• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian chỉ có nửa ngày không đủ để xử lý chuyện của hai nhân cách, vì thế, Tịch Mộ tự mình đi gặp Chu Lập Chí cho mình thời gian của Lam Tư Ngộ. Bấy giờ Chu Lập Chí đang họp, trong phòng họp đang ầm ầm như là xảy ra chuyện lớn gì đó.
Nếu dựa theo suy đoán của Tịch Mộ, chuyện lớn của bọn họ có lẽ là cái chết của Tống Luân. Thế nhưng anh cũng không hiểu được, rốt cuộc thì những người này có để một mạng sống trong lòng hay không.
Hội Nghi tạm dừng, Chu Lập Chí ra ngoài hoạt động, ông ta nhìn thấy Tịch Mộ chờ bên ngoài, sau khi nghe được yêu cầu của anh, ông ta lập tức đồng ý. "Tốc độ càng nhanh càng tốt." Râu của Chu Lập Chí đang mọc lên lởm chởm, nhìn qua có chút khốn đốn. "Gần đây chuyện của bệnh viện ngày càng nhiều. Tôi giao Lam Tư Ngộ cho cậu, cậu phải nhanh chóng hoàn thành quá trình trị liệu của cậu ta."
"Bệnh viện có chuyện gì xảy ra sao?" Tịch Mộ hỏi.
Chu Lập Chí nhìn anh, thở dài một hơi, rồi cuối cùng quyết định xua tay. "Cậu đừng có nhúng tay vào."
"Là bởi vì chuyện Tống Luân tự sát sao?" Tịch Mộ nói ra suy nghĩ của bản thân.
Chu Lập Chí lập tức lắc đầu, "Một bệnh nhân chết đi thì đã là cái gì."
Giọng điệu ông ta nhẹ tênh như một cơn gió thoảng qua.
Tịch Mộ cảm nhận được sự phẫn nộ trước nay chưa từng có.
Hành động xem thường mạng sống của của ông ta khiến anh phẫn nộ.
"Bác sĩ Chu, họp tiếp thôi." Trong phòng có người gọi ông.
"Biết rồi." Sau khi Chu Lập Chí nghe được liền đi vào, ông ta cũng không liếc mắt nhìn Tịch Mộ thêm một cái nào nữa.
Tịch Mộ nhìn bóng lưng ông ta nhưng bàn tay đã siết chặt nắm đấm.
Cuối cùng, Tịch Mộ cũng xoay người rời đi, anh sải bước chạy về phía tiền tuyến của mình.
Sau này, Tịch Mộ gặp được một bệnh nhân nhỏ cực kỳ thú vị, đứa bé hỏi anh, sao anh lại trở nên biến thái như thế?
Tịch Mộ mở ly giữ nhiệt của mình, bỏ lá thuốc và cẩu kỷ vào, anh thở dài phiền muộn như người đã có tuổi.
Anh vốn cũng không phải người biến thái, lúc anh còn trẻ cũng từng nhiệt huyết, cũng từng tức giận những con người không xem trọng mạng sống kia, anh trách cứ bọn họ vi phạm quy tắc. Anh cố từng bước một bước để thay đổi sự bất bình đẳng trước mắt, cũng chủ động bước vào dòng sông bất hạnh đang chảy trên thế giới này. Thế nhưng phải đối diện với bóng tối khổng lồ như thế, anh đẩy ra một tầng sương mù rồi mới phát hiện con quái vật to lớn đến mức anh thậm chí còn không khiến nó động đậy được.
Nếu như muốn đối mặt với quái vật thì anh phải không ngừng thăng cấp.
Cho nên là, vì sao anh lại trở nên biến thái chứ, đó là bởi vì cái thế giới biến thái này.
Còn bây giờ Tịch Mộ vẫn là thiếu niên kia.
Một cậu thiếu niên nghĩ rằng ít nhất phải thực hiện được bước đầu tiên trong kế hoạch, sau đó thay đổi hiện trạng cấp bách này.
Lam Tư Ngộ ngồi trước cửa sổ, tiếng bước chân đến gần cậu hơn. Ở dưới lầu tiếng bước chân cũng dần hướng về phía của cô thiếu nữ nọ.
An Khê bị vài bác sĩ bắt được.
Đến lượt cô bé cũng bị đưa vào khu đóng.
An Khê không hề giãy dụa, cô bé dường như có linh cảm gì đó, vì thế liền ngẩng đầu liền và rồi đối diện với đôi mắt của Lam Tư Ngộ.
Lam Tư Ngộ há miệng, thế nhưng từ khoảng cách này, cô không nghe được tiếng của cậu ta. Hiểu rõ chuyện này, Lam Tư Ngộ ngậm miệng. Cậu ta vội giơ tay lên, trong tay cậu ta có một viên thuốc, Lam Tư Ngộ làm một động tác ném thuốc trong tay xuống với cô bé.
Đừng uống thuốc.
Chỉ dừng lại một phút, những bác sĩ còn lại đã đưa cô bé đi.
Chờ bọn họ đi rồi, Lam Tư Ngộ thấy được Ngụy Tri Thục trốn sau cây nhìn trộm tất cả. Anh ta vẫn nhìn theo bóng lưng của An Khê, nhìn qua có vẻ rối bời lạ thường.
Tiếng gõ cửa ngắt đi mạch suy nghĩ của Lam Tư Ngộ.
Cậu ta quay đầu lại liền nhìn thấy Tịch Mộ xuất hiện.
Tịch Mộ thông báo cho cậu ta, "Tôi đã có được sự cho phép của bác sĩ Chu Lập Chí, hai cung điện ký ức của hai người còn lại sẽ được tôi phụ trách toàn bộ." Anh báo lại cho cậu ta tình hình của bản thân.
"Bác sĩ." Lam Tư Ngộ gọi anh.
"Hả?" Tịch Mộ đang chuẩn bị tài liệu.
"Anh phải cẩn thận." Lam Tư Ngộ luôn có cảm giác bất an rất mơ hồ, "Tôi không biết nhân cách phản bội giết chết nhân cách chính còn có âm mưu gì hay không, tôi cũng không biết nhân cách ăn trộm cuối cùng đã trộm mất thứ gì."
Tịch Mộ rất thận trọng, "Tôi đã hứa với cậu, tôi sẽ bảo vệ cậu."
Không phải ý này.
Lam Tư Ngộ thở dài một hơi."Thôi, đến đây đi."
Quá trình hình thành những nhân cách cũng là cuộc hành trình của cuộc đời Lam Tư Ngộ.
Tịch Mộ cho rằng những thứ bản thân nghe được từ chỗ Lý Bạch Bạch đã đủ khiến anh đau lòng, không nghĩ đến, những lời sau khi Phó Đồ nói ra càng làm anh đau đến mức như ruột gan đứt lìa.
Phó Đồ là nhân cách được nhân cách chính tạo ra dựa theo hình tượng cha hắn.
Bạo lực, ghét đứa con trai của mình, là một người cha vô năng chỉ biết tức giận.
Lam Tư Ngộ đã từng đi lạc, hắn ta lưu lạc nơi đầu đường xó chợ bị những tên côn đồ có ý bắt nạt.
Muốn có người bảo vệ mình.
Muốn cơ thể mạnh mẽ.
Khát vọng bạo lực đi kèm với tiếng quát lớn của cha vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn.
Nhân cách chính tạo ra một nhân cách cực kỳ mâu thuẫn, vừa đáng tin tưởng và đủ để bảo vệ bản thân, nhưng đồng thời cũng xem thường hắn và mang theo sự chán ghét của cha.
Cảm xúc của Phó Đồ với nhân cách chính là phức tạp nhất, kết quả là, so với những nhân cách khác, hắn giấu Phó Đồ ở nơi sâu nhất.
Hắn không muốn phải đối mặt với nhân cách này.
Thế nhưng trước một đêm tinh thần sụp đổ, hắn lại đi gặp ông ta một mình.
Chỉ mình ông ta mà thôi.
Tịch Mộ đứng ở nơi đường phố hỗn loạn, anh nhìn trộm những hình ảnh Phó Đồ để lại.
Đó là đêm trước khi linh hồn lộng lẫy ấy bước lên pháp trường.
Nhân cách chính đi đến trước mặt Phó Đồ, hắn ta ngồi chồm hỗm trước mặt ông ta và cười rạng rỡ như một đóa hoa.
Mà cảm xúc của Phó Đồ với hắn chỉ có phẫn nộ.
"Con trai của tao, lẽ ra mày đừng có được sinh ra thì hơn." Phó Đồ nguyền rủa.
Ông ta đựa đắp nặn dựa theo tính cách của cha hắn, tất nhiên ông sẽ cảm nhận được nhân cách chính là con trai của mình.
Nhân cách chính nghe được câu này thì quay đầu không muốn nhìn ông ta.
Nơi Tịch Mộ đứng vừa khéo nhìn thấy được mặt hắn.
Nhân cách chính thờ ơ không chút cảm xúc.
"Ông không còn có thể dùng những lời như thế khiến tôi tổn thương nữa." Hắn đã không còn là đứa bé khát cầu sự quan tâm của người lớn nữa, đã từ lâu, trong quá trình hắn lớn lên, hắn đã vứt đi được một phần yếu đuối ấy.
Tịch Mộ ngơ ngác nhìn hắn, thế nhưng anh hiểu rõ, mình không thể dừng lại nữa.
Anh lấy được tin mới, Phó Đồ không nói dối anh, cung điện ký ức về ông ta cũng được dựng lên một cách hoàn chỉnh.
Kế đến là Thẩm Vạn Kỳ.
Tịch Mộ dựa theo dặn dò của Lam Tư Ngộ, anh không trực tiếp đi đến thế giới tinh thần của anh ta mà dự định thông qua một cánh cửa trực tiếp đi tìm Thẩm Vạn Kỳ.
"Chờ đã." Một thanh âm kêu anh lại.
Tịch Mộ quay đầu lại.
Phó Đồ ngồi xổm sau hình ảnh nhân cách chính rồi chỉ về phía trước, "Đồ Lam Tư Ngộ để lại ở đây, cậu đem đi đi."
Dựa theo hướng dẫn của Phó Đồ, Tịch Mộ đi đến cửa, anh lật đống rác thải chất đống ở đó và tìm được một tấm bảng hiệu.
Nhân cách chính dường như để lại thứ bảng hiệu cùng loại ở chỗ mỗi nhân cách.
Tịch Mộ phát hiện ở đây là tấm bảng hiệu đã bị bẻ gãy, rõ ràng cho thấy nó bị người ta bẻ gãy.
Nơi này để lại chỉ có hai câu.
Bây giờ, câu chuyện bắt đầu vòng lặp.
Con ác ma đầu tiên đến ngay lúc bình minh.
"Là nửa phần sau bài đồng dao kia." Tịch Mộ có được niềm vui bất ngờ.
"Ai biết nó là cái gì, đưa nó đi nhanh đi!" Phó Đồ thấy ghét cực kỳ, "Cậu nhanh đi gặp nhân cách còn lại rồi bắt Lam Tư Ngộ dùm."
Tịch Mộ nhìn ông ta một cách khó hiểu, "Sao ông lại ghét Lam Tư Ngộ như vậy?"
Lam Tư Ngộ tạo ông ta thành cha mình, nguyên nhân ông ta ghét Lam Tư Ngộ là bởi vì Lam Tư Ngộ cho rằng cha ghét mình.
Phó Đồ nghe thế, ông ta ngẩng đầu nhìn mây lửa trên bầu trời.
Trong mắt ông ta đong đầy sự bi thương, lần đầu tiên sự tức giận của ông ta bị nỗi buồn hòa tan.
