• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì hành vi chạy trốn của Lam Tư Ngộ, nó bị tước đoạt quyền lại đi tới khu mở, bị vứt về phòng bệnh độc lập.
Nó lại lặp lại hành động tuyệt thực như trước đó.
Mỗi khi bác sĩ kiểm tra và y tá đi tới, đều nhìn thấy thức ăn nó chưa từng đụng qua, mà bản thân nó thì tự bế trong một góc.
Các bác sĩ bắt đầu hoài nghi quyết định của vị bác sĩ kia.
Lựa chọn nhân cách này có khả năng là việc làm thất bại nhất chăng?
Nếu như Lam Tư Ngộ chết rồi, bọn họ làm sao để bàn giao lại cho người kia đây?
Cho nên bọn họ lệnh cho y tá, dù thế nào đi nữa cũng phải bắt nó ăn cơm.
Lam Tư Ngộ càng bị cưỡng ép, thì càng kinh hoảng. Nó cuồng loạn. Bốn phía là bóng tối, không tìm thấy đường ra, cũng không có cách nào khiến cho nó có thể thả lỏng.
Nó cứ như thế, nhất định sẽ chết.
Ý thức được điểm này, từ sâu trong lòng nó dâng lên một luồng cảm giác lo sợ.
Nỗi sợ không đến từ bất cứ một phía nào, mà là từ bốn phương tám hướng.
Âm thanh hỗn loạn dồn dập truyền vào lỗ tai Lam Tư Ngộ.
"Nhóc quỷ chết tiệt! Cậu muốn hại chết chúng ta à!"
"Ăn cho tao!"
"Hoặc là cút cho tao!"
"Bình tĩnh."
Rõ ràng nơi đây không có người, vậy âm thanh đó truyền đến từ đâu?
Lam Tư Ngộ ôm đầu, trước mắt nó là một mảnh tăm tối.
Những âm thanh này vẫn tiếp tục truyền vào lỗ tai nó, nó bắt đầu ý thức được những người kia là ai.
"A." Nó rên lên giống như tiếng gào thảm thiết của động vật bị hành hạ, nó lăn bò trên sàn.
"Không được."
Được thôi, đổi người.
Một cánh tay kéo lấy tay của Lam Tư Ngộ.
Lam Tư Ngộ sững sờ.
Cánh tay kia dùng sức, kéo nó chìm sâu vào bóng tối.
Cửa lớn mở ra, phát ra tiếng vang nặng nề của kim loại.
Nghe được tiếng từ bên ngoài, Lam Tư Ngộ ngừng lăn.
Đôi mắt hổ phách của nó từ thống khổ biến thành lửa giận.
"Này, ăn cơm!" Y tá bước vào, ném cơm đến trước mặt Lam Tư Ngộ. "Lần này mày nhất định phải ăn đi, không ăn là tao gặp xui cho coi."
Vốn dĩ, Lam Tư Ngộ ôm đầu gối ngồi, vùi đầu vào giữa hai chân. Nó nghe được có cơm ăn, liền ngẩng đầu. Y tá vẫn chưa rời đi, Lam Tư Ngộ lập tức nhanh nhẹn, đoạt lấy khay cơm trong tay cô ta.
Y tá sợ hết hồn.
Lam Tư Ngộ khác hẳn hành động chán chường thường ngày, nó cầm muôi, há miệng thật lớn ăn cơm. Nó không quản đâu là thức ăn, đâu là cơm. Vì sống tiếp, nó ăn như hùm như sói, giống như muốn bù lại lượng cơm mấy ngày trước chưa ăn.
Thoạt nhìn, dường như nó có chút không đúng.
Lam Tư Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn cô ta một cái.
Chỉ một cái liếc mắt như thế nhưng khiến y tá nọ run rẩy.
Quá hung ác, giống như một con hổ trưởng thành, chỉ hận giây kế không thể vồ tới, nuốt con người đáng ghét này vào bụng. Chỉ sợ là cơ hội chưa đến, nó lại nhìn cô ta một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Cái thân thể này, thật sự là quá đói.
"Cho tao cơm nữa!" Sau khi Lam Tư Ngộ ăn xong phần cơm thì ném bát đũa đến dưới chân y tá.
Gương mặt dữ tợn, y tá bị dọa sợ hết hồn. "Lam Tư Ngộ?"
