Y Kiều ngồi xuống, ôm lấy một tấm thảm vừa mượt vừa dày, thật sự giống như đang vùi người vào một đống bông mềm mại, lại ở nơi buồng xe chống xóc rất tốt, suýt nữa đã ngủ mất. Có điều, thật sự nàng rất mệt, từ hôm qua tới nay vẫn chưa có được một lúc yên tĩnh.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Y Kiều ngáp dài duỗi người, biết đã đến nơi.
Nàng lắc đầu cố xua đi cơn uể oải, tự dặn với lòng hôm nay là ngày làm việc đầu tiên, dù thế nào cũng phải phấn chấn một chút.
Nàng đạp ghế đẩu bước xuống xe ngựa, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy tấm biển chữ treo trước cửa tòa trạch viện "Trừ Phi Cư".
Chữ viết tự nhiên phóng khoáng, đặt dưới ánh mặt trời lại được dát lên một tầng sáng vàng nhạt, nhưng lại để lộ chút vẻ cách biệt hồng trần.
Sau khi phu xe tiến vào bẩm báo, Y Kiều được một vị quản gia họ Ngô đón tiếp.
Nơi trạch viện này không hề bố trí theo phong cách quý khí bức người như những hào môn đại hộ (nhà giàu) khác, lại có phần thiên về khéo léo tinh xảo.
Lọt vào tầm mắt không phải là lầu các, mà là phong cảnh vô cùng tự nhiên. Từng đám leo xanh quấn quanh núi giả trông vô cùng thích ý, mai vàng tỏa hương hai bên đường như dáng người thanh lịch nho nhã, mái vòm từ trúc và quế xum xuê. Những cây sồi xanh được cắt tỉa gọn gàng xếp thành một hàng, giương lá đón tiếp khách nhân. Tuy lúc này là mùa đông, nhưng lại có vài dòng suối mát mẻ chảy ra từ sườn núi giả, tăng thêm cho tòa trạch viện không ít linh khí.
Y Kiều đạp đá xanh, dưới sự dẫn dắt của Ngô quản gia, đi về phía tay phải của một đoạn cầu hình vòm.
Dưới cầu là một đầm nước, sóng biếc lưu chuyển, nối liền với một ao lớn đằng xa.
Nàng nhìn thoáng qua phải trái, lại phát hiện thấp thoáng dưới cảnh lục sắc, có thể loáng thoáng thấy được lớp mái cong màu xanh vô cùng khéo léo. Dường như nếu đi dọc theo nơi đó vào sâu hơn, mới là chỗ ở của chủ nhân.
Ngô quản gia vô cùng cung kính với Y Kiều, chưa bao giờ đi trước nàng, mà liên tục kính cẩn ở cạnh dẫn đường.
Ông thoạt nhìn bốn mươi, năm mươi tuổi, dáng người trầm ổn, tuy vẻ mặt vô cùng cung kính, nhưng tuyệt đối lại không kiêu ngạo không siểm nịnh. Vừa không nịnh nọt vừa không nghi ngờ, cũng không mất đi cấp bậc lễ nghĩa, rất đúng mực.
Một quản gia như thế, đương nhiên chủ nhân cũng sẽ không bình thường.
Y Kiều không khỏi thở dài một hơi, lòng nghi ngờ với thân phận của đối phương lại nặng hơn.
Đi qua một ngôi đình nghỉ mát mái cong tứ giác, nàng được dẫn đến một tòa tiểu cư lịch sự tao nhã.
Sau khi Y Kiều tiến vào nơi này mới phát hiện, thật ra không gian bên trong rất lớn, hai bên còn có phòng nghỉ. Lúc này đại sảnh đã được dọn dẹp, bố trí thành nơi để học tập.
Một tấm ván gỗ lớn được đặt trên thanh giá đỡ tinh mỹ, mặt trên có một chồng giấy cùng cỡ trắng tinh. Đây là kiểu "bảng đen" đã được Y Kiều đơn giản hóa, tờ giấy kia có thể gỡ xuống, dùng hết thì xé đi là được.
Nàng đã thăm dò được một chút từ chỗ Mặc Ý, lúc này đồ dùng để dạy học rất ít, mà những tiên sinh dạy thi thư cũng không cần quá nhiều công cụ. Nhiều lắm cũng chỉ cần một quyển vở nhỏ để viết, dùng sa bàn để minh họa là được. Nàng cũng không thể trông đợi vào việc sẽ có một tấm bảng đen xuất hiện ở đây, vì vậy mới nghĩ ra được cách đơn giản này.
Mà phấn viết, có thể thay thế bằng cách vót mực thỏi thành hình dáng của nó.
Còn bục giảng, hay bàn để ngồi, chất liệu gỗ thoạt nhìn cũng không khác bàn học chỗ Mặc Ý bao nhiêu, cùng một kiểu.
Hôm nay Mặc Ý vẫn vận một thân bạch y, gấm bào càng tôn lên khí chất trên người hắn. Hắn đã chuẩn bị đầy đủ đồ Y Kiều yêu cầu, từ bảng đến phấn, đến cả vở ghi chép, toàn bộ đều không khác gì.
Y Kiều xem xét lớp học xong, có cảm giác như đã được trở về nơi trường lớp khi xưa, lòng lại có chút chua xót. Nhưng cùng lúc, nàng cũng không khỏi bội phục năng suất làm việc của Mặc Ý, chỉ trong thời gian ngắn như thế đã chuẩn bị xong mọi thứ.
"Y Kiều, thấy thế nào?" Mặc Ý để nàng xem xong, nhìn nàng cười hỏi.
Hôm qua ở trà lâu Y Kiều đã xác định, nói giữa bằng hữu không cần phải giữ lễ, cứ gọi trực tiếp tên nàng là được. Vì vậy, lúc này hắn gọi như thế cũng coi như là đã thụ giáo, cũng khiến cho bầu không khí trở nên thoải mái hơn, không hề có gì gọi là đường đột hay không ổn.
"Tốt, rất tốt!" Y Kiều giơ ngón tay cái, hài lòng khen.
"Có điều." Nàng lấy thỏi mực đã được vót thành hình viên phấn, lại chỉ đến nơi "bảng đen" tinh mỹ còn khắc hoa văn kia, bĩu môi: "Có phải hơi phô trương không?"
Nàng có thể nhìn ra, mấy thứ này đều được làm từ gỗ, giá trị ắt không nhỏ. Đặc biệt là thỏi mực này, lại còn mang theo chút hương thơm, nghe nói là loại bậc nhất thiên hạ, được làm thủ công tại Huy Châu. Mà bảng đen này, toàn thân đều là gỗ, hơn nữa còn là gỗ tử đàn. Sau khi nàng biết toàn bộ, thật sự đã chặc lưỡi không ngớt với sự phô trương ngầm này.
Cùng lúc, nàng cũng hơi khó xử. Bản thân cũng không phải là người xuất thân từ danh gia có tiếng học tốt, lại phải bày biện như vậy.
Mặc Ý hơi sững sờ, chợt có chút xấu hổ: "Về chất liệu gỗ thì ta vẫn chưa chú ý lắm, chỉ bảo bọn họ làm theo kiểu thường mà thôi."
Y Kiều nghe lời hắn nói, đột ngột cảm thấy lời mình hỏi dường như không thích hợp cho lắm.
Phải biết rằng, đứng trước những người không cùng tầng cấp, khả năng phán đoán giá trị cũng sẽ khác nhau. Của cải trong nhà hùng hậu, cuộc sống cũng sẽ tốt hơn. Vì vậy, sự nhận thức giữa giá trị của mọi thứ trong mắt bọn họ cũng không thoát khỏi sự khác biệt này. Có thể đối với người bình thường, đó là những thứ quá quý giá, nhưng trong mắt họ chỉ là những thứ bình thường mà thôi.
Huống chi, người có tính cách hờ hững như hắn, bình thường hẳn cũng không quá xa hoa.