"Nếu như không phải vì nó, vợ tôi sẽ không chết, tất cả là do đứa nhỏ đó, do đứa nhỏ xui xẻo đó." Ông ta bụm mặt, khóc không thành tiếng.
Tịch Mộ đã không còn cần tin tức gì từ chỗ ông ta nữa, anh đẩy cửa ra rồi rời đi.
Anh vừa đi vừa suy nghĩ.
Thông tin nhân cách chính để lại chỗ Lam Tư Ngộ là:
Đến chơi bắt mèo nào,
Giống như khi còn bé,
Hãy mau tìm tôi đi.
Ở chỗ 09404 để lại là:
"Con ác ma đầu tiên ra đời chết vào lúc bình minh.
Con thứ hai đi tìm được ấy là buổi hoàng hôn.
Con thứ ba nhìn thấy liền bỏ chạy.
Con thứ tư chạy đến cướp hết mọi thứ.
Con thứ thứ chịu tội thay hủy diệt chứng cứ cho ác ma.
Con thứ sáu đến sau sống lại từ tro tàn.
Bây giờ, câu chuyện bắt đầu vòng lặp."
Ở chỗ Lý Bạch Bạch anh không tìm được thông tin để lại.
Còn thông tin ở chỗ Phó Đồ là:
"Bây giờ, câu chuyện bắt đầu vòng lặp.
Con ác ma đầu tiên đến ngay lúc bình minh."
Anh chìm vào dòng suy tưởng của mình, lúc lấy lại tinh thần thì anh đã chạy đển một sân khấu.
Nơi này giống như một nhà hát Opera, ở trung tâm sân khấu bày những chiếc ghế được phủ đệm nhung đỏ.
"Đến đây." Một âm thanh ngọt ngào vang lên.
Tịch Mộ thấy được người lên tiếng thì vui vẻ, "Lam Tư Ngộ."
Người trước mặt anh không phải Lam Tư Ngộ thì nào còn ai vào đây nữa, cậu ta bày ra gương mặt vô tội, mặc âu phục màu trắng, trông phong độ nhẹ nhàng khiến người ta hoa cả mắt.
Lam Tư Ngộ khẽ mỉm cười, sau đó vươn tay phải về phía anh. "Tôi đưa anh đi tìm Thẩm Vạn Kỳ."
Tịch Mộ nắm chặt tay cậu ta rồi nhảy lên sân khấu.
Lam Tư Ngộ nắm tay anh, dắt anh đến trước một cánh cửa.
"Gặp lại sau." Lam Tư Ngộ đưa anh đến nơi rồi thì không đi theo nữa.
Lúc mới nhìn thấy biểu cảm lẫn ánh mắt của cậu ta giống hệt nhân cách chính, trong thoáng chốc Tịch Mộ đột nhiên giật mình.
Lam Tư Ngộ thấy anh không nói lời nào chỉ có thể tự lẩm bẩm dặn dò, "Cẩn thận một chút."
"Ờ, ừm, cậu cũng vậy nhé." Tịch Mộ nói cà lăm, tầm mắt của anh dán chặt lên gương mặt cậu.
"Tôi sẽ đi tìm cậu nhanh thôi."
Lam Tư Ngộ gật gật đầu. "Tôi chờ anh."
Cửa lớn đóng lại.
Tịch Mộ đóng cửa, sau đó ngoảnh đầu lại.
Sau lưng anh là một thế giới cực kỳ lộn xộn, những sóng lửa dâng lên tận trời, khắp nơi xung quanh là những hố đen tối tăm.
"Đm!" Tịch Mộ nâng tinh thần, đây là thế giới phiền phức nhất mà anh từng gặp trong thế giới tinh thần của Lam Tư Ngộ.
"Tôi chờ anh lâu lắm rồi đấy, bác sĩ."
Tịch Mộ ngẩng đầu, xuyên qua kính mắt anh nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc âu phục đang ôm một tấm bảng ở phía bên kia biển lửa và đang cười nhìn anh.
"Anh là nhân cách chính ngụy trang sao?" Tịch Mộ không nhịn được gào lên.
"Hiểu nhầm rồi." Thẩm Vạn Kỳ cười gian trá, sau đó đẩy kính mắt. "Tôi chỉ là một người thích nói dối thôi."
Thấy lửa lớn sắp lan đến chân mình, Tịch Mộ liền kéo cửa muốn chạy trốn.
"Bác sĩ à, tôi cần cậu trả lời tôi một vấn đề, nếu không, anh không đi được đâu." Thẩm Vạn Kỳ nói, rồi nhanh chân đi về phía Tịch Mộ,
Xung quanh toàn là lửa rực và lỗ đen, đó là đối với Tịch Mộ, bởi vì anh còn chưa có được dữ liệu hoàn chỉnh về thế giới của Thẩm Vạn Kỳ. Thế nhưng với Thẩm Vạn Kỳ mà nói thì nó rất bình thường, xung quanh toàn là vàng bạc châu báu, là một nơi tuyệt vời để giấu đồ.
"Thế giới của những người khác như thế nào?" Thẩm Vạn Kỳ nói, "Anh đã xem tất cả rồi, vậy thì đây đã là lúc cho chúng tôi một đáp án."
Tịch Mộ đi kéo cửa, thế nhưng dù anh cố gắng thế nào thì vẫn không thể kéo ra được. Anh bị nhốt rồi.
"Được rồi, anh với tôi giao dịch đi." Thẩm Vạn Kỳ đi đến cạnh, đưa tấm bảng trong tay cho anh. "Manh mối Lam Tư Ngộ để lại, đổi lấy tình báo."
"Sao mà tôi tin anh dễ thế được." Tịch Mộ nheo mắt lại, "Vậy lý do anh nói dối là gì?"
Thẩm Vạn Kỳ lắc đầu, "Tôi không thể nói cho cậu được."
"Nguyên nhân đơn giản thì chỉ có 3. 1, anh là tên trộm đã cướp sạch đồ; 2, anh là kẻ phản bội; 3 anh là nhân cách chính." Tịch Mộ liệt kê khả năng.
Thẩm Vạn Kỳ thừa nhận, "Đúng thế."
"Anh là cái nào?" Tịch Mộ hỏi đến cùng.
Thẩm Vạn Kỳ rất bất lực, "Tôi không thể nói được, tôi chỉ có thể giúp cậu loại trừ một đáp án sai, đó là, tôi chắc chắn không phải là nhân cách chính."
Tịch Mộ cười nhạo. Anh có vẻ ngoài lạnh lùng nên lúc cười lên khiến người ta cực kỳ tức giận.
Thẩm Vạn Kỳ nhịn xuống lửa giận rồi đưa bảng hiệu cho anh lần nữa, nói: "Với cậu thì thứ này sẽ có ích hơn nhiều." Anh ta nói, "Giao dịch đi."
Tịch Mộ nuốt nước bọt rồi nhìn Thẩm Vạn Kỳ.
"Cậu còn muốn gì nữa?" Thẩm Vạn Kỳ là hóa thân của sự tham lam, anh ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai khi một người không hài lòng sẽ có biểu cảm thế nào.
Tịch Mộ há mồm ra, đọc từng chữ rõ ràng: "Tôi còn cần một thứ nữa."
"Ha? Bác sĩ à cậu cũng tham lam lắm đấy." Thẩm Vạn Kỳ cười ha ha.
Tịch Mộ không để ý tới anh ta, tiếp tục nói: "Ký ức còn sót lại của nhân cách chính còn có thể sử dụng để làm gì?"
Thẩm Vạn Kỳ ngừng cười.
"Giao dịch không?" Bây giờ quyền chủ động đã trở lại trong tay Tịch Mộ.
"Thành giao!" Thẩm Vạn Kỳ nghiến răng nghiến lợi nhét tấm bảng vào tay Tịch Mộ. "Ký ức còn sót lại của nhân cách chính có thể giúp cho người có được tạo ra một không gian nhỏ trong trong thế giới tinh thần để trốn đi mà không làm nhân cách chính phát hiện. Thế nhưng thứ kia chỉ có thể dùng được ở cung điện ký ức của nhân cách chính."
Tịch Mộ ôm tấm bảng cẩn thận dẫm lên sàn nhà.
"Đến lượt cậu!" Thẩm Vạn Kỳ hô to.
Tịch Mộ cau mày, "09404 và Phó Đồ không nói dối tôi, tôi có thể dùng dữ liệu bọn họ cho để xây dựng được một thế giới hoàn chỉnh. Chỉ có anh và Lý Bạch Bạch là có thể giới không trọn vẹn."
"Tôi và Lý Bạch Bạch đúng không?" Thẩm Vạn Kỳ nhìn Tịch Mộ, âm điệu ngày càng cao, "Còn một người nữa!"
Tịch Mộ sững sờ.
"Có phải cậu còn chưa để mắt đến thế giới của quái vật nhỏ đúng không?" Thẩm Vạn Kỳ hỏi: "Trước giờ cậu cũng không hề có ý định tìm hiểu xem có phải là cậu ta đang nói dối hay không đúng chứ?"
Tịch Mộ không hề có ý định đi qua, bởi vì bọn họ cho rằng đó là điều không cần thiết.
"Thôi, tôi đã có kết luận rồi." Thẩm Vạn Kỳ nói, "Cậu mau nhìn tấm bảng đó đi."
Thông tin Lam Tư Ngộ để lại.
Tịch Mộ lật tấm bảng.
Thông tin cuối cùng mà hắn để lại là đoạn lời nói này:
Câu chuyện bắt đầu vòng lặp, ở ngay tại bệnh viện này. Mầm họa đã tồn tại từ lâu, sau cái chết một người tạo ra phản ứng, câu chuyện sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Thẩm Vạn Kỳ có lòng tốt giải thích cho anh, "Bài đồng dao Lam Tư Ngộ để lại cũng có thể dùng để tiên tri cho hiện tại, tôi đã nói với cậu thông tin mà bản thân tôi biết rồi. Tống Luân đã chết hồi sáng, buổi chiều cậu phát hiện chuyện anh ta, Tống Luân chết rồi thì Trương Phục Tu bắt đầu chạy trốn khỏi bệnh viện này, bệnh viện đã tìm anh ta khắp nơi nhưng không được, vì thế bọn họ đang rất hoảng. Ba con ác ma đã ở đúng vị trí."
Tịch Mộ trợn mắt há hốc mồm, "Hắn không có khả năng... tiên đoán chuyện tương lai."
"Không phải tiên đoán, là suy đoán." Thẩm Vạn Kỳ ấn một tay trên ngực Tịch Mộ.
Tịch Mộ ngẩng đầu nhìn anh ta.
Thẩm Vạn Kỳ dùng sức một chút đẩy anh ra ngoài cửa.
"Được rồi, bác sĩ, cảm ơn cống hiến của cậu, bây giờ đến lượt bọn tôi." Anh ta cười lạnh.
Tịch Mộ cứ thế liền bị đẩy ra thế giới thực.
Trời đã tối, anh lắc lắc cái đầu đang đau.
Trước mặt anh, Lam Tư Ngộ đang đặt tay trên ngực ngủ ngon lành.
Hết chương 40.
Edit: Còn một tấm bảng nữa đã từng được quái vật nhỏ phát hiện (Ở chương 14) và Lý Bạch Bạch cũng từng nhìn thấy nó mà hoảng sợ, đó cũng là lý do mọi người tin tưởng nhân cách chính còn sống.
"Đến đây chơi bắt mèo nào
Giống như khi còn bé.
Mau mau đi trốn đi nào.
Ai muốn chơi bắt mèo không?"
Không biết có phải do tác giả quên hay đây là một tấm khác, thế nên mình nhắc lại cho nhớ nhé.:v Với cả, nhớ kỹ lời Thẩm Vạn Kỳ nói ở chương này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK