Vụ án thứ hai:
Nghệ thuật gia
03.
“À, tính ra thì không lâu lắm. Nếu anh muốn hỏi tôi hiểu cậu ta cỡ này, tôi chỉ có thể nói với anh rằng, tôi chỉ lý giải được cơ thể tên kia thôi.”
“Ví như?”
“Ví như, cậu ta có dáng người hoàn mỹ. Trên ngực cậu ta từng có một vết thương bị đạn bắn xuyên qua. Ông nội cậu ta từng ép cậu ta tiến hành rất nhiều bài tập huấn luyện sinh tồn vô cùng nghiêm khắc, giúp cơ bắp và thể lực cậu ta hoàn toàn không thua gì anh, thanh tra Connor à. Ngoại trừ những thứ đó, tôi cần quan tâm những thứ khác sao?”
“Quả thật không cần.” Ian chắm chú quan sát bác sĩ Byrne nâng quả tim người chết đặt lên cân.
“Chà, còn một thứ nữa, tôi từng gặp qua rất nhiều người, nhưng Haley Russell là người duy nhất chưa từng nói với tôi một câu sai sự thật. Cũng có khi, vì số lần chúng tôi gặp gỡ còn chưa đủ nhiều.”
Trong thanh âm bác sĩ Byrne tựa như đang ngầm ám chỉ điều gì đó.
Nửa giờ sau, Haley trở lại, mang theo cà phê thơm nức, bước vào văn phòng pháp y.
Y đứng sau cánh cửa phòng giải phẫu, lắc lắc túi giấy trong tay.
“Không thể ăn uống trong phòng giải phẫu. Đi nào, nguyên nhân dẫn đến tử vong của nạn nhân tôi đã đoán được phần nào rồi.” Bác sĩ Byrne buông dao mổ, rời khỏi phòng giải phẫu.
Nhân lấy cà phê Haley đưa, khẽ hít hà một chút, sau đó có chút tiếc nuối nói: “Quả nhiên là Starbucks thượng hạng. Người như cậu tuyệt đối sẽ không ủy khuất bản thân, uống cà phê dưới hai mươi đồng trở xuống ha.”
Haley vỗ vỗ tay, “Đúng, cà phê Starbucks thượng hạng, lại thêm chú Ian đẹp trai, dáng người siêu ngầy ngồi bên cạnh, anh có thể nói cho chúng tôi biết nguyên nhân dẫn đến tử vong của nạn nhân chưa?”
Bác sĩ Byrne mỉm cười, ngồi xuống, tựa lưng vào sô pha, nhấm một ngụm cà phê, nhắm nghiền mắt, đắm chìm bên trong hương vị thượng hạng.
“Nguyên nhân tử vong của người kia có chút phức tạp. Bởi vì tôi không biết nên viết vào báo cáo là người này do nhiệt độ cơ thể quá thấp, hay là cơ thể lâu ngày không được ăn và uống dẫn đến kiệt sức mà chết.”
Ian nhíu mày, “Cho nên nói đúng thì, không có thứ gọi là ‘hung khí’ sao?”
“Nếu miễn cưỡng mà gọi là ‘hung khí’, tủ đông lạnh có thể tính không?”
“Ý cậu là, nạn nhân bị nhốt trong một cái tủ đông lạnh, không được cung cấp thức ăn hay nước uống, đến tận khi chết?”
“Không sai. Hơn nữa theo như phán đoán của tôi, thời gian nạn nhân bị nhốt trong tủ động lạnh là không dưới một tuần.”
“Như vậy, tư thế của nạn nhân, mắt mở to, đầu ngửa lên là sau khi chết bị hung thủ chỉnh lại, hay là trạng thái này đã có trước khi chết?” Ian hỏi.
“À… Đây chính là chỗ thú vị nhất. Thi thể sau khi chết sẽ bị cứng lại, cho nên không cách nào điều chỉnh lại tư thế khác so với trước khi chết. Đặc biết, nếu trước khi chết có sử dụng lực. Tư thế ngửa đầu của vị ‘xác ướp’ này được tạo thành trước khi chết, không phải sau khi chết.” Bác sĩ Byrne hai tay cầm cốc cà phê, nhìn về phía Ian, “Những vấn đề khác, các anh có thể chờ xem trong báo cáo tôi viết vào ngày mai, đảm bảo sẽ vô cùng tường tận và chuyên nghiệp.”
Ian gật đầu, cầm cà phê theo Haley rời đi.
Ngồi trong xe, Ian không vội vã mở máy, lại chỉ im lặng cau mày.
Toàn thân bị quấn đầy vải, nạn nhân lúc chết ngẩng đầu, mắt trợn ngược, tựa như một kẻ bị giam cầm khao khát tự do.
Hung thủ muốn nói lên điều gì?
Gã khống chế nạn nhân, khiến đối phương không cách nào thoát ra được.
Hay là, gã hưởng thụ quá trình nạn nhân giãy dụa trước cái chết?
Haley chậm rãi dựa vào người Ian, mãi đến khi đôi môi y sắp chạm đến vành tai, hắn bất ngờ vươn tay, đẩy mạnh đầu đối phương trở lại đúng vị trí ghế ngồi.
“Tôi đã nói nhiều lần rồi, thanh tra Russell, đừng dựa sát tôi như thế.”
Haley bày ra biểu tình nuối tiếc, mi mắt rũ xuống trông có vài phần đáng thương.
“Thắt dây an toàn vào.” Ian lạnh lùng mở miệng.
“Vừa rồi anh nghĩ đến chuyện gì mà lại xuất thần như thế?”
“Tôi chợt nghĩ, nếu hung thủ đem người bị hại giữ trong tủ đông lạnh, vì cái gì mãi đến sáng sớm hôm sau mới đem nạn nhân bỏ ở công viên Cavedish? Hành động dưới giữa ban ngày ban mặt như vậy không sợ người ta phát hiện sao?”
Động cơ nổ máy, Haley lười biếng nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài cửa xe, “Anh có thể tham khảo ý kiến của mấy tay tâm lý tôi phạm học ấy, nói không chừng bọn họ sẽ nghĩ ra được gì đó.”
“Đây chỉ là một vụ án đơn lẻ, không có quy luật, những suy luận của mấy nhà tâm lý tội phạm học sẽ trải rất rộng.”
“Đây không phải chỉ là một vụ án đơn lẻ.” Haley chậm rãi mở miệng.
Ian thắng xe ngay giữa ngã tư đường, quay nhìn sườn mặt Haley, “Cậu vừa nãy nói cái gì?”
“Đây không hẳn chỉ là một vụ án đơn lẻ,” Haley quay nhìn Ian, khóe môi cong lên như trêu tức, đáy mắt lại cuồn cuộn sóng ngầm, “Tôi có dự cảm.”
“Nếu dự cảm của cậu chính xác, như vậy có hai khả năng. Thứ nhất, não bộ cậu phát triển vượt trội hơn người thường, nên bản thân mới có siêu năng lực ‘biết trước’ mọi chuyện.”
“Thứ hai, anh hoài nghi tôi có thể tâm linh tương thông với tội phạm giết người hàng loạt sao?” Haley ngả đầu, tựa vào ghế, hất cằm, liếc sang Ian.
Tuy rằng người trước mặt thích bày ra vẻ mặt mê hoặc người khác, nhưng Ian càng về sau càng biết cách khống chế nhịp đậm con tim mình.
“Tôi lại có hướng giải thích thứ ba.”
“Là gì?” Ian hỏi.
“Kinh nghiệm. Cũng giống như những vụ án vợ bị giết, chồng sẽ là đối tượng tình nghi số một. Những ông chủ không họ hàng thân thích, nếu uống thuốc quá liều mà chết, có khả năng ra tay nhất chính là quản lý của bọn họ.”
“Như vậy, với vụ án này thì giải thích thế nào?”
“Ian này, hung thủ giữ thi thể nạn nhân suốt một thời gian dài đến tận hôm này mới đem đặt trong công viên Cavedish. Đây lại là chốn công cộng, khác với đống rác hay sa mạc, đầm lầy này nọ. Cho nên, đây không phải hành vi ném xác. Mà là đem triễn lãm. Mục đích mấu chốt của việc triễn lãm là gì? Khoe khoang? Khủng bố? Hoặc nguyên nhân nào khác chúng ta chưa lý giải được. Nhưng bất luận vì mục đích gì, nếu mong muốn chưa đạt được hiệu quả, hung thủ rất có thể sẽ tiếp tục lập lại một án mạng khác cho đến khi đạt được hiệu quả như mong muốn. Một khi đạt đến mục đích của mình, cảm giác thỏa mãn rất có thể khiến cho hắn bị nghiện, thậm chí có thể nâng cấp thủ pháp gây án.”
“Cho nên, cậu cho rằng đây không phải là vụ án đơn lẻ cũng không hẳn bắt nguồn từ cái gọi là dự cảm chó má gì đó, mà là phân tích và tự hỏi.” Ánh mắt Ian đảo qua Haley, lộ rõ sự khinh bỉ.
“Được rồi, dự cảm gì đó, chỉ là cái cớ tôi dùng để hấp dẫn sự chú ý của anh thôi. Đến giờ ăn trưa rồi, muốn cùng đi ăn chút gì đó không?”
“Tôi ăn sandwich là được rồi.”
“Ian Ian nè Anh suýt chút nữa là ngủm rồi Chẳng lẽ anh không thể đối tốt với bản thân một chút sao?”
“Tôi hiện tại đối với chính mình rất tốt.”
Ian đỗ xe trước một nhà hàng nhỏ, coi Haley như không khí mà bỏ ra ngoài.
Haley đương nhiên chẳng thể không bám theo.
Ian tự gọi cho mình một phần sandwich với chân giò xông khói, sau đó lật báo đọc qua tin tức hôm nay.
Quả nhiên, đầu báo là về ‘Hung thủ xác ướp’.
