lục Tân: “Vì sao phải về quê cũ?”

Hà Diệp mím môi.

Giọng điệu của Lục Tân bình thản, anh suy luận: “Châu Hướng Minh nói cậu ấy đến siêu thị nhà em mua đồ, nhìn thấy trong đó có một dì, rất thân mật với ba em, vì thế, ba em kết hôn lần hai, em bị bỏ rơi à?”

Hà Diệp không muốn biến thành cô con gái đáng thương trong tưởng tượng của người khác, cô nghiêm túc giải thích: “Ba tôi sắp kết hôn rồi, dì Ngô tốt lắm, chỉ là tôi không muốn làm bóng đèn, quay về bên ông bà nội cũng tự nhiên hơn.”

Lục Tân: “Tốt thật à?”

Hà Diệp gật đầu: “Thật đấy.”

Lục Tân: “Ừm, tôi cũng hy vọng em sống tốt, nếu như say này gặp phải phiền phức gì, có thể nói với tôi, bất kể là học tập hay cuộc sống.”

Những lời này hình như hơi mập mờ nhưng giọng nói của anh lại lạnh lùng, bình thản giống như chỉ là xã giao khách sáo.

Hà Diệp cười: “Được, cảm ơn.”

Lục Tân: “Tôi đưa em đến điểm dừng xe buýt nhé? Tiện đường.”

Từ đầu đến cuối, Hà Diệp đều cụp mắt: “Không cần đâu, cũng không xa lắm.”

Lục Tân: “Được, vậy tôi đi trước đây.”

Hà Diệp gật đầu.

Trong tầm mắt, chiếc xe đạp thay đổi phương hướng, chẳng mấy chốc đã đạp đi rất xa.

Hà Diệp buông lỏng người, kéo va li hành lý chậm rãi đi về phía trước.

Mấy phút sau, cô đứng ở điểm dừng xe buýt quen thuộc.

Lúc sắp lên xe, khóe mắt liếc thấy cửa khu chung cư xuất hiện một nửa bánh xe đạp, theo bản năng Hà Diệp nhìn lại nhưng không thấy người đạp xe.

Sau đó, cô lên xe.

Kéo hành lý, vừa đứng vững phía sau xe, xe buýt lập tức xuất phát.

Hà Diệp nắm lấy trụ cố định, nhìn về điểm xe buýt ngày càng xa cùng với khu chung cư đã từng ở cả năm trời kia.

Rất nhiều cảnh tượng hiện về trong tâm trí, có ba, có Lục Tân, có Châu Hướng Minh.

Cuối cùng, những cảnh tượng ấy biến mất.



Hơn năm năm sau, năm mới Hà Diệp vẫn gặp ba nhưng không gặp được Lục, Châu nữa.

Thỉnh thoảng Châu Hướng Minh sẽ gửi cho cô vào tin nhắn hỏi thăm, còn có những bức ảnh hoạt động thường ngày đăng trên vòng bạn bè nữa, Lục Tân thì một lần cũng không gặp được.

Hai người nằm trong danh sách bạn bè của nhau nhưng lại giống như là hoàn toàn xa lạ, chưa bao giờ gặp nhau, chưa bao giờ yêu đương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK