Tịch Mộ vừa quay người đã đi đến phòng bệnh của Lam Tư Ngộ.
Lúc anh mở cửa, Lam Tư Ngộ đã được đưa về.
Trạng thái của Lam Tư Ngộ nhìn qua có vẻ như tốt hơn mấy ngày trước một chút.
Có thể là bởi vì Chu Lập Chí trở về nên thái độ của các bác sĩ đối với Lam Tư Ngộ cũng có chút thay đổi, bọn họ không còn sợ hãi Lam Tư Ngộ như trước nữa. Thái độ bọn họ đều lơi lỏng hơn, Lam Tư Ngộ cũng yên tĩnh trở lại.
"Chào buổi sáng." Tịch Mộ dùng giọng điệu như ngày thường chào hỏi.
Đôi mắt của Lam Tư Ngộ lập tức nhìn sang.
Cảnh tượng như thế đã thành quen thuộc.
Tịch Mộ nhớ tới lần mặt đối mặt của bọn họ trước đó.
"Khụ khụ, ngày hôm nay cậu cũng không muốn ăn gì sao?" Tịch Mộ lúng túng tiếp tục vấn đề.
Lam Tư Ngộ không còn dời mắt đi như trước, trong căn phòng này nếu nó muốn nhìn, vậy thì sẽ cứ thế nhìn anh mà không cần cố kị điều gì. "Chờ anh."
"Hả?"
"Thử độc." Lam Tư nói lít mà ý nhiều.
Tịch Mộ không nhịn được mà mắng thầm, "Không độc chết cậu được đâu."
Lam Tư Ngộ bĩu môi.
Tịch Mộ bưng cháo lên, đảo đều, sau đó tùy tiện ăn 2 miếng rồi đưa cho Lam Tư Ngộ. "Tôi ăn rồi, đến cậu."
Lam Tư Ngộ vươn tay về phía anh, một tay nó nâng bát, một tay cầm muỗng, dùng muỗng múc cháo, bởi vì dây đai còn siết chặt cho nên nó không tự đút vào miệng được.
Tịch Mộ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cầm cháo lại, đút cho cậu ta ăn.
Lam Tư Ngộ chết lặng há mồm ra.
"Bác sĩ Chu, Chu Lập Chí." Tịch Mộ mở miệng thăm dò, "Là bác sĩ điều trị chính của cậu à?"
"Bác sĩ anh... không biết à?" Lam Tư Ngộ nuốt ngụm cháo ấm nóng vào.
"Có nghe nói qua, nhưng mà tôi không biết quá nhiều về ông ấy." Tịch Mộ nói một cách bình thản.
Mặt Lam Tư Ngộ không hề có cảm xúc, "Nói chuyện thì nói chuyện... đừng dừng tay."
Tịch Mộ giận dữ cười, anh phục luôn. Anh tiếp tục đút cho Lam Tư Ngộ ăn cháo.
Lam Tư Ngộ nhẹ giọng nói cho anh biết, "Chính là ông ta, giết chết nhân cách chính."
Cảm giác trái ngược cứ như một con gián xấu xí chui vào một chiếc bánh ngọt thơm ngon, Tịch Mộ nhạy bén nhận ra được Lam Tư Ngộ đã thay đổi cách gọi nhân cách chính, "Cậu gặp Lam Tư Ngộ chưa?"
"Bây giờ... Tôi mới là Lam Tư Ngộ." Lam Tư Ngộ khó hiểu nhìn anh, "Không phải mấy người cho tôi cái tên này sao?"
"Được được được, cho cậu." Tịch Mộ cố ý dùng giọng điệu qua loa nói như thế.
Lam Tư Ngộ nhìn anh nghi hoặc khó hiểu.
"Hì hì." Tịch Mộ nở nụ cười, sau đó lúc anh ngẩng đầu vừa khéo đối diện với gương mặt không có một chút ý cười của Lam Tư Ngộ, thậm chí vẻ mặt nó còn có chút khó chịu. "Vậy sau này chúng ta phải xưng hô thế nào với Lam Tư Ngộ kia?" Anh lập tức thu nụ cười, nghiêm túc nói.
Lam Tư Ngộ lập tức bị dời lực chú ý, thử thăm dò: "Gọi nhân cách chính thì sao?"
Rõ ràng bây giờ cậu mới là nhân cách chính.
Rắc rối quá nhưng anh không biết nói từ đâu, Tịch Mộ đành không phản bác nữa, gật đồng đồng ý với lời đề nghị của cậu ta.
"Tôi muốn nói với cậu rất nhiều chuyện." Tịch Mộ nói thế.
Đây là lần đầu tiên có người nói muốn nói chuyện với mình, rõ ràng trước đây những người kia chỉ là muốn dẫn dắt để cậu nói chuyện. Trong lòng Lam Tư Ngộ dậy sóng, thế nhưng nó nói chuyện còn lạnh nhạt hơn cả trước: "Anh muốn nói gì?"
Miệng Tịch Mộ nói chuyện thế nhưng động tác tay vẫn không ngừng. Anh múc từng muỗng từng muỗng đút cháo cho Lam Tư Ngộ, thể hiện rõ suy nghĩ muốn đút cho cậu mập ra.
Vừa là trách nhiệm, vừa là tò mò.
Dáng vẻ lúc lớn của cậu ta có thật sự giống cậu thiếu niên xinh đẹp trong hình không?
Lam Tư Ngộ không biết trong lòng anh nghĩ gì chỉ thấy động tác tay của anh nhanh chóng nên chỉ có thể cúi đầu ăn ăn ăn.
"Đoạn thời gian trước, cậu chém một đường ra khỏi khu cấm, người tôi thấy khi đó không phải là cậu đúng không?" Tịch Mộ muốn hỏi thế.
Lam Tư Ngộ nhịn việc muốn trợn mắt kích động, thế nhưng đến cuối cậu chỉ ngậm lại lời muốn nói.
"Hả?" Tịch Mộ nhìn Lam Tư Ngộ, phát hiện cậu ta chẳng nói gì cả.
Lam Tư Ngộ bất đắc dĩ mở miệng, "Ừm, không phải tôi."
Tịch Mộ nở nụ cười, "Phó Đồ à?"
"Phó Đồ."
Làm sao mà ông ta chạy ra ngoài được?"
"Ông ta nói ông ta muốn ra ngoài, sau đó bảo tôi đi ra." Lam Tư Ngộ nói "Tôi liền đi."
Ông, ta, nói, tôi, đi, tôi, liền, đi.
Tịch Mộ quá khiếp sợ.
Cậu ta tùy tiện quá.
"Trước đây, khi nhân cách chính nắm giữ quyền khống chế tuyệt đối cơ thể này, mỗi người bọn tôi đều ở trong không gian của mình, nếu như cậu ta không triệu hoán hay gặp phải chuyện gì đó dẫn đến rơi vào hôn mê thì chúng tôi mới có thể cướp đoạt thân thể mà không cần thông qua cậu ta. Bây giờ, nhân cách chính đã biến mất, tôi chiếm cứ vị trí của cậu ta. Mà tôi không có năng lực của nhân cách chính, không thể tùy tiện không chế việc bọn họ ra vào. Bọn họ muốn tôi đi vậy thì tôi cũng chỉ có thể đi. Chẳng qua, người ngủ cũng không thể ngủ mãi, những nhân cách khác bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại theo thời gian."
Đoạn văn này có lẽ là câu dài nhất mà từ lúc Lam Tư Ngộ này mới sinh ra nói được.
Lam Tư Ngộ nói: "Mục tiêu của Chu Lập Chí là giết chết tất cả bọn họ như cách đã giết chết nhân cách chính, sau đó để lại mình tôi."
"Cậu là đứa con được trời chọn đây mà." Tịch Mộ cảm thán.
Lam Tư Ngộ không thèm để ý đến lời trêu chọc của anh.
Tịch Mộ lại muốn hỏi một chuyện khác, "Bác sĩ Chu Lập Chí là kiểu bác sĩ thế nào?"
Lam Tư Ngộ mím chặt miệng, không muốn trả lời.
Tịch Mộ kinh ngạc.
Lam Tư Ngộ nói: "Tôi ăn no rồi."
Tịch Mộ còn muốn không ngừng cố gắng, thế nhưng Lam Tư Ngộ đóng kín miệng, bày vẻ mặt cảnh giác nhìn anh, khí tức trên người cậu ta thay đổi như chỉ muốn nói một điều đó là, anh nhanh im miệng đi.
Tịch Mộ bĩu môi.
Hừ, không nói thì thôi.
Không phải là Lam Tư Ngộ không nói, chỉ là nếu nói ra thì người bình thường như Tịch Mộ nhất định không thể nào hiểu được.
Chu Lập Chí là một bác sĩ riêng.
Giải thích như thế e là có chút lạ lẫm.
Người ủy thác Lam Tư Ngộ nhờ vả ông ta thế này, "Tôi muốn một Lam Tư Ngộ nghe lời, hiểu chuyện, nho nhã, lễ độ, mềm mại, yếu đuối, đáng yêu." Cách thức thực hiện cứ như trong tệp PPT kia.
Chu Lập Chí nhận được ủy thác thì ngay sau đó đã bắt đầu nghĩ cách tạo ra một nhân cách như một tờ giấy trắng, sau đó, ông ta sẽ bồi dưỡng nhân cách này, dùng các loại ám chỉ tiềm thức và ngoại lực mà đắp nặn thành, sáng tạo ra một nhân cách như thế. Ngay sau khi nhân cách thành hình thì ông ta sẽ xóa sổ những nhân cách còn lại, hoàn thành nhiệm vụ được ủy thác bởi người ủy thác Lam Tư Ngộ muốn.
Đây là công việc của ông ta.
Nhân cách chính khó nhất đã bị loại bỏ, bước kế tiếp trong kế hoạch là đắp nặn Lam Tư Ngộ và tiêu diệt nhân cách còn lại.
Ngay lúc Chu Lập Chí trở lại thì lúc này kế hoạch sẽ phải tiếp tục.
Lam Tư Ngộ biết được kế hoạch của ông ta, thế nhưng cậu ta không thể nói gì cả. Nếu không, Tịch Mộ sẽ gánh chịu hậu quả bị phá vỡ.
Tịch Mộ hoàn toàn không biết mình là người đang rơi vào vòng nguy hiểm. Buổi tối anh trở về ký túc xá, anh phiền não cả buổi vì không biết có có nên tiếp nhận công việc chăm sóc cho Lam Tư Ngộ hay không. Nguyên nhân anh đến bệnh viện này, thật ra hơn nửa là do nhờ vả của chị gái. Anh không biết chị gái muốn làm gì, thế nhưng nếu có cơ hội tiếp xúc với khu đóng thì anh sẽ dễ nhận được thêm một chút tình báo hơn.
Thế nhưng, anh cần vì bà chị choảng nhau từ khi còn bé đến lớn vẫn không phân thắng bại mà hy sinh đến mức này ư?
Thôi, hay là từ chối đi.
Tịch Mộ tìm điện thoại di động, chuẩn bị liên hệ Chu Lập Chí.
Thế nhưng anh không biết đã để điện thoại di động ở đâu, anh tìm cả buổi cũng không thấy, lại tìm được tệp tài liệu về Lam Tư Ngộ, hai tấm hình rơi ra khỏi sổ ghi chép. Một tấm là một chàng thiếu niên đẹp đẽ mang gương mặt cao ngạo, một tấm là một cậu thiếu niên cơ thể gầy như bộ xương khô.
Tịch Mộ sững sờ nhặt hai tấm hình lên.
Lúc ngón tay anh chạm đến đôi mắt màu hổ phách kia, tiếng gào thét vang vọng trong đầu anh của Lam Tư Ngộ cứ như đang đối đầu với cái chết.
Tôi biến thành một con chim nhỏ tự do biết bao nhiêu.
"Chết tiệt."
Đây rõ là làm gì có tự do.
Trong không gian tĩnh lặng vang lên tiếng chuông mặc định của điện thoại.
Tịch Mộ lần theo âm thanh vén chăn tìm được điện thoại của mình.
"Tịch Mộ." Chu Lập Chí ở đầu dây bên kia thái độ hòa ái dễ gần. "Không biết là chuyện hôm nay tôi nói với cậu, cậu nghĩ thế nào rồi?"
Thế nào rồi? Con người đều có bản năng muốn hướng đến cái lợi mà tránh đi cái hại.
Khóe miệng Tịch Mộ cong lên. "Tôi nghĩ xong rồi."
Khi chăn bị thả xuống hai tấm hình đặt bên trên cũng theo độ cong của chăn trượt xuống, chúng nó dừng lại trên mặt đất, hai tấm hình chồng lên nhau, thiếu niên đẹp đẽ đặt trên thiếu niên đáng thương.
"Tốt quá rồi, vậy câu trả lời của cậu là gì?"
"Được." Chơi với hội mấy người một lần.
Ngày hôm sau, Tịch Mộ đi cùng Chu Lập Chí và bác sĩ khác đưa Lam Tư Ngộ ra khỏi khu đóng.
Một loạt bác sĩ đứng xếp hàng, đi đầu là những nhân viên an ninh.
Ông ta mở ra cánh cửa thứ nhất, cửa thứ hai.
Trọng lượng của cửa dần tăng lên tự nhẹ đến nặng, độ khó khi mở ra cũng dần tăng lên.
Ngay khi nhân viên bảo vệ mở ra lớp cửa thứ ba thì ngoài việc phải nhét chìa khóa vào còn phải bật công tắc.
Những bác sĩ lần đầu tiên đến nơi này đều nín thở tập trung.
Nhân viên bảo vệ mở một cánh cửa cuối cùng sau đó đẩy ra.
Người trong phòng nghe được tiếng động thì ngẩng đầu.
Đó là một... cậu thiếu niên trông như một con búp bê kinh dị.
Trên người cậu ta được mặc straitjacket, hai chân bị xích khóa trên giường. Sắc mặt cậu ta tái nhợt, hai mắt không có tiêu cự, không mảy may bận tâm với những thứ trước mắt.
Chu Lập Chí ra hiệu với nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ lập tức tiến lên, mở khóa xích sắt trên cổ chân cậu ta, tháo hai khớp khóa dây đai trên cổ tay "Xuống đi."
Lam Tư Ngộ nhảy xuống khỏi giường.
Thực ra nó không thấp, chỉ là quá gầy, hơn nữa dinh dưỡng không đầy đủ, cho nên thoạt nhìn bộ dáng cứ như còn chưa trưởng thành. Dựa theo tài liệu, năm nay hẳn cậu ta đã đủ 17 tuổi, thế nhưng khi nhìn qua cũng chỉ như mới 14 hoặc 15 tuổi.
Tịch Mộ cảm thấy cậu ta nhìn qua có chút đáng thương.
"Đến đây." Chu Lập Chí gọi cậu ta.
Lam Tư Ngộ đi qua cùng nhân viên bảo vệ.
Cậu nhỏ bé yếu ớt như thế, thế nhưng lúc đi đến lại khiến cho phần lớn bác sĩ bị dọa đến mức lui về sau một bước.
Nhưng Tịch Mộ không thay đổi vị trí, cùng lúc ấy trong lòng lắc đầu, những người này, bọn họ muốn gì đây.
Lam Tư Ngộ đi thẳng về phía Tịch Mộ, thế nhưng không chờ cậu ta đến gần, nhân viên bảo vệ đã kéo cậu lại.
"Sau này cậu ta sẽ do cậu chăm sóc." Chu Lập Chí nhìn Tịch Mộ.
Tịch Mộ gật gật đầu.
Lam Tư Ngộ lại muốn đi về phía Tịch Mộ.
Nhân viên bảo vệ lại kéo cậu lại.
Lam Tư Ngộ: "..."
Tịch Mộ: "..." Phụt.
Chu Lập Chí bước lên trước, ông ta ngồi xổm trước người cậu, ngẩng đầu nhìn Lam Tư Ngộ, sau đó vươn tay, bóp má cậu ta. Mặt Lam Tư Ngộ không có tí thịt nào, bị ông ta bóp như thế thì như thể cầm cả khuôn mặt trong lòng bàn tay. "Cậu phải nghe lời biết chưa?" Ông ta nửa an ủi nửa uy hiếp nói thế.
Tất nhiên là Lam Tư Ngộ không có bất kỳ phản ứng nào.
Chu Lập Chí buông tay ra.
Một đám nhân viên bảo vệ hộ tống Lam Tư Ngộ rời khỏi khu đóng.
Cậu ta bước ra khỏi cửa, bước lên hành lang u ám, rèm cửa màu trắng kéo chặt không cho phép một tia sáng tiến vào. Bước chân cậu giẫm lên sàn nhà, cậu đợi được nữa, thế nhưng lại không thể làm gì mà chỉ có thể đi từng bước nhỏ.
"Trên chân của cậu ta có xích sắt khống chế." Chu Lập Chí đang nói chuyện với Tịch Mộ, "Lỡ như thật sự có chuyện thì cậu phải chạy thật nhanh, cậu ta sẽ không thể đuổi theo cậu được."
Tịch Mộ gật đầu, sau đó đôi mắt nhìn về phía bóng lưng màu trắng kia.
Lam Tư Ngộ đi đến trước cánh cửa cuối hành lang nhưng không có ai mở cho cậu ta, cậu ta chỉ có thể tự giơ tay lên, hai tay của cậu ta bị dây đai quấn chặt, phạm vi hoạt động có hạn, vì thế cậu tốn sức giơ tay lên, sau đó hai tay liên tục ấn lên cửa.
"Tay của cậu ta có thể nhấc lên cũng có thể cầm được đồ, thế nhưng phạm vi tách ra không thể vượt quá 15 cm. Tuy rằng dây đai nới lỏng, thế nhưng chỉ cần thao tác đơn giản là có thể khóa lại." Chu Lập Chí nói cho anh biết "Nếu như Lam Tư Ngộ nói gì thì cậu không cần sợ, có thể thoải mái mà tiếp xúc. Nhưng nếu nhân cách khác thức tỉnh thì cậu phải kêu nhân viên bảo vệ đến khống chế."
Lam Tư Ngộ khổ cực đẩy cửa ra.
Ánh nắng bên ngoài tràn vào.
Lam Tư Ngộ đứng ngay ngưỡng cửa, tắm mình dưới ánh mặt trời, sau đó quay đầu nhìn Tịch Mộ.
Đôi mắt của cậu đẹp đến mức cứ như không có thật.
Tịch Mộ nói với Chu Lập Chí: "Tôi hiểu rồi."
Lộ trình còn lại thì để Tịch Mộ và nhân viên bảo vệ hộ tống Lam Tư Ngộ. Trong khu mở Lam Tư Ngộ cũng có phòng bệnh riêng khác hoàn toàn với khu đóng, xung quanh phòng bệnh đều có người ở, hơn nửa cửa lớn mở, có cửa sổ. Lam Tư Ngộ bò lên giường nhìn xuống dưới từ cửa sổ đang mở, cho dù đã bị lan can sắt vây quanh thế nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy người hoạt động bên dưới.
Vẻ mặt của Lam Tư Ngộ nhìn qua có chút vui vẻ.
Nhân viên bảo vệ rời đi, Tịch Mộ nhìn không gian chỉ còn lại hai người bọn họ. Anh ngồi bệt xuống giường.
"Hành lang có camera." Lam Tư Ngộ cảm nhận được động tác của anh nên nhắc nhở chuyện này.
Tịch Mộ nhún vai, "Chả sao cả."
Bởi vì vướng bận cho nên cả tối ngày hôm qua Tịch Mộ đều ngủ không ngon, vất vả lắm mới ngủ được thì nửa đêm còn mơ thấy mình biến thành bệnh nhân sau đó bị đưa vào một bệnh viện kinh dị, kế đó bị bác sĩ mổ bụng.
Điều làm người tức giận hơn là, biết được tiến độ mới nhất, bà chị của anh còn dọa anh sợ một trận. Thế nhưng cuối cùng chị ấy vẫn không nói rõ cho anh rốt cục bệnh viện này có chỗ nào đáng ngờ.
Lam Tư Ngộ quay đầu, hai tay hai chân đều đặt trên giường, sau đó nó bò đến trước mặt anh.
Tịch Mộ ngẩng đầu, nhìn Lam Tư Ngộ đi về phía mình cứ như con thú nhỏ. Anh thả lỏng cơ thể, dựa vào thành giường, "Đúng rồi, còn chưa chúc mừng cậu được như ý thay đổi một hoàn cảnh mới nhỉ."
"Ừm." Lam Tư Ngộ đặt mông ngồi lên hai chân, ngồi xổm trước mặt nhìn anh.
Không biết đã bao nhiêu người cảnh cáo Tịch Mộ.
Nhất định phải tuyệt đối cẩn thận với thiếu niên này, không nên đến gần, không nên buông lỏng cảnh giác, không nên để bị mê hoặc.
Bọn họ đã nhắc nhở như thế.
Tịch Mộ vươn tay, vén tóc cạnh tai lên.
Lam Tư Ngộ lắc lắc đầu cứ như đang cọ tay anh.
"Chúng ta hiểu được cách ở chung nhỉ, quái vật nhỏ."
Hết chương 16.
Danh Sách Chương: