• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ nhất:

Tường vi bí ẩn

17.

Biểu tình Haley phảng phất cô độc cùng thống khổ, tựa như chính y bị nhốt trong một cái hố đầy những con côn trùng, cho dù cố hết sức giãy dụa, nhưng cuối cùng lại bị vây chặt hơn.

Nước mặt lăn dài, ảo giác tựa như màu đỏ của máu.

Y từng bước từng bước tiến tới trước mặt vợ chồng Campolam, mà hai người kia trợn tròn hai mắt, càng lúc càng lùi về phía sau.

“Cậu đang nói cái gì? Đừng đùa nữa… Thanh tra Russell?” Ngài Campolam cứng người.

“Cậu ta… Cậu ta nói tới phế tích bên dưới đám… Này, trời đất ơi Cậu ta như thế nào biết được? Nhất định là do Elysee Nghi thức gọi hồn của Elysee nhất định khiến đám quỷ hồn kia nhập hết vào người cậu ta Làm sao đây? Hiện tại chúng ta phải làm sao?” Phu nhân Campolam khủng hoảng.

“Bà hoảng cái gì chứ? Cậu hiện tại chỉ đang mộng du mà thôi Có lẽ, chờ đến khi tỉnh lại, cậu ta sẽ không nhớ gì hết”

“Nếu sau khi tỉnh lại, cậu ta còn nhớ thì sao? Nếu thanh tra Connor bất ngờ trở lại nghe được cậu ta nói mớ mấy thứ linh tinh này thì thế nào? Cậu ta nhất định sẽ đi điều tra phế tích kia Đến lúc đó, toàn bộ bí mật của cái gia tộc Campolam khốn nạn này sẽ bị mọi người biết hết Gia tộc này liền xong đời Công việc làm ăn của ông nhất định cũng đi tong” Ánh mắt phu nhân Campolam vô cùng kinh hãi.

“…Chúng ta chưa từng gặp nhau?” Ngài Campolam đi đến trước mặt Haley, mặt đối mặt với y, nhìn thẳng vào trong mắt đối phương, “Nếu thật sự tồn tại quỷ hồn trong cơ thể người này, vậy các ngươi nghe cho rõ đây Tao không có gì phải sợ Các ngươi cứ đến thử xem”

Nói xong, ngài Campolam thành thục khiêng Haley vác lên vai, ném y trở lại trên giường.

Mà Haley vẫn như cũ mở to hai mắt, ánh mắt nhìn thẳng đầu giường, tiếp tục thì thào.

“Thả chúng tôi ra với… Thả chúng tôi ra đi mà… Xương cốt sát bên xương cốt, đầu cạnh bên đầu… Hắn đè lên tôi… Tôi nằm lên hắn…”

Phu nhân Campolam sợ hãi, đứng đằng xa, không dám lại gần Haley.

Ngài Campolam quát lớn, đuổi đi đám người hầu tò mò vây ngoài cửa phòng.

“Nhìn cái gì hả Thanh tra Russell phát sốt nghiêm trọng Cậu ta đang nói mớ”

“Như vậy, thưa ngài… Có cùng chúng tôi gọi điện cho cấp cứu của bệnh viện trong nội thành, để bọn họ cho xe cứu thương đến không?”

“Đã như vậy, lập tức gọi điện thoại đi Còn thất thần đứng đấy làm gì”

Nghe ngài Campolam gầm lên, một đám người hầu đều rời đi.

“Ông sao có thể để bọn họ đi gọi bác sĩ Đợi bác sĩ đến đây, nghe cậu ta nói sảng thế này, nhất định sẽ truyền tin đồn ra ngoài Sẽ kéo đến rất nhiều những người tò mò đến xem thử phế tích kia” Phu nhân Campolam thấp giọng trách cứ chồng mình.

Nhưng gương mặt ngài Campolam chỉ lộ ra vẻ lạnh lùng, thanh âm thản nhiên vang lên: “Bởi vì tôi căn bản không tính để cho cậu ta kịp gặp bác sĩ.”

“Cái gì?”

“Nếu nhiều người đã thấy cậu ta mộng du như vậy, cho nên người này chính là vì mộng du mà nhảy khỏi cửa sổ, hợp lý chứ? Cậu ta rất khỏe, chúng ta đương nhiên không thể ngăn lại được.” Ngài Campolam nhìn vợ mình, đáy mắt là ám chỉ rõ ràng.

Phu nhân Campolam lau đi nước mắt hoảng sở trên mặt, sắc mặt lạnh đi, khẽ gật đầu.

Thời điểm hai người đang cùng nhau nâng Haley lên, y bất ngờ hít sâu một cái, cằm hất lên. lưng ưỡn ra sau, tạo thành một độ cong kỳ dị.

“Phu nhân Campolam… Vì sao lại giết tôi? Tôi đã làm gì sai để bà giết tôi? Một nhát Hai nhát Ba nhát Tôi đau lắm Vô cùng đau”

Phu nhân Campolam biến sắc, quay sang nói với chồng mình: “Đừng để ý những gì cậu ta nói sảng, nhanh nhanh đẩy người này xuống”

Bả vai ngài Campolam cứng lại.

“Bốn nhát Năm nhát Sáu nhát…”

“Câm miệng” Phu nhân Campolam muốn bịt miệng Haley lại, nhưng lại bị chồng mình ngăn cản.

“Bà làm gì vậy Muốn để lại DNA trên răng nanh của cậu ta sao Bà ở sau lưng tôi làm gì hả?”

“Tổng cộng mười hai nhát Tôi nhìn bà Tôi đau đến thở không nổi Tôi thật không muốn chết Tôi muốn bắt lấy thứ kia Tôi bắt lấy nó Tối bắt được cây thánh giá của bà”

“Câm miệng” Phu nhân Campolam trợn to hai mắt, ngã ngồi ra sau.

Mà Haley như được một cỗ sức mạnh nào đó dẫn dắt, y chậm rãi ngồi dậy, hai mắt tựa lỗ đen sâu hoắm nhìn chằm chằm phu nhân Campolam.

“Tôi bắt được cái thánh giá của bà, kim cương đính trên đó rơi ra… Rớt xuống nền đất… Rơi trên nền đất…”

“A A A Đừng nói nữa” Phu nhân Campolam bịt chặt hai tai, lùi sâu vào trong góc tường, “Đừng qua đây Đừng qua đây”

Ngài Campolam từ từ hoàn hồn, chợt hiểu ra điều gì đó. Một tay kéo vợ mình đứng lên, siết chặt cằm đối phương, tàn nhẫn chất vấn: “Có phải bà giết Allen không Kẻ đâm thằng bé đáng thương kia mười hai nhát chính là bà Cậu ấy làm sai cái gì khiến bà đối xử với cậu ấy như vậy”

“Là lỗi của ông Ông thích Allen Ông nhìn nó cười giống như đối với đám người trẻ tuổi cách đây hai mươi năm vậy Ông căn bản kiềm chế không được Ông căn bản nhìn không nổi Này là thứ máu dơ bẩn ăn sâu bám rễ vào trong máu gia tộc Campolam các người Tôi sẽ không để nó uy hiếp đến con trai mình Không bao giờ để nó uy hiếp đến địa vị của Lawrence Của cải của nhà Campolam, một xu nó cùng đừng mơ đến”

“Bà nói bậy bạ gì đó Tôi đối với Allen căn bản không có tư tưởng kia Lawrence là con trai tôi, tôi sao có thể để bất luận kẻ nào uy hiếp đến địa vị của nó.”

Đúng lúc này, yết hầu Haley chợt phát ra thanh âm trầm thấp mà quái dị, tựa như tiếng xương cốt ma sát vào nhau, lại giống như chính y bị sặc máu, không thở được.

Ngài Campolam quay lại. Đầu Haley nghẹo sang một bên, lộ ra cần cổ thon dài.

“Vì cái gì lại khiến tôi chết như vậy… Vì cái gì lại trơ mắt nhìn máu tôi chảy khô…”

Ngài Campolam lùi về sau một bước, cười lạnh, “Thanh tra Russell, cậu giả thần giả quỷ như vậy thật không có ý nghĩa gì. Tôi không tin Chúa trời, cho nên cũng không tin có ma quỷ trên đời. Nếu cậu muốn dùng cách này khiến tôi lộ ra tin tức gì, thật sự rất buồn cười đó Cậu hẳn nên biết, trong những tình huống này, dù cho có lừa chúng tôi nói lộ ra cái gì đó, cũng không thể đem thành bằng chứng trước tòa”

Haley lảo đảo đứng dậy, nhẹ nhàng tựa lên vài ngài Campolam, nâng tay gã, đặt lên thắt lưng mình, “Ngài vuốt ve tôi như vậy… Ngài nói ‘Anne, trở thành một phần của gia tộc Campolam chúng ta đi’… Cho nên, tôi trở nên một tác phẩm nghệ thuật đẫm máu của ngài khiến người ta phải trầm trồ… Nhưng vì cái gì ngài không vùi tôi xuống dưới nấm mồ bên dưới đám tường vi kia? Vì cái gì? Vì cái gì a?”

Ánh mắt ngài Campolam trợn to, gã chế trụ bả vai Haley, “Cậu từ nơi nào nghe được, cái gì mà trở thành một phần của gia tộc Campolam Cậu từ nơi nào nghe được?”

“Là ngài nói cho tôi mà. Chính ngài nói… Tôi còn nghĩ rằng ngài muốn tôi gả cho Lawrence… Tôi ôm lấy mộng đẹp ấy, rồi bị ngài cắt đứt yết hầu…”

“Tôi mặc kệ cậu là ai Cậu nhất định phải chết Cậu phải lập tức chết”

Ngài Campolam dùng hết sức siết lấy cổ Haley, kéo y đến sát bên cửa sổ, mở toang cửa, muốn đẩy đối phương xuống dưới.

Hai tay Haley vững vàng chống lên bệ cửa sổ, cho dù đầu bị đè xuống, nhưng khóe môi trong bóng đêm lại thản nhiên nở nụ cười, hệt như đóa hoa anh túc mê người.

Ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân đang chạy, ngài Campolam còn chưa kịp quay đầu, cửa đã bị đá văng. Ian dùng súng lục nhắm vào lưng gã.

“Buông đồng sự của tôi ra Ngài Campolam”

Ngay sau đó, vài cảnh sát xông tới.

“Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, thanh tra Connor. Tôi vốn không phải cố ý hãm hại đồng sự của cậu, chỉ là cậu ta phát sốt sau đó bắt đầu nói sảng và mộng du. Vừa nãy, cậu ta suýt chút nữa nhảy khỏi cửa sổ, tôi chỉ muốn kéo cậu ta lại thôi.” Ngài Campolam giơ hai tay giải thích.

“Mộng du? Người luôn tỉnh táo sao có thể mộng du được.” Ian hất mặt.

Ngài Campolam quay đầu lại, phát hiện Haley đang nhàn nhã ngồi trên bậu cửa sổ, khóe môi là nét cười nhàn nhạt. Ánh trăng rọi xuống gò má y, mang đến cảm giác tĩnh lặng mà thảnh thơi.

“Tôi không có thói quen mộng du nha, ngài Campolam. Bất quá, vừa rồi ngài có nhắc đến một số thứ khiến tôi nghe không hiểu lắm. Ví như, phế tích của gia tộc Campolam chôn giấu thứ gì đó? Đến là loại ma lực gì khiến bụi tường vi kia có thể nở đẹp đến vậy?” Haley móc ra di động của mình, lắc lắc trước mặt ngài Campolam.

Y sớm đã ghi âm lại toàn bộ những đối thoại nãy giờ.

“Phế tích kia thuộc sở hữu tư nhân, các người không có tư cách đặt chân đến hay tra xét gì đó.”

“Thế nhưng nếu xin được lệnh khám xét thì khác. Trong vòng hai mươi bốn giờ tới, chúng tôi sẽ xin được lệnh khám xét thôi. Bất quá, trước đó, ngài Campolam, ông bị tình nghi sát hại Anne, chúng tôi có thể theo thủ tục mời ông về cục thẩm vấn. Còn cả phu nhân Campolam đây, bà cũng phải theo chúng tôi một chuyến a”

Hai cảnh viên lập tức đem phu nhân Campolam nâng dậy.

“Trước khi có luật sư tới, nhớ kỹ đừng nói bất cứ điều gì” Ngài Campolam đối với vợ mình rống lên.

“Ông câm miệng đi Nếu không phải vì cái gia tộc bị nguyền rủa này, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra”

Haley dựa đầu lên bả vai Ian, cười nói: “Chú Ian của tôi, chạy từ nội thành vào trong thị trấn, thật sự vất vả cho anh”

Bất ngờ, Ian túm lấy cổ áo Haley, hung hăng ép ý lên mặt kính của xe cảnh sát. Ánh mắt hắn hung hăng xoáy thẳng vào mắt đối phương.

“Haley Russell, nếu có lần tới, không đợi gã Campolam kia động thủ, tôi liền trực tiếp ném cậu xuống”

“Ném xuống đâu? Chúng ta đã ở dưới đáy địa ngục rồi. Anh muốn đem tôi ném lên Thiên đàng sao?” Haley lạnh lùng hỏi.

Ian buông cổ áo đối phương ra, im lặng ngồi vào bên trong xe cảnh sát.

Haley lại làm như chưa từng phát sinh chuyện gì, kéo mở cửa xe, sau đó ngồi xuống bên cạnh Ian.

“Hắc, anh bất ngờ đem người rầm rộ đi bắt vợ chồng Campolam như vậy, có bằng chứng rồi sao?”

“Xem lại di động của cậu đi, bên trong có đầy đủ báo cáo khám nghiệm đấy” Ian hạ thấp kính xe, nhỏ giọng nói gì đó với một cảnh viên.

“Sao thế?” Haley hiếu kỳ hỏi.

“Cậu không phải từ sớm đã đoán được dưới phế tích của gia tộc Campolam chôn giấu thứ gì sao? Như vậy, gã Campolam kia đã sớm mang tội danh giết người. Ông ta không chỉ đem thi thể các nạn nhân chôn dưới bụi tường vi coi như chiến lợi phẩm, còn có khả năng lưu lại vài món đồ coi như vật kỷ niệm, giúp gã nhớ lại đoạn ‘thời gian tươi đẹp’ ấy.”

“Ha… Anh thật sự là học sinh nghiêm túc lên lớp nghe giảng bài. Bất quá, giáo sư hướng dẫn của Cục điều tra có từng nói qua chưa, căn cứ theo nghiên cứu phá án của bọn họ, xác suất chính xác chỉ có 6% thôi nha? Trước đây từng có rất nhiều tội phạm giết người không phù hợp với quy luật bọn họ tổng kết.”

“Vậy chúng ta thử xem. Anh thích vị phu nhân kia hay vẫn là ngài Campolam của chúng ta nha?”

“Tôi chọn phu nhân Campolam, tội chứng của gã Campolam nhìn qua đã rất rõ ràng, cậu có thể dùng lại năng lực giả thần giả quỷ của mình, hẳn sẽ rất dễ dàng thu phục được đối phương.” Tầm mắt hờ hững của Ian đảo qua gương mặt Ian.

“Chà, cho nên chú Ian của tôi chính là muốn khiêu chiến với phu nhân Campolam có độ khó cao nha.”

còn tiếp…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK