Mới có ba ngày trôi qua kể từ lúc cậu ấy có người yêu.
Chẳng hiểu sao tôi thấy dài như là ba tháng.
Tôi không nói ba năm --- vì rõ ràng là chẳng thể nào như thế được.
Chỉ là tôi thấy ba ngày này rất dài.
Rất rất dài.
Cậu ấy dành tất cả mọi thời gian cho cô nàng kia.
Đầu giờ, cậu ấy chạy lên lớp chị ta.
Nghỉ giữa giờ, cậu ấy chạy lên lớp chị ta.
Ra chơi, cậu ấy chạy lên lớp chị ta.
Cuối giờ, cậu ấy chạy lên lớp chị ta.
Thậm chí, khi cô giáo nhờ cậu ấy đi làm việc gì, cậu ấy cũng phải đi ngang qua lớp chị ta nhìn một lần!!!
Thế có quá đáng không cơ chứ!
Tôi biết là tôi chẳng là ai của cậu ấy cả.
Và tôi chẳng có quyền gì hết.
Nhưng tôi vẫn thấy tức lắm.
Dù cho lí trí nhắc nhở tôi rằng chỉ cần cậu ấy vui là đủ.
Và rõ là cậu ấy đang vui.
Nhưng tôi không vui nổi, tôi không chúc phúc cho cậu ấy được!
Tôi đúng là được voi đòi tiên, tôi biết thế.
Ngày trước, cậu ấy không nhìn đến tôi, tôi cũng có làm sao đâu?
Vậy mà cậu ấy chỉ vừa đối xử tốt với tôi một chút, tôi liền muốn nhiều hơn.
Tôi muốn giữ cậu ấy cho riêng mình.
Tôi không muốn ai khác được hưởng sự quan tâm ân cần của cậu ấy.
Tôi không muốn cậu ấy rời xa tôi...
Nhưng tôi vẫn phải tươi tỉnh lại.
Đã đơn phương, thì đành chịu thôi.
Dẫu biết rằng cậu ấy sẽ chẳng bao giờ là của mình.
Mà vẫn kiên quyết yêu, không từ bỏ.
Thì phải chấp nhận làm người đứng đằng sau.
Ngước nhìn lên ánh sáng rực rỡ của cậu ấy.
Ngôi sao có đẹp đến mấy cũng không thể tới tay...
Thì hãy để cho tôi được ngắm nhìn nó mãi mãi...
Chỉ thế thôi, tôi sẽ không yêu cầu điều gì hơn.