Haley ngồi đối diện với Ian. Thời điểm nữ nhân viên phục vụ hỏi y dùng gì, Haley mỉm cười với đối phương: “Giống như vị này là được.”
Ngay lập tức, nữ phục vụ thất thần, ly thủy tinh trong tay cô ta suýt chút nữa đổ lênh láng.
Tầm mắt Ian vốn bị tờ báo che mất, nhưng hắn giống như đoán trước được điều sắp xảy ra, cho nên lập tức vươn tay giúp nữ phục vụ giữ thẳng lại chiếc khay.
“…Cảm ơn” Nữ phục vụ nhanh chóng đặt ly nước lên bàn, ghi chú lại món ăn được gọi rồi rời đi.
Trong nhà hàng có không ít những người cũng đang dùng bữa, chỉ riêng Haley cùng Ian im lặng không nói lời nào.
Ian tiếp tục lật sang trang mới, trong khi Haley ngả lưng vào đệm dựa nhìn hắn không rời mắt.
Ba hoặc năm phút sau, Haley một lần nữa điều chỉnh lại tư tế, đem chân phải mình bắc chéo qua.
Chân y vỗn dĩ đã dài, không gian bên dưới bàn lại không quá rộng, cho nên cẳng chân đúng lúc cọ đến quần tây Ian, phảng phất như có như không, tựa chừng vô ý, lại giống một loại trêu chọc ngấm ngầm.
“Cậu rất thích cảm giác hướng lực chú ý của người khác vào mình, đúng không?” Ian rốt cuộc cũng đặt tờ báo xuống.
Haley nhếch môi, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, vải áo ma sát vào cạnh bàn, tạo thành vài tiếng động nhỏ vụn rơi giữa không gian náo nhiệt.
“Anh hiểu lầm rồi, chú Ian à. Từ đầu đến cuối, tôi chỉ muốn có được sự chú ý của mình anh thôi.”
Đúng lúc này, nữ phục vụ đi về phía bàn bọn họ, đem sandwich trong khay đặt lên bàn. Trước khi rời đi, cô nàng còn không quên liếc trộm Haley một cái.
Ian vốn định trả lời “Tôi vốn cho rằng mọi người rất khó không chú ý đến cậu”, chỉ sợ lời này nếu nói ra khỏi miệng, hắn sẽ lại phải thấy bộ dáng đắc ý của tên kia.
“Haley, tôi không thể thay thế bác sĩ tâm lý, giúp cậu ghi đơn thuốc a.”
Nói xong, Ian cầm lấy sandwich trên dĩa, cắn xuống một ngụm lớn.
“Chú Ian của tôi, trên đời này, chẳng lẽ không có người nào quan trọng với anh sao? Nếu có, anh sẽ hiểu được vì sao muốn chiếm lấy sự chú ý của một người không đồng nghĩa với việc phải đến gặp bác sĩ tâm lý a.”
Tiếp đó, Haley cũng cầm sandwich, cắn một miếng.
Nhai nuốt, hai mắt y sáng rực lên.
“Chu choa, trời đất a Mùi vị sandwich này không tệ chút nào Không biết bên trong đến cùng bỏ những gì nhỉ? Tôi muốn Cliff học làm món này nha”
“Cho nên, không chỉ những nhà hàng cao cấp mới có thức ăn ngon.”
Haley nở nụ cười sáng lạn, cảm giác tựa như một luồng ánh nắng trong chớp mắt ập vào, sáng rực cả nhà hàng nhỏ.
“Ian, hai ta như vậy có tính là đang hẹn hò không?” Đáy mắt Haley đong đầy chờ mong.
Loại chờ mong giả mù mưa sa này luôn khiến Ian cảm giác mất kiên nhẫn.
“Cậu muốn tôi nôn hết ra những thứ vừa ăn sao?” Ian lạnh lùng hỏi ngược lại.
Đúng lúc này, điện thoại Haley đổ chuông.
“Hắc Bé ngốc Là cậu à Người của cậu có phát hiện được gì mới từ những băng vải quấn trên người nạn nhân không?”
‘Bé ngốc’ trong miệng Haley tên thật là Fehn Keating, chuyên gia pháp chứng tốt nghiệp từ MIT. Chỉ là, thường ngày cậu chàng này vẫn luôn đeo trên mặt một cặp mặt kính to bè, dày cộp nhìn rất ngốc, cách nói chuyện luôn có lớp lang, thoạt nhìn vô cùng khô khan.
Ian sẽ không bao giờ phí nước bọt thuyết phục Haley dành chút tôn trọng cho những người khác, bởi vì luôn có những kẻ tình nguyện để y ‘không tôn trọng’ mình.
Hai người kia trò chuyện một hồi lâu, sau cùng Haley ngắt điện thoại.
“Ian, anh đoán thử xem ‘bé ngốc’ cùng đám cấp dưới của cậu ta phát hiện được những gì từ những băng vải quấn trên người nạn nhân?”
“Hẳn sẽ không may mắn như vậy, thứ họ phát hiện nhất định không phải vân tay.”
còn tiếp…