Vụ án thứ nhất:
Tường vi bí ẩn
10.
Đứng trước cửa nhà Campolam, Ian thở dài. Tòa kiến trúc cũ kỹ này, phong cách có mấy phần tương tự với gia tộc Russell. Cho mong tính cách chủ nhân bọn nọ sẽ không tương tự a. Một Haley bị ‘bệnh thần kinh’ đã khiến Ian chịu đủ, hắn thật không muốn gặp thêm kẻ thứ hai.
Phu nhân Campolam tiếp đãi bọn họ vô cùng ân cần. Bà tỏ rõ thành ý chỉ cần có thể giúp đỡ các Thanh tra của chúng ta điều tra án mạng, chính mình sẽ nói ra tất cả không chút giấu giếm.
Ian biết hắn không thể tùy tiện hướng cuộc nói chuyện đến trên người Lucy. Dù sao thì, bất cứ người mẹ nào, cho dù chỉ là mẹ nuôi, cùng không hy vọng đứa con gái đã chết của mình lại liên quan gì đó với những vụ án mạng giết người. Cho nên, hắn chỉ có thể trước tiên hỏi thăm hiểu biết của bà về Lena, Allen và Anne.
“Thật ra, sau khi Lucy qua đời, Lena và Anne vẫn thường ghé qua đây hỏi thăm chúng tôi. Đương nhiên, hai con bé không đến cùng nhau. Hơn nữa, so với tôi, hai đứa vẫn thân thiết với chồng tôi hơn một chút. Có lẽ, vì chồng tôi nói chuyện tương đối hài hước.”
“Allen thì sao?”
“Thành tích học tập của Allen rất tốt, luôn giành được học bổng đặc biệt của nhà Campolam. Cho nên, chồng tôi cũng thường xuyên mời cậu ta ghé lại nhà, hỏi thăm tình hình học tập của y, dự tính bồi dưỡng cậu trai trẻ này. Allen… Trước khi gặp chuyện chẳng lành, chồng tôi còn từng đề nghị với cậu ta, sau này có muốn tới Boston học tiếp lên thạc sĩ hay không, đó là trường đại học nơi con trai Lawrence của chúng tôi đang học.”
“Nghe qua thì, ngài ấy rất thích ở chung với những người trẻ tuổi?”
“Đúng thế. Sau khi Lucy qua đời, Lawrence thường ở lại trong trường đại học ở Boston hơn, cái nhà này lại càng thêm lạnh lẽo.”
Ánh mắt Ian nhìn thoáng qua Haley. Tên kia bưng tách trà, lững thững đi dạo trong khách phòng.
Phu nhân Campolam theo tầm nhìn của Ian, cũng nhìn chằm chằm về phía Haley, mỉm cười nói: “Ian này, tôi cảm giác đồng sự của cậu rất đặc biệt. Một chút cũng không giống Thanh tra liên bang.”
“Này, vậy phu nhân cảm thấy cậu ta giống cái gì?”
“Cậu ấy ở khía cạnh nào đó rất giống chồng tôi. Ví như khí chất, phong thái, cùng với cảm giác dường như vô cùng thân thiết với người khác, nhưng kỳ thực lại không một ai có thể lý giải nổi suy nghĩ của y.”
“Như vậy, phu nhân cũng không hiểu rõ lắm về chồng mình sao?”
Phu nhân Campolam ngập ngừng một chút, sau đó lại cười, “Này, chúng tôi đã là vợ chồng hai mươi năm. Tin tôi đi, tôi đã chán công việc phải lý giải suy nghĩ của ông ấy.”
Đúng lúc này, Haley cầm lên một bức ảnh chụp, xoay người lại, “Phu nhân, cô gái trẻ này là ai vậy?”
“A… Con bé chính là Lucy. Đó là bức ảnh chụp lúc nó được sáu tuổi, một năm sau khi chúng tôi nhận nuôi nó từ viện phúc lợi.”
“Cô ấy thật xinh đẹp, chẳng trách các vị lại chọn cô ấy giữa vô số những đứa trẻ khác.” Haley cười nói.
Phu nhân Campolam lắc lắc đầu, “Kỳ thực, người lựa chọn Lucy không phải tôi hay chồng tôi, mà là Lawrence. Đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ rõ, ngày hôm đó chúng tôi gặp qua rất nhiều đứa trẻ, mà Lawrence vẫn luôn cau mày không thích. Mãi đến khi nhìn thấy Lucy, thằng bé mới hỏi chúng tôi, ‘Con có thể mang em ấy về sao’. Cho nên, Lucy liền trở thành con gái của chúng tôi.”
“Vì thế, tình cảm giữa Lawrence và Lucy hẳn vô cùng tốt?” Haley ngồi trở lại bên bàn trà.
Y ngồi trở lại trên ghế, nhìn thẳng về phía phu nhân Campolam. Tuy chỉ là một nụ cười nhẹ, nhưng Ian biết trái tim phu nhân Campolam đã bị tên kia mở ra. Và, bà ấy sẽ xem Haley như người bạn lâu năm, thành thật kể lại những hồi ức xưa cũ.
“Đúng thế, Lawrence vô cùng yêu thương con bé? Cậu có thấy trong tấm ảnh, cái mặt dây chuyển Lucy ấy? Bên trong chính là ảnh chụp của Lawrence. Thời điểm Lucy mới dọn tới đây, buổi tối con bé thường xuyên gặp ác mộng, là Lawrence túc trực bên nó. Lúc thằng bé không có ở đây, Lucy đôi khi sẽ đem tấm ảnh để cất trong cái mặt dây chuyền ấy ra xem. Lawrence thường hay may Lucy vào rừng chơi, chèo thuyền đưa con bé qua bên kia hồ, nơi đó là một mảnh phế tích của tổ tiên gia tộc Campolam để lại, bên trong có một bụi tường vi trắng. Chồng tôi không thích Lawrence mang Lucy vào đấy chơi, vì chuyện này mà Lawrence suýt chút nữa cãi nhau với cha nó.”
“Nếu nơi đó là tài sản của gia tộc Campolam, vì sao chồng bà không muốn Lawrence đến đó?”
“Ông ấy bảo nơi đó rất nguy hiểm. Ví như cái hồ kia rất sâu, nếu thời điểm Lawrence cùng Lucy chèo thuyền phát sinh chuyện chẳng lành thì sao? Chưa nói đến phế tích kia, nếu chẳng may bọn nhỏ đùa giỡn không cẩn thận lại ngã vào bụi tường vi ấy? Hoa tường vi có gai. Chồng tôi không mong hai đứa nhỏ bị thương. Thế nhưng, đến cuối cùng Lucy vẫn chết đuối trong cái hồ kia…”
“Lawrence nếu mang Lucy đến cái hồ kia chơi, nhất định bản thân cậu ấy có tự tin sẽ bảo vệ tốt cho em gái mình. Lawrence chắc hẳn bơi rất khá đi?”
Haley rốt cuộc hỏi đến vấn đề y quan tâm nhất.
“Lawrence quả thật bơi rất tốt. Là chồng tôi dạy thằng bé.”
Ian nhíu mày, “Cho nên nói, cha Lawrence cũng bơi rất giỏi?”
“Đúng thế. Bất quá… Thời điểm Lucy gặp chuyện không may, Lawrence đang học ở Boston. Thằng bé suốt đêm chạy về đây. Lúc nhìn thấy di thể của Lucy, nó giống như hoàn toàn sụp đổ. Nó cũng không cách nào bơi nữa, đây giống như một loại tâm lý chướng ngại. Nó từng phải đi nói chuyện với vài bác sĩ tâm lý, nhưng vẫn không có chuyển biến tốt. Có lẽ, đối với thằng bé, chuyện bơi được hay không đã chẳng còn quan trọng nữa.”
Ian liếc qua Haley, ánh mắt như ám chỉ: Cậu muốn đem Lawrence trở thành hung thủ giết Lena, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Đúng lúc này, quý ngài Campolamm cũng trở lại. Ông ta vô cùng nồng nhiệt chào hỏi Ian cùng Haley.
“Trời ạ, các cậu là Thanh tra liên bang a Tôi vẫn luôn muốn mời hai người đến nhà Campolam dùng cơm chiều, cuối cùng cũng gặp được các cậu rồi”
“Cám ơn lời mời của ngài, nhưng như vậy không thích hợp lắm đâu. Chúng tôi đã trò chuyện qua với phu nhân Campolam, nếu còn cần gì nữa chúng tôi sẽ lại ghé thăm hai vị.”
Ánh mắt ngài Campolam dừng lại trên gương mặt Haley, sau khoảng hai giây mới lấy lại tinh thần, “Cậu thật là…Thanh tra liên bang sao?”
Haley cười, hơi nghiêng người về phía trước, trong khoảnh khắc ấy Ian mơ hồ cảm giác được hô hấp của ngài Campolam như ngừng lại.
“Bộ dạng dễ nhìn cũng đâu cản trở việc tôi trở thành Thanh tra liên bang.”
“Này… Ha ha…” Ngài Campolam cười, dời đi ánh mắt, “Thật đáng tiếc, không thể cùng Thanh tra liên bang đẹp trai dùng bữa tối rồi.”
“Chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại mà, ngài Campolam.”
Haley hạ thấp mi mắt, gật gật đầu. Phong tình thoáng qua như khiến thời gian chậm lại.
Mà Ian cũng nói lại tạm biệt với phu nhân Campolam. Thời điểm cùng bà ta bắt tay, ánh mắt hắn không tự giác dừng lại một chút.
“Sao vậy, thanh tra Connor?” Phu nhân Campolam rút tay lại.
“A, chiếc đồng hồ này của phu nhân tôi từng thấy trên áp phích quảng cáo. Không nghĩ đến có thể ngoài đời thật trông thấy nó một lần.”
Đó là một chiếc đồng hồ đeo tay thiết kế đơn giản, nhưng lại trị giá mấy chục vạn đô la.
Ian khen tặng phu nhân Campolam như một cách lấy lòng. Bà ta khẽ cười, “Mong có thể gặp lại cậu, thanh tra Connor.”
Thời điểm trở lại trong xe, Ian lạnh lùng mở miệng: “Cậu vừa rồi cùng ngài Campolam liếc mắt đưa tình đấy à?”
Haley ưu nhã đem mớ tóc lòa xòa trên trán kéo ngược về phía sau, “Chú Ian của tôi, anh đố kỵ đấy à?”
“Nếu cậu kia là đang thử xem ngài Campolam có nảy sinh hứng thú với mình hay không, tôi chỉ có thể rất tiếc thông báo rằng, cậu rất có mị lực đấy.” Ian thản nhiên trả lời.
“Này, tôi vẫn cho rằng chú Ian của tôi nhìn không ra đấy chứ?”
“Tôi chẳng nhìn thấy gì hết, chỉ đoán bừa vậy thôi. Ngài Campolam thường xuyên gần gũi với những cô cậu trẻ tuổi, mà thời gian của một thương nhân luôn vô cùng quý giá, điểm này rất đáng nghi. Hơn nữa, ông ta cũng vô cùng chú ý đến bề ngoài cùng hình thể. Ông ta hy vọng mọi người cảm thấy mình vẫn còn rất trẻ. Mặt khác, ban nãy, lúc bắt tay, tôi cũng thấy được khuy áo của ông ta. Người đó có vẻ thích phong cách cổ điển, hoặc kiểu hoa văn kia là gia huy của nhà Campolam, khuy áo này giống hệt cái cậu lấy trộm trong hộp trang điểm của Lena. Cho nên, hiện tại chúng ta chưa thể xác định, đối tượng nam Lena thích là quý ngài Campolam hay thiếu gia Lawrence.”
Haley nhếch môi, nụ cười có chút ý vị nào đó. Y đập nhẹ lên vai Ian, cố tình ghé lại gần hắn hơn. “Vậy chú Ian của tôi thì sao? Nắm tay phu nhân Campolam, anh đâu có thật tình khen tặng chiếc đồng hồ xa xỉ kia nhỉ? Bàn tay phu nhân được bảo dưỡng mỗi ngày, cho nên nhất định rất đẹp đi? Nắm trong tay có cảm giác tim đập thình thịch không?”
“Tưởng tượng của cậu phong phú quá đấy.” Ian khởi động xe, kéo cần gạt, lái xe rời khỏi nhà Campolam.
“Trí tưởng tượng của tôi vẫn luôn phong phú. Bất quá, Ian này, nếu anh thật sự mê mẩn bàn tay phu nhân Campolam, anh đoán tôi sẽ làm thế nào?”
Ian vờ như không nghe thấy, chuyên tâm lái xe.
“Tôi sẽ đem tay bà ấy đặt vào trong hộp quà, tặng cho anh.” Thanh âm Haley kéo ra thật dài.
Tựa như lưỡi dao, cắt qua trái tim Ian, không biết lúc nào mới dừng lại.
Ian biết Haley lại nói đùa, hơn nữa tên thối kia muốn thấy hắn hoặc tức giận, hoặc bất an.
Hắn vươn một tay ra, đẩy mặt Haley đi.
“Tôi đã nói rồi, đừng dựa vào gần như vậy.”
Đúng lúc này, di động Ian rung lên. Hắn thoáng nhìn qua tin nhắn trong di động, sau đó nhét nó vào lại trong túi áo.
“Sao rồi? Là Maddi Ronald à?”
“Đúng vậy, tôi phải báo cáo với ông ấy tiến triển mới của vụ án.”
“Chúng ta có manh mối mới có thể báo cáo sao?”
“Câm miệng.”
Về đến nhà nghỉ, Haley gọi bữa tối, xếp khăn ăn, bộ dáng đúng chuẩn quý tộc chuẩn bị thưởng thức bữa tối.
Ian tránh ra khỏi phòng, ngồi trên bậc cầu thang, gọi điện cho Maddi Ronald, giải thích lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
“Ian, Ian ơi, Ian à, các cậu không thấy mình biến vụ án thành quá mức phức tạp sao? Hơn nữa, tôi đưa cho cậu tận ba vụ án, cậu lại chỉ nghiên cứu duy nhất một vụ sao? Thi thể của Allen đáng thưởng, cả của Anne nữa, cậu đều chưa kiểm tra qua, đúng chứ?”
“Là tự anh nói phương pháp phá án của Haley có hiệu suất cao, cho nên tôi mới dựa theo suy nghĩ của tên kia để phá án.”
“…Nhưng tên nhóc kia cũng đâu phải vạn năng. Cậu ta cũng có những lúc sai lầm. Giống như vụ án của Lena, cậu có hay không nghĩ đến việc, tại sao hung thủ sau khi giết Lena vẫn để thi thể của cô ta lại trong bể bơi không?”
còn tiếp…