Tuy sự thay đổi diễn ra quá nhanh khiến người ta không khỏi hoài nghi, thế nhưng sự dịu dàng bên ngoài lại không có mấy phần giả tạo, hệt như đang phát ra từ tận đáy lòng.
Bà ta quay đầu, thấy người đã tới trước cửa điện liền muốn đứng dậy hành lễ. Nhưng người nọ đã bước nhanh vài bước lên trước, duỗi tay đỡ lấy bà ta.
Người tới ước chừng bốn mươi tuổi, đang mặc một bộ bào gấm màu vàng sáng nhuốm đẫm sắc hương cổ xưa, tay áo rộng, mang mũ ô sa, chỉ là một thân thường phục. Khuôn mặt hơi dài, mặc dù ngũ quan không được tính là tuấn tú, nhưng vẫn được xem như cân xứng, trong lúc mơ hồ vẫn còn có thể nhìn ra được sự tuấn lãng của năm xưa.
Giữa đôi chân mày của y có chút vẻ mệt mỏi, đó là kết quả của việc ăn đan dược do quanh năm túng dục quá độ. Trong đôi mắt ấy, thỉnh thoảng còn có chút vẻ hốt hoảng cùng yếu ớt không tương xứng với thân phận của y, hệt như một chú chim tước không có được cảm giác an toàn, không đến được tổ thì vĩnh viễn không có được bình an.
"Nô tì tham kiến hoàng thượng." Vạn quý phi trông có chút nhợt nhạt, yếu ớt hành lễ với người trước mặt.
"Ai, Trinh nhi cần gì phải đa lễ như thế, mau mau bình thân! Trẫm vì quá lo lắng nên mới đến thăm nàng một chút. Lại sợ làm phiền tới nàng, vừa rồi mới không cho người đi thông báo. Trông sắc mặt của nàng kém như vậy, chẳng lẽ là bệnh lại phát tác sao? Truyền thái y..." Chu Kiến Thâm như phát hiện thấy có gì đó không đúng, bỗng chốc dừng lại.
Ông ta nâng mắt chứng kiến ái phi nhà mình chẳng qua chỉ đang cau mày ôm ngực, không có phản ứng khác thường nào khác, lúc này mới khẽ thở phào một hơi. Khôi phục vẻ mặt vô cùng đau lòng mà đỡ Vạn quý phi đến ngồi bên giường, tìm một chiếc áo ngủ khảm phỉ thuý và lông công đến cẩn thận đắp cho bà ta.
Nhìn thấy trán bà ta lấm tấm mồ hôi, liền không chút nghĩ ngợi vươn tay lau đi, miệng còn oán trách: "Trinh nhi, sao nàng không biết chăm sóc bản thân mình cho tốt thế? Nếu nàng có gì sơ suất, nàng bảo trẫm phải làm thế nào mới được đây?"
Lúc này Vạn quý phi mới giật mình, vừa rồi mình quá đau đớn, quên mất việc phải điều chỉnh lại sắc mặt.
Bà ta biết chắc chắn lúc này mình đang rất xấu xí, nhưng cũng bất chấp tất cả, hoảng hốt rút khăn tay ra lau mồ hôi: "Hoàng thượng... những chuyện nhỏ nhặt này xin hãy để nô tì tự làm..."
Chu Kiến Thâm thấy thế cũng không miễn cưỡng, chẳng qua chỉ thở dài bất đắc dĩ, nói: "Trinh nhi, có lẽ nàng là người hiểu lòng trẫm rõ nhất, chẳng lẽ nàng còn sợ trẫm ghét bỏ nàng sao?"
Vạn quý phi không nói gì, hơi mất tự nhiên cười cười.
Mặc dù biết tình sâu như biển, nhưng có người thê tử nào lại muốn để lộ khuôn mặt già nua trước mặt phu quân của mình đây?
"Sao nơi này lại không có một kẻ nào hầu hạ vậy?" Chu Kiến Thâm dời mắt sang xung quanh một vòng: "Đám nô tài kia đâu? Chẳng lẽ lại muốn tạo phản sao?"
Ông ta nhìn sắc mặt tiều tuỵ của Vạn quý phi, vô cùng đau lòng, vẻ tức giận nhanh chóng hiện lên trên mặt.
"À, là do nô tì muốn yên tĩnh một chút." Bà ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Những nô tài kia hơi phiền, nên nô tì mới bảo bọn họ ra ngoài."
Tất nhiên bà ta sẽ không nói vì muốn tránh tai mắt của người mới phải làm như vậy, đành phải nói qua loa tắc trách.