Lớp tôi tổ chức Trung Thu.
Hơi muộn.
Và hơi trẻ con nữa.
Nhưng nhiều người có vẻ hứng thú lắm.
Nhất là cậu ấy.
Cậu ấy xung phong mang hêt toàn bộ đồ trang trí lớp.
Lúc đầu, tôi nghĩ một mình cậu ấy chắc cũng không mang được bao nhiêu.
Cậu ấy đã chứng minh, tôi sai rồi.
Trời ạ, nhà cậu ấy bán đồ trang trí chắc?
À, nhầm, chắc chắn là không rồi.
Thế thì cậu ấy vét sạch cả cái cửa hàng bán đồ trang trí à?
Chỉ là Trung Thu thôi mà lớp tôi lộng lẫy vô cùng nhờ đống đồ trang trí của cậu ấy.
Trên cửa ra vào được dán một chùm bóng.
Mỗi cánh cửa sổ lại có hình dán ngôi sao hoặc ông trăng.
Nối giữa hai bên cửa sổ lại là một sợi ruy băng kim tuyến lấp lánh.
Bốn góc lớp treo bốn chùm bóng bay.
Cạnh bảng cũng được trang trí nào hoa, nào bóng, nào kim tuyến.
Đến cả cái khăn trải bàn cô cũng rực rỡ vô cùng.
Thật sự mà nói...
Quá lố rồi!!
Cứ như sinh nhật ai vậy đó.
Lúc nhìn thấy mấy thứ này, cả lớp đều trố mắt ra.
Ngay cả cô giáo của chúng tôi cũng bị sốc.
Trong khi đó, cậu ấy chỉ trả lời đơn giản, rằng đây đều là đồ có sẵn ở nhà cậu ấy.
Nhà cậu ấy tích lắm đồ trang trí thế để làm gì??
Tôi cực kì khó hiểu điều ấy.
Và tôi đã hỏi thật:
"Nhà cậu tích lắm đồ thế để làm gì?"
Giọng tôi vang vọng khắp không gian.
Quả thực, giây phút đó, tôi đã cảm thấy như thế.
Dừng hình 3 giây, cả lớp tôi cũng nhao nhao hỏi theo.
Cậu ấy hơi liếc mắt nhìn tôi.
Lạnh - sống - lưng!!
Cậu ấy đe dọa tôi đấy à?
Đáp lại cả lớp, cậu ấy chỉ cười nhẹ:
"Thích."
Sau đó, buổi liên hoan Trung Thu lại diễn ra bình thường.
Tôi suy nghĩ mãi về cái liếc mắt của cậu ấy lúc đó mà vẫn không hiểu...