Lam Tư Ngộ dùng tay phải lau vết dơ bên khóe miệng Lam Tư Ngộ, sau đó ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười dữ tợn. "Ai là Lam Tư Ngộ?"
"A!"
Trong một góc hành lang, truyền đến tiếng người phụ nữ gào thảm thiết, nghe vào thật là chói tai.
Tiếng gào của cô ta phá vỡ màn đêm đen, ngay sau đó, yên tĩnh trở lại.
Một cánh cửa sắt bị một bàn tay gầy yếu mở ra.
Cánh cửa thứ hai bị nó ném tới chỗ cánh cửa thứ nhất.
Ác ma đang phá lồng giam.
"Ầm!"
"Ầm!"
Chết rồi lại chết nữa, quái vật nhiều lần bò ra từ địa ngục bước chân vào trong bóng tối.
Hôm nay Tịch Mộ phải trực ca đêm, sau khi anh đi kiểm tra phòng xong, lúc chuẩn bị trở về kí túc xá, thấy được một bóng hình đang lén lút. Tịch Mộ chuẩn bị gọi bảo vệ, nhưng sau khi người đi bước đến vị trí ánh trăng chiếu xuống, Tịch Mộ thấy được mặt người kia, ngừng lại hành động gọi điện thoại.
Đó là bệnh nhân của anh, người luôn luôn nghe lời không bao giờ làm loạn Ngụy Tri Thục, lúc anh kiểm tra phòng vẫn làm một bé ngoan ngủ trên giường mình.
Tịch Mộ cau mày, nhẹ nhàng bước tới phía gã.
Tốc độ bước đi của Ngụy Tri Thục rất nhanh, không hề giống một bệnh nhân mới vừa uống thuốc xong.
Tịch Mộ bước nhanh hơn, muốn ngăn cản, để gã ta không chạy lung tung bên ngoài. Anh không muốn gã quấy rầy người khác, nếu không Ngụy Tri Thục sẽ bị bắt nhốt lại. Ngụy Tri Thục đi quá nhanh, gã đi thẳng đến chỗ rào chắn trước mặt, chỉ cách một cái cột, phía bên kia chính là tòa nhà khu nguy hiểm.
Ngụy Tri Thực tìm được một cái lỗ, sau đó bò qua. Sau khi đến khu nguy hiểm, thậm chí gã còn chạy.
"Chết tiệt!" Tịch Mộ sát sau lưng.
Ngay lúc Tịch Mộ đến gần khu nguy hiểm, phát hiện bên trong đó truyền ra từng tiếng thét đầy sợ hãi.
"Ầm!"
"Đùng!"
Vô số đồ vật bị đánh đổ, phát ra đủ loại âm thanh.
"Bác sĩ, cậu cũng đến rồi à." Một thanh âm xuất hiện sau lưng Tịch Mộ.
Tịch Mộ kinh ngạc quay đầu lại, Ngụy Tri Thục thế mà đang đứng sau lưng anh.
"Tôi đến bắt anh về." Tịch Mộ nhìn thấy gã, cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi đến xem trò vui." Ngụy Tri Thục hưng phấn cực kỳ.
"Trò vui gì?" Tịch Một đẩy kính mắt, lạnh lùng vô cảm mà nói: "Anh, nhân lúc những người khác còn chưa phát hiện, nhanh chóng, cút về cho tôi." Nếu không thì gã ta chết chắc, Tịch Mộ cũng sẽ bị khiển trách.
Tịch Mộ không muốn dính vào phiền toài, anh chỉ muốn vượt qua thời gian thực tập một năm này một cách an toàn, sau đó nhận được một bảng điểm xuất sắc, vui vẻ về trường học sau đó thuận lợi tốt nghiệp.
Ngụy Tri Thục chu mỏ.
"Đi cho tôi." Tịch Mộ chuẩn bị bắt đầu.
"Ra rồi!" Ngụy Tri Thục chỉ vào hướng tòa nhà.
Tầm mắt Tịch Mộ không tự chủ nhìn theo hướng ngón tay của gã.
Cảnh tượng trước mắt khiến người ta khó mà tin nổi.
Bên trong tòa nhà lộn xộn cả lên, mà ở trong đống hỗn loạn đó là một thiếu niên gầy yếu.
