Nếu không thì đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?
"Ừ." Mặc Ý thản nhiên lên tiếng: "Có cao nhân chỉ điểm."
Y Kiều giật bắn mình.
Nàng nhanh chóng quay đầu nhìn về phía hắn, chợt cảm thấy mục tiêu quá gần, vội quay lại.
Nàng có hơi lo lắng, chỉ sợ hắn sẽ khai mình ra. Vốn những chuyện như thế này, nàng chỉ ở cạnh xem náo nhiệt là tốt rồi, không ngờ lại bị kéo theo. Nếu nàng kia xem mình như tình địch thì thật sự không ổn.
"Cao nhân? Là ai có được vinh hạnh được biểu ca gọi như thế? Chẳng lẽ là tiên nhân ba đầu sáu tay ư?" Ánh mắt của mỹ nhân có phần tịch mịch, cố gượng nở một nụ cười, tràn đầy đau khổ.
Y Kiều không khỏi thở dài, cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Thật ra thì nàng không làm gì cả, nhưng sao cứ cảm thấy lời nói của mình đã bị phóng đại rồi nhỉ? Xem ra đây chính là chỗ tốt khi có chỗ dựa, có thể tinh lọc được trí khôn và thành quả trăm ngàn năm qua từ các bậc tiền bối đi trước trong một quá trình học tập ngắn, từ đó dễ dàng lấy được những giá trị đã được tích lũy trong thời gian lịch sử dài lâu của loài người.
Vì vậy, trước mặt một cổ nhân hơn năm trăm năm trước, nàng có tư chất khiến bọn họ phải thán phục.
Người hiện đại như nàng, coi như đã nhặt được món hời về thời đại rất lớn. Điểm này thì Y Kiều hiểu, vì vậy trong lòng cũng có chút xấu hổ.
Mặc Ý trầm ngâm, sau đó mới nhìn về phía mỹ nhân trước mặt: "Cho ta giới thiệu một chút." Hắn hơi nâng tay chếch về phía Y Kiều: "Vị này chính là cao nhân trong miệng ta, từ giờ cũng là sư phụ của ta."
Đúng là sợ thứ gì thì gặp thứ đó, Y Kiều cảm thấy như mình vừa bị lôi ra ngoài sáng vậy.
Nàng chú ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mỹ nhân này, cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.
Hi vọng nàng không hiểu lầm là được rồi. Thật ra thì nàng là người ngại phiền, tuyệt đối không muốn vướng vào.
Vốn còn đang mừng rỡ vì không bị để mắt tới, dù sao chuyện như vậy, không bị lôi vào vẫn tốt hơn. Nhưng lúc này đã bị gọi tên, nhất định nàng phải kiên trì tới cùng.
"Tiểu nữ họ Trương, tên Y Kiều." Nàng miễn cưỡng nở một nụ cười: "Tiểu nữ tự biết tài nghệ vụng về, vừa rồi Mặc... À, lời khen vừa rồi của Vân công tử, thật sự là thẹn không dám nhận.
Nàng nhanh chóng sửa miệng, lúc này nên tránh khỏi mọi hiềm nghi là tốt nhất.
"Đây là biểu muội của tại hạ." Mặc Ý chiếu theo cách cũ mà giới thiệu với Y Kiều.
Có điều, đương nhiên cũng phải lựa từ nào đó khiêm tốn hơn, không thể tùy tiện như lúc vừa rồi trong Trừ Phi Cư được.
Dường như cũng đang phải tránh hiềm nghi.
Y Kiều sờ mũi, cảm thấy người đệ tử này của mình đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, suy nghĩ hệt như nàng vậy.
"Trương cô nương, rất vui được gặp." Mắt mỹ nhân hơi tối đi, nỗ lực nở một nụ cười: "Tiểu nữ họ Ôn, tên Uyển."
"Ôn cô nương đúng là người cũng như tên." Y Kiều khen: "Giai nhân như hứa, ôn uyển nhược tư."
Tuy mấy câu này của nàng vẫn có ý khách sáo nhưng lại là lời thật lòng. Dù vừa rồi nàng có bị coi khinh triệt để đến đâu, Y Kiều vẫn không tức giận. Cho dù nàng vẫn chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ như tình cảm, nhưng vẫn có thể hiểu chút tâm tình của Ôn Uyển.
Nữ tử, đều rất nhạy cảm. Hơn nữa đứng trước người mình yêu, đối mặt với những động vật giống cái khác thì khó tránh khỏi việc có chút nhỏ mọn.
Sau khi Ôn Uyển biết được thân phận của Y Kiều xong thì vẫn có chút thẫn thờ. Nàng khẽ thở dài, vẫn duy trì nụ cười trên mặt như trước.
"Trương cô nương khen nhầm rồi, lúc này phải là tiểu nữ thẹn không dám nhận mới đúng." Nàng như nghĩ tới điều gì đó, trong đôi mắt như nước hồ thu lướt qua chút nét đau đớn: "Còn cô nương, không chỉ có sự đoan trang bẩm sinh, khí chất tự nhiên hào phóng, hơn nữa còn có tài nghệ siêu quần, sợ rằng cả đời này của Uyển Nhi cũng không thể theo kịp rồi."
