"Suýt nữa ta đã quên mất việc chính." Trên gương mặt có hơi mất tự nhiên có lại xuất hiện một nụ cười bất đắc dĩ: "Ta tới hỏi muội một chuyện."
"Ồ? Không phải muội đã nói chờ sau khi thời gian làm bài kết thúc sẽ giải đống bài tập đó sao?" Vì vậy nên nàng mới có thời gian rảnh mà đến nơi này tập yoga một lát.
"Những thứ khác đã làm xong rồi, chỉ còn một bài ta làm mãi mà không ra." Mặc Ý nghĩ đến vấn đề khó giải quyết này thì không khỏi nhíu mày: "Vốn không muốn đến làm phiền muội, nhưng ta đã nghĩ rất lâu mà vẫn không thể giải, lòng quá rối rắm nên mới tùy tiện tới đây."
Nói đến đây hắn lại nghĩ tới cảnh tượng lúng túng khi nãy, lại phải ho khan một tiếng để che giấu.
Y Kiều nghe xong thì không khỏi ôm trán.
Nàng liếc mắt nhìn sang chung hương tinh xảo trên bàn, phát hiện ra vẫn còn một phần tư nhan chưa cháy hết thì không khỏi trách mình cho thời gian quá dài. Nếu không phải như vậy thì cũng sẽ không xuất hiện tình huống khó xử lúc vừa rồi.
Song, nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải nhờ chuyện lần này mà nàng rút được kinh nghiệm ra hạn làm bài sao?
Nàng nhận lấy đề mà Mặc Ý đưa tới, sau khi đọc sơ qua thì hiểu ra mà cười một tiếng.
"Đề này là muội cố tình ra, cách giải rất đặc biệt, rất kích thích suy nghĩ. Huynh đừng nhìn bề ngoài nói rằng nó là đề về hình học không gian, thật ra muốn giải thì phải dùng cách giải hình học phẳng." Nàng thuận tay cầm lấy một tờ giấy trên bàn, lại ngẩng đầu bảo Mặc Ý đến ngồi trước mặt: "Muội giải cho huynh xem."
Mặc Ý nhìn về phía nàng theo phản xạ nhưng lại nhanh chóng dời mắt đi. Trong phút chốc mà mặt lại càng đỏ hơn, vẻ xấu hổ trên mặt càng thêm rõ ràng.
Hiển nhiên, vì chuyện vừa rồi nên thần kinh của hắn vẫn rất còn nhạy cảm.
"Được." Dù mắt nhìn về nơi khác nhưng hắn vẫn đáp lời, sau đó có chút do dự mà ngồi xuống đối diện bàn với Y Kiều.
"Chú ý nhé, chẳng phải trên hình miêu tả một hình lăng trụ tam giác như vậy sao..." Ngón tay thon dài trắng nõn của nàng lướt tới lướt lui, vừa giải thích vừa gấp giấy, bắt đầu hướng dẫn từng bước.
Thân thể của nàng hơi nghiêng về phía trước, chú tâm vào tờ giấy trắng kia. Tuy đôi mắt trong suốt đang khép hờ nhưng khi được đặt trên gương mặt thanh tú vẫn còn đang ửng hồng kia thì lại càng thêm rực rỡ động lòng người. Còn có đôi mi đang khẽ động, hệt như cánh bướm đang vỗ nhẹ khiến hô hấp của người khác hỗn loạn.
Mặc Ý vô cùng phiền chán khi phát hiện mình hoàn toàn không thể tập trung được vào lúc này. Cảnh tượng bây giờ khiến trái tim của hắn đập mỗi lúc một nhanh hơn, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Y Kiều thấy mãi một lúc lâu mà người đối diện vẫn không có chút tiếng động nào thì không khỏi ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu mà nhìn về phía Mặc Ý. Mà vừa nhìn thì nàng lại bị cái nhìn khác thường này của hắn làm cho lúng túng.
Y Kiều hắng giọng, nói: "Căng thẳng như vậy làm gì, muội sẽ không ăn huynh đâu, chuyện vừa rồi cũng không cần huynh phải phụ trách..." Vừa nói xong, nàng lập tức cảm thấy có cái gì đó không đúng, vì vậy nhanh chóng ngừng lại.
Vốn còn muốn làm bầu không khí này dịu xuống, nhưng giờ thì... sao càng nhìn càng thấy đáng ngờ đến hỏng bét thế này?
Nhìn dáng vẻ căng thẳng như trước của Mặc Ý, nàng không khỏi ôm trán thở dài. Sau đó thì tụ khí đan điền, hít sâu một hơi rồi nói to: "Nhìn kĩ cho muội...! Muội sắp biến dạng!!"
...
Căn phòng chợt trở nên yên tĩnh hơn.
Cả Y Kiều và Mặc Ý đều ngẩn ra.
Chẳng qua, tiếng cười khẽ của Mặc Ý đã lập tức tràn ngập căn phòng. Hắn sợ Y Kiều sẽ ngượng, nên dù cảm thấy rất buồn cười cũng cố nén để không cười lớn tiếng.
Y Kiều bị lời mình nói oanh tạc, im lặng ngồi tại chỗ một lúc lâu cũng dở khóc dở cười.
Trời cao thương xót, thứ cần phải biến dạng chính là tờ giấy kia...
Y Kiều có nhớ trước kia đã từng xem một câu truyện cười tương tự như vậy, có điều lại không ngờ sẽ có ngày mình lại đích thân thử nghiệm một lần.
Song, cũng may có lời nói bừa đó mà không khí mới được làm dịu đi, nàng cũng có thể dễ chịu hơn. Nhưng nàng vẫn muốn tìm một bậc thang để bản thân bước xuống.
"Đồng học Vân Mặc Ý, huynh dám công khai cười nhạo lão sư sao? Đúng là phản rồi! Nói cho huynh biết, ta sẽ cho huynh biết hậu quả nghiêm trọng khi làm ra loại hành động xấu xa này." Nàng vờ tức giận rồi hừ một tiếng, sau đó lại sờ cằm rồi cười một tiếng đầy gian trá: "Đột nhiên vi sư nhớ ra một chuyện, đã lâu vậy rồi mà hình như vẫn chưa có bài kiểm tra nào. Cho nên... ngày mai... chúng ta kiểm tra nhé!"
Nói xong, Y Kiều nhanh chóng cất bước rời khỏi phòng.
Cũng vì thế mà nàng không hề nhìn thấy nụ cười và ánh mắt đầy dịu dàng ở phía sau của Mặc Ý.