Lam Tư Ngộ mặc straitjacket, dây đai đã bị mở ra, khí thế hung hăng đứng ở cửa. Sau lưng của cậu ta là một người đàn ông cao to lực lưỡng đang cầm dùi cui, chuẩn bị đánh ngất cậu ta bằng một gậy. Người đàn ông giơ gậy lên cao, vẻ mặt quyết liệt, tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng.
Tịch Mộ lo sợ cái bộ xương gầy yếu kia cứ thế mà tan vỡ.
Nhân viên bảo vệ vung gậy xuống.
Lam Tư Ngộ tránh được, ở đây người người không thấy rõ động tác của nó, trong nháy mắt tiếp theo, gậy đã nện lên tay của ông ta. Lam Tư Ngộ làm nhân viên bảo vệ vấp ngã, sau đó ngồi trên người ông ta, quơ dùi cui, một phát lại một phát, tàn nhẫn mà nện lên người ông ta.
"Oành!"
"A a a a!"
Nhân viên bảo vệ muốn giãy dụa, thế nhưng chẳng biết vì sao, sức mạnh của ông ta thế mà không có cách nào tránh thoát được một cậu thiếu niên người chỉ dư lại bộ xương.
"Mẹ nó!" Thanh âm của Lam Tư Ngộ trở nên khản đặc, giống như một ông chú xấu tính đã lớn tuổi. "Lũ khốn kiếp bọn mày! Dám nhốt ông, còn để ông đây bị đói!" Nó nói một câu lại vung gậy một lần, nhân viên bảo vệ không chống đỡ được, cơ thể co giật.
Ông sắp bị đánh đến bong da tróc thịt rồi.
Lam Tư Ngộ thấy thế thì phát ra tiếng cười tà ác. "Kêu lên nào! Tao biết! Mày thích đau đớn! Muốn nhiều hơn! Nhiều hơn! Nhiều hơn!" Gương mặt của nó vặn vẹo, nó chiếm được sự sung sướng cực độ từ sự thống khổ của người khác, nó cười lên điên cuồng.
Bên trong tòa nhà truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, xem ra, những bảo vệ còn lại cũng phải xuất hiện.
Lam Tư Ngộ nghe được âm thanh, lập tức ném dùi cui, bước chân chạy trốn.
Ngay lúc Tịch Mộ cho rằng chuyện đã đâu vào đấy, hướng của Lam Tư Ngộ đột nhiên có cút không đúng, chỉ chưa đầy một giây, nó cướp được một con dao gọt hoa quả ở trong một căn phòng.
"Hô." Ngụy Tri Thục hít vào một ngụm khí lạnh, gã đoán được Lam Tư Ngộ muốn làm gì
"Shhhhh." Tịch Mộ cũng hít vào một ngụm khí lạnh, anh cũng biết cậu ta muốn làm gì.
Lam Tư Ngộ giống như hung thần ác sát, chuẩn bị đi chặn cửa. Không quan tâm sau đó nó có bị bắt lại hay không, ít nhất nó có thể giết chết được người đầu tiên lao ra.
Đây là phán đoán chính xác của Lam Tư Ngộ, cũng là phán đoán của Tịch Mộ.
Thân là một bác sĩ, Tịch Mộ lập tức chạy ra ngoài.
Ngụy Tri Thục nhìn áo blouse trắng lướt qua trước mặt mình, gã đoán được chuyện Tịch Mộ muốn làm, vì vậy gã dùng ánh mắt thương tiếc nhìn theo hướng của Lam Tư Ngộ mà anh đang chạy đến. "Nhóc con tốt bụng, sau này tôi sẽ rất nhớ cậu."
Một bên Tịch Mộ vừa chạy, vừa suy nghĩ làm sao để khiến Lam Tư Ngộ tỉnh táo lại. Anh nhớ ra Lam Tư Ngộ có từng nói với anh, vì thế anh kêu nó lại: "Quái vật nhỏ."
Ngay lúc Lam Tư Ngộ phát điên, trong đầu nó vẫn luôn có một đoạn giai điệu vang lên, đoạn âm nhạc kia khiến cho nó ngày càng cáu kỉnh, muốn phá hoại thứ gì đó mới có thể khiến cho nội tâm nó yên tĩnh lại được.
Nó đang tức giận, cực kỳ tức giận.
Ở trạng thái này tên nó không phải là Lam Tư Ngộ, là Phó Đồ.
Hắn cũng là một nhân cách trong cơ thể của Lam Tư Ngộ, 35 tuổi, là một người đàn ông trung niên đã mất vợ, có một đôi nam nữ sinh đôi.
"Quái vật nhỏ." Sau lưng có một âm thanh dễ nghe đang gọi hắn.
Phó Đồ không nghe thấy cái âm thanh kia.
Hắn không phải Lam Tư Ngộ, cũng không phải quái vật nhỏ cái gì.
Tịch Mộ đang chạy về phía hắn.
Phó Đồ cực kỳ nhạy cảm, hắn nghe được tiếng bước chân sau lưng, lập tức cầm chặt dao. Hắn không quan tâm người hắn giết là ai, hắn chỉ biết có thể giết ai thì sẽ giết người đó.
Tịch Mộ phát hiện được sự hung dữ trong ánh mắt hắn, lập tức dừng bước ở khoảng cách nhất định ngoài vị trí an toàn.
Không có tác dụng.
Phó Đồ cười gằn, bước một chân về hướng Tịch Mộ.
Tịch Mộ nhìn hắn đi tới, có chút muốn quay đầy chạy.
Phó Đồ đang tìm đường đi về phía trước, chỉ mấy phút nữa thôi Tịch Mộ sẽ bỏ mạng dưới lưỡi dao của hắn.
Hắn vô cùng phấn khởi, chuẩn bị xông tới. Thế nhưng mới bước hai bước, đột nhiên chân hắn ổn định lại.
Biểu tình trên mặt Phó Đồ cứng lại.
"Là anh ấy." Trong đầu Phó Đồ truyền đến một âm thanh cực kỳ sung sương, người đó giống như một con mèo thấy được con cá đang nhảy nhót trong vại nước.
Vì muốn kiểm tra xem người đến có phải hay không, Lam Tư Ngộ muốn khống chế cỗ thân thể này quay đầu.
Chỉ một ý nghĩ, nó đã đổi vị trí với Phó Đồ.
Phó Đồ đứng ở cửa bị ném vào trong phòng.
Lam Tư Ngộ tiện tay đóng cửa lại.
Tịch Mộ vẫn đứng chỗ cũ, vì để tránh làm mình bị thương, Lam Tư Ngộ đến gần một chút, anh liền lùi về phía sau một chút. Tóm lại, nhất định anh phải giữ khoảng cách với Lam Tư Ngộ, lỡ như có chuyện, anh vẫn còn kịp chạy đi.
Lam Tư Ngộ cầm dao gọt hoa quả, làm bằng sắt, vô cùng sắc bén, dư sức giết một người. Ánh trắng chiếu lên lưỡi dao, lưỡi dao phản chiếu hình ảnh của đôi mắt màu hổ phách.
"Tịch Mộ!" Bác sĩ trong lầu chạy ra thấy được Tịch Mộ, sốt sắng gào lên: "Chạy mau!"
Không còn kịp rồi.
Tịch Mộ Không nhanh bằng Lam Tư Ngộ.
Lam Tư Ngộ đã chạy đến trước mặt anh, nhào vào người anh, vùi đầu vào lồng ngực anh. Ngay khi an vị trong lồng ngực anh, Lam Tư Ngộ đã buông dao gọt hoa quả ra, mặc cho hung khí rớt trên sàn nhà.
"Hu hu." Thiếu niên trong lồng ngực Tịch Mộ đang khóc nức nở.
Tịch Mộ bị doạ cho bối rối.
Lam Tư Ngộ ngẩng đầu lên, đôi mắt hổ phách rưng rưng, vừa thống khổ vừa sợ hãi, giống như một con nhím bị ngăn cản chui vào lớp vỏ bảo vệ của mình.
"Thế giới này thật là đáng sợ." Thiếu niên nói như vậy.
Mà trên đất có một vũng máu tươi, kẻ thù của anh thay đổi hoàn toàn, tất cả đó là kiệt tác của anh.
Hết chương 4.
Đôi lời muốn nói:
Straitjacket nó trông như thế này. Đây là loại trang phục đặc biệt dành riêng cho bệnh nhân tâm thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK