• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong không gian yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng cười của bệnh nhân phát điên.
Tịch Mộ thở dài một hơi, mở lại cuốn sổ ghi chép mới gấp lại, "Ngài ngụy." Anh không thể không đánh gãy anh ta, "Chúng ta chơi trò kiểm tra nhé."
Ngụy Tri Thục chùi nước mắt do cười nhiều quá mà thành, ngồi ngay ngắn lại. "Được rồi."
"Em cũng muốn chơi!" An Khê vui vẻ tham gia hoạt động.
Những người khác còn muốn nghỉ ngơi, vì thể cũng không có hành động gì.
"Tùy mọi người thôi." Tịch Mộ cũng không xem là có chuyện gì. "Nếu muốn chơi thì ở lại, hoặc rời đi rồi tự làm việc của mình."
Lam Tư Ngộ ngồi không thoải mái lắm nên hơi di chuyển bắp đùi.
"Trừ cậu ra, cậu nhất định phải ở cạnh tôi." Tịch Mộ thấy hành động của hắn, cho rằng Lam Tư Ngộ muốn đi, lập tức tóm chặt ống tay áo straitjacket của cậu.
Lam Tư Ngộ gật đầu, sau đó ngồi dựa vào ghế. "Tôi không đi" Nó nhẹ giọng nói.
Thật ra nó không hề muốn rời đi, chỉ là ngồi lâu quá nên muốn hoạt động một chút thôi. Nếu thật lòng mà nói, nó cũng không quá muốn ở lại chờ. Nguyên nhân nó không muốn ở lại không phải vì nó chán ghét nơi này, mà bởi vì nó ghét cái kẻ tên Ngụy Tri Thục, người được Tịch Mộ điểm danh kia."
Không biết có phải do nó nghĩ nhiều hay không, từ lúc nó xuất hiện nó cảm thấy người này vẫn luôn đánh giá nó. Nó ghét cái ánh mắt hệt như nhìn trộm kia.
Bởi vì Lam Tư Ngộ để ý, rốt cục nó cũng bắt được ánh nhìn của Ngụy Tri Thục về phía nó một lần. Đôi đồng tử màu hổ phách đang nhìn chăm chú vào anh ta cứ như đôi mắt của loài thú hoang nào đó.
Ngụy Tri Thục cười cười, thu hồi tầm mắt.
Lam Tư Ngộ cũng quay đầu đi.
Nó vừa quay đầu liền nhìn thấy gò má của Tịch Mộ, anh mang theo vẻ mặt lạnh nhạt. Người này không hề nói dối, sự nhiệt tình của anh thật sự chỉ vì công việc thôi.
"Bắt đầu nhé?" Tịch Mộ hỏi Ngụy Tri Thục.
"Tôi có thể bắt đầu bất cứ lúc nào." Ngụy Tri Thục tùy tiện.
"Tôi chỉ muốn nhắc anh, anh nên thu ánh mắt trên người Lam Tư Ngộ về đi." Tịch Mộ quan sát rất tỉ mỉ hành động của bọn họ.
Ngụy Tri Thục cười to, "Bác sĩ à, tôi không thèm nhìn bệnh nhân nhỏ của cậu đâu, cậu ta có gì đẹp để nhìn đâu?"
Lam Tư Ngộ nghe được điều đó, không nhịn được vươn tay, nâng gò má của mình. Nó đã gầy đến mức trên mặt cũng không treo được mấy lạng thịt, đúng là không dễ nhìn lắm.
"Tay đừng dùng nhiều sức, cẩn thận làm mình bị thương đấy. Tịch Mộ không bỏ qua động tác nhỏ của cậu ta.
Lam Tư Ngộ buông thõng tay xuống bên người, không nhúc nhích nữa. Nó mặc bộ straitjacket trắng, đai trói theo động tác của nó mà rơi thõng giữa không trung khẽ đung đưa tạo thành đường cong nhỏ lúc có lúc không.
An Khê ở đối diện thấy được, cảm thán, nhìn cảnh này giống hệt như con búp bê thây ma trong tiệm đồ chơi kinh dị vậy.
"Đến đây." Tịch Mộ nở một nụ cười hiền hòa với Ngụy Tri Thục.
Ngụy Tri Thục lặng lẽ run một cái.
"Tình huống mô phỏng." Tịch Mộ nói, "Có một tên sát nhân liên hoàn đang đuổi giết bạn, trong chớp mắt, người đó dừng lại gọi cho bạn một cuộc điện thoại. Theo bạn tại sao kẻ đó lại làm thế?"
An Khê rục rà rục rịch.
Tịch Mộ gật đầu, "Những người khác muốn phát biểu đều được."
An Khê được sự cho phép của anh, lập tức mở miệng, nói bằng một kiểu giọng rất kỳ quái: "Ê này, tao là tội phạm giết người biến thái, mày đã bị tao nhắm tới, cho nên mau ngoan ngoãn ra đây để tao giết, miễn cho lãng phí thêm thời gian của đôi bên."
"Cái này được." Tống Luân cũng cảm thấy hứng thú, gã còn trở nên hưng phấn hơn, hai tay vung vẩy. "Tôi sẽ tóm nó, sau đó dùng dao chém, chém nó đủ 18 nhát, sau đó dùng chân đá bay đầu nó, chờ lúc nó không thể khống chế tay chân mình được nữa thì tôi sẽ chậm rãi cắt cổ nó."
"Ưm." Trương Phục Tu hoàn toàn xem mình trở thành người bị hại kia, cậu ta tóm lấy người bên cạnh rồi run lẩy bẩy.
Người bên cạnh cậu ta là Tống Luân.
"Mày muốn chết sao?" Tống Luân hung ác, "Bỏ cái tay mày khỏi người tao, đồ hèn nhát!"
Trương Phục Tu sợ đến mức lập tức buông tay.
"Khụ khụ." Tịch Mộ thực sự bội phục bọn họ, mỗi lần nói chuyện, đều có thể nhìn thấy trò hay mới.
"Ừm." Người đang nghiêm túc suy nghĩ cũng chỉ có mình Ngụy Tri Thục. "Sát nhân liên hoàn kia biết số điện thoại của người bị hại."
Anh ta đưa ra vấn đề thứ nhất đã khiến Tịch Mộ tập trung tinh thần.
Lỗ tai Lam Tư Ngộ giật giật.
"Hắn ta biết số điện thoại di động của người kia, hoặc là hắn ta quen biết người bị hại kia, hoặc là hắn đã sớm điều tra thông tin của người kia." Ngụy Tri Thục vừa nói vừa suy nghĩ, sau đó tự mình đổi luôn xưng hô. "Vốn dĩ tôi nghĩ, dùng cách gọi điện thoại làm cậu ta sợ hơn. Thế nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì cậu ta đã bị tôi truy sát, chờ tôi tìm được cậu ta tôi sẽ có đến hơn cả nghìn cách có thể làm cậu ta sợ hơn. Cho nên... Việc quan trọng là biết được cậu ta. Tôi đang đuổi giết cậu ta đúng không, có thể là bây giờ cậu ta bắt đầu trốn rồi. Tôi gọi điện cho cậu ta để cho điện thoại cậu ta vang lên, vậy thì tôi có thể tóm được cậu ta dễ hơn rồi."
"Hưm." Trương Phục Tu phát hiện không biết từ lúc nào Ngụy Tri Thục đã nhập vào vai của sát nhân, vội vàng hít một ngụm khí lạnh.
"Cậu muốn nói gì không?" Tịch Mộ hỏi Lam Tư Ngộ.
Lam Tư Ngộ nói: "Không biết, có lẽ tôi chỉ muốn anh ta đứng lại thôi."