Mặc Ý nghe thấy lời này thì thấy có gì đó không đúng, không khỏi hơi nhíu mày.
Y Kiều cảm thấy hơi khó chịu, chỉ lễ phép cười cười: "Sao Ôn cô nương có thể nói vậy, chút mánh khóe đó của Y Kiều thật sự là không lên nổi bàn tiệc, nói ra chỉ sợ cô nương cười mà thôi."
"Trương cô nương không phải khiêm tốn." Ôn Uyển cười đến có chút khổ sở: "Cô nương có thể trở thành sư phụ của Ý ca ca, nhất định phải có chỗ hơn người."
Y Kiều vẫn cảm thấy lời này có chỗ không được tự nhiên, hít mũi, thấp thoáng còn ngửi được mùi giấm chua. Còn cách gọi đó nữa, thật là buồn nôn, vậy mà nàng lại gọi được tự nhiên đến vậy.
Y Kiều không khỏi quay đầu nhìn về phía Mặc Ý bên cạnh, phát hiện mặt hắn đã âm trầm đến mức sắp vắt ra được nước, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng hơn.
Nàng chép miệng, nhớ tới việc Ôn Uyển còn ở cạnh, lập tức thu mắt.
Y Kiều thầm oán một tiếng trong lòng, cảm thấy việc bị kẹp giữa hai bị biểu huynh muội này đúng là vô cùng khó xử. Hơn nữa sau khi các nàng đã thẳng thắn đối mặt với nhau thì càng có vẻ tẻ nhạt hơn, không khí cũng trở nên quái lạ hơn hẳn.
Mà nàng chính là một miếng thịt chen giữa một cái bánh bao không nhân.
Kế duy nhất lúc này chính là nhanh chóng tẩu thoát, nàng không muốn làm vật hi sinh đâu.
Dù sao, nàng cũng cần phải về thật.
Tuấn nam mỹ nữ trước mắt này muốn làm gì thì làm, cũng không thể giữ người không có việc gì như nàng ở lại được.
Nàng đang nghĩ phải lựa từ thế nào thì Mặc Ý ở cạnh đã giải vây cho nàng rất đúng lúc: "Hôm nay sư phụ đã vất vả rồi, có lẽ đã rất mệt. Đệ tử không thể giữ lại nữa, mời sư phụ về trước đi thôi."
Lúc này Y Kiều như được đại xá, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nàng vội ho một tiếng, vờ như thật mà ngẩng đầu nhìn sắc trời, thuận tiện nói: "Đúng vậy, sắc trời đúng là không còn sớm, ta cũng cần phải về."
Đứng trước mặt hai người này nàng cũng không biết phải tự xưng thế nào mới tốt. Có điều lúc này hẳn sẽ không có ai để ý tới chuyện như vậy.
Ngay trước khi tiến vào buồng xe, nàng chợt có chút ý muốn trêu ghẹo.
Y Kiều quan sát chỗ nàng đang đứng, chếch về phía trước của Mặc Ý, đưa lưng về phía Ôn Uyển.
Vẻ mặt của Y Kiều như tên trộm, nháy mắt với Mặc Ý mấy cái, ném cho hắn một nụ cười đầy thâm ý.
Dáng vẻ kia rõ ràng là đang nói: Đệ tử ngoan, ngươi cứ tự cầu phúc đi nhé, vi sư phải rút lui trước đây.
Mặc Ý hoàn toàn bị nàng làm cho dở khóc dở cười, trên gương mặt vẫn luôn điềm tĩnh chợt xuất hiện một nụ cười bất đắc dĩ hiếm thấy.
Ôn Uyển ngây người nhìn vẻ mặt này của hắn, trong phút chốc lại như quay ngược thời gian.
Đó là, nụ cười từ nội tâm của Ý ca ca mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy.
Không hề như ẩn như hiện, cũng chẳng hề xa cách. Hệt như cầu vồng bên người, dù như một giấc mộng, nhưng lại vô cùng chân thật
"Biểu muội, muội cũng nên về rồi." Mặc Ý thấy Y Kiều đã rời đi thì bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.
"Nhưng, Ý ca ca." Ôn Uyển vừa nghe hắn nói muốn đuổi mình đi đã có chút nóng nảy.
"Sau này đừng gọi ta như thế nữa." Mặc Ý thản nhiên nói: "Dù sao muội vẫn chưa thành thân, truyền đi sẽ khiến nhiều người hiểu lầm."
Ôn Uyển nghe thấy lời này, tủi thân đến độ sắp khóc. Nàng mím chặt môi, quật cường nhìn hắn: "Uyển Nhi có thể không gọi như vậy. Nhưng, nhưng nhất định sẽ không bỏ cuộc! Uyển Nhi sẽ cố gắng hết sức, đến lúc đó sẽ khiến Vân tổ mẫu chọn trúng muội. Như vậy, được trở thành thê tử của huynh, Uyển Nhi cũng không có gì nuối tiếc!"
Nói xong, nàng có chút giận dỗi xoay người rời đi.
Mặc Ý nhìn bóng lưng của nàng, khẽ lắc đầu.
Hắn gọi Ngô quản gia tới, lên xe, đi về phía Nam Huân Phường...