"Phân tích của Ngụy Tri Thục Chính xác." Tịch Mộ tiết lộ đáp án. "Câu hỏi tiếp theo, một người đàn ông muốn giết ông chủ của bạn. Bạn đến trung tâm mua sắm và nhìn thấy anh ta, ở đó có một con dao 12 đồng và một con dao 100 đồng. Người đàn ông kia đã mua cái rẻ tiền hơn, vậy tại sao anh ta phải làm thế?"
"Cái này thì có ích gì đâu?" An Khê không rõ, "Một con dao mà 100 đồng, phải em thì em cũng không mua."
"Nhưng mà bé muốn giết người đó." Ngụy Tri Thục chống cằm, cười thỏa mãn nhìn cô thiếu nữ.
"Ông chủ rác rưởi không xứng để cháu dùng con dao 100 đồng đi giết." An Khê thay đổi một kiểu suy nghĩ.
Ngụy Tri Thục cưng chiều sờ sờ đầu An Khê, "Bé vui là được rồi."
"Tôi nghĩ tôi biết câu trả lời cho tình huống này." Trương Phục Tu rất đồng tình với tình huống này, "Không có tiền! Không có đủ 100 đồng."
Tịch Mộ: "Không phải cậu có công việc sao?"
"Bởi vì lần trước tôi phát bệnh dọa đến ông chủ, cho nên ông ta bắt tôi nghỉ việc." Trương Phục Tu càng nghĩ càng thấy buồn lòng.
Ngụy Tri Thục một bên sờ đầu An Khê, một bên tưởng tượng cô nhóc như một con dao. "Tôi muốn giết chết ông chủ, mà tôi chỉ là một người công nhân hèn nhát của giai cấp lao động, vậy thì nhất định tôi rất hận ông ta. Có thể là ông ta đã trừ tiền lương của tôi và đã bức ép đến giá trị quan làm người của tôi, còn tùy ý sai khiến tôi, hơn nữa còn không thèm nghe lời tôi nói..."
An Khê cảm thấy bàn tay đặt trên đầu mình ngày càng dùng nhiều sức, có khả năng sẽ bóp nát đầu mình.
"Người đối xử với tôi như thế, nhất định tôi muốn ông ta chết cực kỳ đau khổ. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ mua con dao rẻ, để khi cắt thịt ông ta cũng phải dùng sức. Như thế, ông ta càng đau khổ hơn." Ngụy Tri Thục dần vặn vẹo, "Mày đau không? Nhất định rất đau đúng không? Nhưng mà ông chủ à? Tao so với mày còn khổ hơn gấp chục gấp trăm lần đây này. Mày chỉ bây giờ mới đau thôi, nhưng lúc tao còn là cấp dưới của mày, mỗi giờ mỗi phút đều đau khổ muốn điên lên đây."
Ah ah ah.
Ngụy Tri Thục càng nói càng nghiện, chỉ hận không thể cướp đi mạng sống kẻ kia.
An Khê nổi cả da gà.
"Ba." Tịch Mộ hoàn toàn không có ý ngăn cản anh ta. "Có một gia đình cực kỳ hạnh phúc, ba và mẹ yêu thương nhau, bọn họ cũng yêu con trai mình, con trai cũng vậy, rất yêu quý ba mẹ nó. Mỗi ngày ba mẹ sẽ đưa đứa nhỏ nhà mình đi trường học, bởi vì hành động này, đứa nhỏ kia luôn bị những đứa trẻ khác ở trường cười nhạo. Từ đó về sau, mỗi một quãng thời cặp ba mẹ kia sẽ giết một đứa nhỏ ở trường. Hỏi vì sao bọn họ phải làm thế?"
An Khê bày ra vẻ mặt hâm mộ, "Nếu ba mẹ tôi cũng chủ động như thế thì tốt quá."
Tống Luân cách Ngụy Tri Thục nhìn về phía cô nhóc, "Tôi sẽ làm như vậy vì cô, vậy có muốn gọi tôi là ba không?"
Ngụy Tri Thục hít mũi một cái.
Lam Tư Ngộ tò mò nhìn sang.
"Tôi sắp bị người nhà này làm cảm động bật khóc rồi đây." Ngụy Tri Thục đẩy một chiếc kính mắt không tồn tại. "Thử đoán xem vì sao mỗi một quãng thời gian họ lại giết một đứa trẻ?" Những lời này là điểm mấu chốt của vấn đề.
"Ừm." Lam Tư Ngộ gia nhập cuộc nói chuyện, "Bởi vì những học sinh kia bắt nạt đứa nhỏ nhà họ sao?"
"Mỗi một quãng thời gian mà, quái vật nhỏ, cậu không nắm chuẩn được từ mấu chốt rồi."
Tịch Mộ đẩy kính mắt một cái, dở khóc dở cười. Đến cùng thì bây giờ ở đây ai mới là bác sĩ vậy?
Ngụy Tri Thục bắt đầu dẫn dắt bọn họ."Nếu như cậu là phụ huynh, ở trường học có một kẻ sát nhân, mỗi một quãng thời gian sẽ giết một đứa trẻ, cậu sẽ thấy thế nào?"
"Sợ." Lam Tư Ngộ theo kịp dòng suy nghĩ của anh ta.
"Sợ cái gì?"
"Đứa nhỏ nhà mình cũng bị giết."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó gì?" Lam Tư Ngộ không hiểu, sau đó còn muốn gì nữa.
Trương Phục Tu nghe hiểu, "Sau đó anh sẽ vì bảo vệ đứa nhỏ nhà mình mà bắt đầu đưa đứa nhỏ nhà mình đi học. Tất cả mọi người đều đưa đứa nhỏ bọn họ đi học, con trai anh sẽ không phải trường hợp đặc biệt, cho nên sẽ không có ai bắt nạt con anh nữa!"
Ngụy Tri Thục gật đầu, cho nên anh ta mới cảm động, tình yêu của ba mẹ dành cho con cái đúng là lớn hơn trời.
Tịch Mộ luôn giảm bớt sự tồn tại của mình, "Vấn đề cuối cùng. Đêm đã khuya, bạn lạc đường trong rừng rậm hoang vắng, đột nhiên, sau lưng bạn truyền đến tiếng vang. Bạn thấy sợ, bạn quay đầu lại và bạn đã thấy cái gì? 1, Một hồn ma. 2, Một con sói đói. 3, Không có gì cả. 4, Một con chó nhỏ."
An Khê giơ tay.
"Ừm." Tịch Mộ vươn tay chọn cô.
"Không có gì mới là thứ đáng sợ nhất, bởi vì khả năng nào cũng đều có thể có."
"Tôi sợ sói." Trương Phục Tu nói.
Tống Luân suy nghĩ một chút, "Linh hồn người chết."
Ngụy Tri Thục chưa kịp trả lời, Lam Tư Ngộ nói trước."Chó con."
Đáp án này khiến Tịch Mộ thấy kinh ngạc.
Lam Tư Ngộ nhỏ giọng, "Bởi vì, tôi sợ chó."
"Làm ơn đi, so với chó thì con gì khác cũng đáng sợ hơn trăm nghìn lần mà." An Khê nói không nên lời.
Lam Tư Ngộ nói thầm, "Nhưng tôi chỉ sợ mỗi chó con thôi."
Tịch Mộ nhìn về phía Ngụy Tri Thục, sau đó khép sổ ghi chép lại.
Ngụy Tri Thục nói: "Tôi cảm thấy đáp án của tôi không quan trọng lắm."
Tịch Mộ khẽ mỉm cười, "Mọi người không cần nghiêm túc thế, đây chỉ là một trò chơi. Nói nó là tình huống chứ trên thực tế không ai trong số họ có thẩm quyền làm vậy." Anh nói bằng giọng nhẹ nhàng "Tôi chỉ muốn giao lưu thêm với mọi người thôi."
Ngụy Tri Thục đồng ý: "Đến giờ tôi nên đi đánh bóng bàn rồi."
"Đi đi." Tịch Mộ phất phất tay.
"Bé An Khê làm đối thủ của chú nào!" Ngụy Tri Thục túm An Khê đi.
An Khê lên tiếng phản đối thế nhưng vẫn bị anh ta lôi đi.
Ngụy Tri Thục lôi kéo An Khê đi, lúc đi đến chỗ ngoặt anh ta lén lút quay đầu liếc mắt nhìn Lam Tư Ngộ. Anh ta chỉ tùy tiện liếc mắt thồi, thế mà có thể vừa khéo đối diện với đôi mắt của Lam Tư Ngộ.
Bé con thây ma nhìn chằm chằm vào anh ta giống như đang gieo xuống nguyền rủa.
"Này này này." An Khê còn đang giãy dụa.
Ngụy Tri Thục đè An Khê lại, "Đứa nhỏ, hai ta quan hệ tốt nên chú nhắc bé, sau này đừng có đến gần Lam Tư Ngộ một mình."
"Tại sao? Cậu ta là người nổi tiếng trong bệnh viện mà, nếu cháu có quan hệ tốt với cậu ta thì mọi người sẽ hâm hộ lắm đó"
"Người kia cực kỳ nguy hiểm." Ngụy Tri Thục nói.
"Đây không phải là chuyện mà ai cũng biết sao?"
"Đúng nhỉ." Ngụy Tri Thục ngẩn ra.
"Tại sao đột nhiên chú kích động thế?" An Khê cảm thấy, ông chú này là người có vấn đề mới đúng.
Tất nhiên Ngụy Tri Thục kích động. Những vấn đề Tịch Mộ hỏi trước đó anh ta có thể trả lời dựa theo căn cứ logic, thế nhưng vấn đề cuối cùng không phải dựa theo logic mà là phản ứng nội tâm.
Hồn ma rất đáng sợ, sói đói trong rừng sâu cũng rất đáng sợ, thứ mang đến cho ta cảm giác chưa biết cũng có thể đánh bại con người ta.
Người bình thường sợ những thứ này là lẽ đương nhiên.
Chỉ có người không bình thường mới đi sợ một con chó con vô hại.
Tống Luân và Trương Phục Tu cũng rời đi. Tịch Mộ chỉ về hướng mà Ngụy Tri Thục rời đi, rồi giới thiệu cho Lam Tư Ngộ. "Thấy hay không, đó chính là một điển hình của nhân cách chống đối xã hội cấp độ cao đấy."
Lam Tư Ngộ lắc lắc đầu.
"Cậu cho là còn chưa đủ sao?" Tịch Mộ nhíu mày.
Lam Tư Ngộ nhíu mày, "Nếu là nhân cách chống đối xã hội cấp độ cao sẽ giấu kỹ nội tâm của mình, sẽ không dễ dàng thể hiện trước mặt người khác và phân tích bản thân như thế."
"Cách nói này cũng thú vị đấy." Ý nghĩa sâu xa của câu nói này đó là, những người cố ý không nói lời nào hoặc là người nói sai đáp án mới càng có khả năng cao là nhân cách chống đối xã hội hơn.
Lam Tư Ngộ dụi dụi mắt, nó mệt rồi.
Tịch Mộ nhìn nó, có một câu nói không có nói ra.
Thế nhưng trường hợp của đứa nhỏ này có thể giống thế hơn.
Bởi vì cậu ta đáp đúng được một câu hỏi kinh khủng nhất.
Lam Tư Ngộ nhận ra anh đang nhìn nó, nó ngẩng đầu.
Tịch Mộ cố ý nói sang chuyện khác, "Thú vị không?"
Lam Tư Ngộ không gật đầu cũng không lắc đầu, "Lần sau anh có thể đưa tôi đến đây nữa."
Tịch Mộ không dám đâu.
Chương 10.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK