• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ ba:

Thế giới anh và em

09.

“Cả hai.”

Ian ngắt điện thoại. Hắn biết Jessica thích nói đùa với mình, cho nên không thật sự đem yêu cầu của cô đặt trong lòng.

Ngược lại, Haley không biết đã nói gì với bà Megan, lại khiến đối phương đồng ý để y vào trong phòng làm việc của giáo sư Megan.

Nơi này cũng đặt rất nhiều giá sách cao ngất, tuy rằng không đồ sộ như của nhà Russell, nhưng toàn bộ nơi này toát ra khí tức học giả nồng đậm, nghiêm cẩn, sạch sẽ, và kín kẽ.

Cảm giác đầu tiên của Ian khi đặt chân vào căn phòng này chính là, có lẽ hoài nghi của hắn dành cho giáo sư Megan quả thật không sai.

Kho sách của giáo sư Megan không chỉ được sắp xếp theo thể loại, mà đến cả màu sắc, độ dày, kích thước cũng được đặt rất có thứ tự. Bà Megan nói, phòng làm việc này được giữ nguyên dạng từ trước khi giáo sư Megan qua đời.

Rất nhiều hung thủ của các vụ án liên hoàn, ngay ở trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày, sẽ ít nhiều biểu hiện ra sự kiểm soát quá mức hoặc là đòi hỏi cố chấp đối với một số vật sở hữu của mình.

“Cậu muốn tìm gì trong này? Phải biết bà Megan sau khi chồng mình mất vẫn thường xuyên quét dọn nơi này, nếu thật sự có thứ gì đó đặc biệt, bà ta hẳn đã sớm phát hiện ra.”

“Đó là bởi vì bà Megan chỉ chú ý đến những thứ chồng bà muốn bà chú ý. Hành vi cùng nhận thức của bà đã sớm trở thành thói quen.”

Haley ngồi trước bàn làm việc của giáo sư Megan, đầu hơi ngửa ra sau, thảnh thơi nhìn tới nhìn lui.

Ian quay đầu đi, quan sát từng dãy kệ sách được sắp xếp gọn gàng.

“Anh thật sự không muốn biết tôi nói gì với Evan sao?”

“Tôi có thể hỏi Evan.”

Haley mỉm cười, “Evan sẽ dùng cách gì nói với anh đây? Dùng rubik sao?”

“Đó là vấn đề của tôi, không phải của cậu.”

“Anh cứ như vậy xác định Evan so với tôi sẽ thành thật hơn sao?” Haley dùng ánh mắt trêu tức nhìn thẳng vào người kia.

Ian đi đến trước mặt y, đem ghế xoay về hướng mình, người cúi xuống, chống lên hai tay vịn của ghế, “Thằng bé cho dù có thành thật hay không, cũng đều là con tôi.”

Haley nhìn sâu vào trong mắt Ian, nụ cười của y khiến điểm sâu nhất trong nội tâm hắn cũng phải lặng lẽ dao động.

Ian có một loại ảo giác bị Haley nhìn thấu.

Ngay lúc hắn sắp dời đi ánh mắt của mình, Haley lại lên tiếng.

“Ian, xem thử đằng sau anh kìa.”

Tầm mắt Haley xuyên qua bả vai Ian. Hắn xoay người, vừa đúng bắt gặp một bức ảnh chụp đồi tuyết.

Ian quan sát bức ảnh. Trong ảnh, ngoại trừ giáo sư Megan còn có một người đàn ông khác.

Khung ảnh được đóng chắc vào tường. Ian chú ý thật kỹ bức ảnh, bỗng phát hiện khung ảnh so với bình thường có chút dày hơn.

Ian tiếp tục quan sát bức ảnh. Hắn phát hiện hai bên khung ảnh có hai cái khóa dạng bản lề. Nếu là khóa bình thường, chỉ cần đẩy một cái là ra, nhưng ở đây, khoá được cài rất chặt. Ian biết Haley vẫn đang quan sát hắn, nhưng cũng rất hứng thú với đồ vật treo trên tường kia.

“Cậu đang nhìn gì đó?”

“Anh rõ ràng đã biết còn muốn hỏi. Bất quá, chú Ian này, chỗ đó của anh thật sự săn chắc, làm tôi thật sự muốn thử đâm vào một lần.”

Haley chớp chớp mắt, đầu lưỡi vươn ra, liếm một vòng quanh khóe môi. Nếu kẻ khác làm hành động này, có lẽ sẽ khiến người ta cảm thấy không thoái mái. Nhưng nếu là Haley, lại thấy giống một con mèo lười.

Y đứng dậy, đi đến trước giá sách, đầu ngón tay lướt qua một dãy danh mục sách, sau đó tùy tiện rút ra vài cuốn, nhìn nhìn một hồi. Mỗi một hành động của y đều giống như đang rất miễn cưỡng.

Ian dùng lực vặn bung cái khóa bản lề kia ra, mãi một hồi mới đẩy nó vào đúng chỗ lõm bên cạnh, cuối cùng thì mở cũng ra.

“Lại đây xem này.”

Haley nghe tiếng Ian gọi, liền đem sách trả về chỗ cũ, rồi đi qua.

Thời điểm bọn họ lấy được khung ảnh xuống, phát hiện phía sau là một không gian trống có thể chứa đồ.

Chỉ là bên trong đã hoàn toàn trống rỗng.

“Anh cảm thấy bên trong đừng để thứ gì?” Haley cười hỏi.

“Nếu giáo sư Megan thật sự là hung thủ của vụ án mười lăm năm trước, bên trong rõ ràng dùng để cất giấu chứng cứ.”

“À, sai rồi, là ‘tư liệu nghiên cứu’ của giáo sư Megan chứ. Anh cảm thấy ai đã lấy chúng đi?” Haley lại tìm cách dựa vào người Ian.

Ian đem đầu y đẩy ra, chỉ chỉ người đàn ông trên bức ảnh, “Đây hình như là giáo sư Mende.”

“À, hiện tại toàn bộ nghi ngờ trên người giáo sư Megan được chuyển hướng sang giáo sư Mende… Thế giới này thật sự biến hóa ngoài sức tưởng tượng của tôi a.”

“Đừng nói lảm nhảm nữa, bây giờ chạy về New York vẫn còn kịp đó.”

Ian đem bức ảnh trả về chỗ cũ, sửa lại khung ảnh cho ngay ngắn. Hết thảy thoạt nhìn không khác gì lúc bọn họ mới vừa đặt chân vào nơi này.

Bọn họ rời khỏi nhà Megan, Ian vừa bấm khóa mở xe, Evan lập tức chạy lên giành mở cửa vị trí phó lái, một lần nữa ngồi vào.

Haley nghiêng đầu muốn đem cửa mở ra, Evan liền đem chốt cửa khóa lại.

“Này, nhóc con, vị trí đó là của chú.”

Evan ngồi im không nhúc nhích, nhìn chằm chằm phía trước.

Haley tiếp tục gõ lên cửa kính xe, thanh âm cũng lạnh đi, “Mở cửa ra.”

Ian vòng qua người Halye, lạnh nhạt nói: “Còn không lên xe nữa, tôi liền bỏ cậu lại.”

Đuôi lông mày Haley hơi nhướn lên, nhưng cuối cùng vẫn quyết định mở cửa sau, ngồi vào trong.

Thời điểm bọn họ ra đến quốc lộ, Haley bất ngờ lấy trong tây trang của mình ra một quyển sách, bắt đầu lật xem.

Ian chau mày, “Quyển sách kia cậu lấy đâu ra vậy?”

“Trên giá sách, trong nhà giáo sư Megan đấy.” Haley bày ra bộ dạng hiển nhiên.

“Cái gì? Hành động này của cậu chính là ăn cắp đó Bà Megan đã không đồng ý cho chúng ta lấy đi bất cứ thứ gì”

Nói xong, Ian chuẩn bị quay đầu xe trở lại nhà Megan.

“Đừng kích động vậy chứ, Ian a. Đây chỉ là một quyển sách mà thôi. Huống chi, quyển sách này là người ta tặng cho giáo sư Megan. Muốn tôi đọc cho anh nghe phần đề bút chứ?”

Ian nhìn Haley qua kính chiếu hậu. Hắn biết, tên kia nhất định không chịu đem sách trả về. Trừ khi quyển sách này là chứng cứ mấu chốt, bằng không Ian cũng chẳng bảo thủ đến mức quả quyết bắt Haley phải đem nó trả lại chỗ cũ, bởi vì làm như vậy có thể rước lấy không ít phiền toái. Thế nhưng, Ian có cảm giác nguyên tắc của bản thân lại bị đối phương một lần nữa phá hủy.

“Cậu đọc đi, đề bút không phải của giáo sư Mende chứ?”

“Là S.M Ha ha Tên đầy đủ của giáo sư Mende là Simons Mende Hơn nữa, trong quyển sách này còn kẹp thêm một tấm ảnh nữa”

Ian vươn tay cầm lấy tấm ảnh Haley đưa qua. Trên ảnh quả nhiên là giáo sư Megan và giáo sư Mende đứng chung với nhau.

“Thế nào? Anh hiện tại có phải càng cảm thấy những thứ giấu đằng sau khung ảnh kia nhất định là do giáo sư Mende mang đi?”

Hắn chỉ hy vọng giáo sư Mende thật sự là người bọn họ muốn tìm, bằng không manh mối lại bị đứt đoạn.

Có điều, xe chạy chưa được một giờ, động cơ bắt đầu phát ra những thanh âm rền rĩ, sau đó tắt ngúm.

Ian xuống xe, mở mui trước ra, một luồng khói đem bốc lên.

Haley cũng theo xuống xe, đi qua bên cạnh Haley, nhìn thử bên trong, “Ian nè, xe anh thoạt nhìn hình như khá cũ rồi đi?”

“Tôi mua xe second-hand đấy, cậu có ý kiến gì sao?”

“Tôi có ý kiến gì đâu. Tôi chỉ muốn biết chúng ta về New York bằng cách nào đây?” Haley nhàn nhạt hỏi.

Ian vòng ra phía trước xe mình, vươn tay muốn ngăn lại một chiếc xe chạy qua, nhưng đa số chúng đều vọt thẳng tới.

Mà Haley chỉ cần một tay đút trong túi quần, tay còn lại vươn ra chưa tới nửa phút, một mỹ nữ lái xe đua liền dừng lại bên cạnh y.

“Hắc, anh muốn đi đâu?” Ánh mắt cô ả gần như dính chặt trên người Haley.

Y nghiêng người, đánh mắt sang phía xe bọn họ, rồi cười nói: “Có thể phiền cô giúp tôi chở nhóc con kia về New York chứ?”

“Hả?” Cô ả ngây ngẩn cả người.

Ian trừng mắt nhìn Haley, “Cậu đang nói bậy bạ gì đó?”

“Tôi đùa đấy. Xin lỗi cô, chúng tôi có đến ba người, nhưng xe đua của cô chỉ có một chỗ thôi.”

“Tiếc thật đấy. Có thể cho tôi số di động của anh chứ? Tôi có thể nhờ bạn mình ghé qua đón anh nha.” Cô ả chớp chớp mắt.

“Không cần đâu, bạn tôi cũng đang trên đường tới rồi.”

Cô ả tiếc nuối lái xe đi mất.

“Chúc mừng cậu lại một lần nữa chứng minh được mị lực của mình.Vì sao không ngồi xe cô ta trở về luôn đi?”

“Bởi vì, mũi, ngực của cô ta đều nhờ vào chỉnh sửa. Hơn nữa, cô ta đã từng đi căng da mặt, chỉ cần cười lên là có thể thấy được những thớ cơ cứng ngắc. Tôi đoán chắc tuổi cô ta cũng xấp xỉ bốn mươi rồi.”

“…Tôi cứ nghĩ cậu có hứng thú những người lớn tuổi chứ.”

Haley vỗ vỗ bả vai Ian, mỉm cười trả lời: “Anh lầm rồi, chú Ian của tôi à. Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với anh thôi. Anh có một ‘vẻ đẹp tự nhiên’ thuần túy nha.”

“Tôi nên nói ‘cám ơn’ sao?”

Thời gian cứ từng phút từng phút trôi qua, nếu cứ tiếp tục như vậy, trời sẽ tối rất nhanh.

“Có thể tìm người đến đón chúng ta đi.”

“Anh không phải ghét tôi sử dụng đặc quyền của những kẻ có tiền sao?” Haley buồn cười hỏi.

“Vậy quên đi.” Ian xoay người, đi đến cửa kính xe chỗ Evan đang ngồi, “Này, con nếu mệt thì ngủ một chút đi.”

Evan cầm lên khối rubik, rồi mở cửa xe, bước xuống. Trong khi đó, Ian quay người xem xét thùng xe vẫn còn đang bốc khói của mình.

Một chiếc xe tải lao nhanh qua, chỉ kịp nghe thấy giữa bánh xe phát ra tiếng “rắc”.

Thời điểm xe tải đã đi qua chỗ họ, hai tay Evan vẫn giữ nguyên tư thế cầm rubik, thế nhưng mắt lại nhìn về phía Haley.

Ian đi tới trước, phát hiện giữa quốc lộ là những mảnh vỡ nhỏ vụn, liền hiểu ra khối rubik của Evan vừa bị xe tải cán nát. Chỉ là khối rubik như thế nào lại chui xuống dưới gầm xe tải nha?

Ánh mắt Evan lóe lên sự phẫn nộ cùng một chút sợ hãi, trong khi Haley vẫn như trước nghiêng mặt nhìn thằng nhóc.

“Sao thế?” Thanh âm Ian vừa vang lên, Evan lập tức xoay người, lao vào lòng hắn.

Ian vỗ vỗ bờ vài thằng nhóc, rồi lại xoa đầu nó, “Chỉ là một khối rubik thôi mà, chờ về đến nhà, chúng ta ghé siêu thị mua cái mới nhé.”

Đầu Evan cọ vào ngực Ian, lắc lắc.

Ian nhất thời hiểu được mọi chuyện, “Con muốn nói cái trong trong siêu thị không có chữ sao? Đừng lo, cha sẽ giúp con viết chữ lên rubik nhé.”

Haley vẫn hai tay cắm trong túi quần, nhìn chằm chằm mái đầu Evan.

“Được rồi, chú Ian này, hiện tại anh tính giáo huấn tôi kiểu gì? Chính tôi đem rubik của Evan ném xuống dưới gầm xe tải đấy.”

“Cậu cảm giác làm như vậy rất vui à?”

“Chỉ cần nó mất hứng, tôi sẽ thật cao hứng. Lý do này được chứ?” Haley mỉm cười, nhướn nhướn chân mày, “Đừng quên, vị trí phó lái là của tôi đó.”

Ian liếc Haley một cái, sau đó chỉ tập trung tầm nhìn vào Evan.

Không biết qua thêm bao lâu nữa, giữa trời truyền đến tiếng cánh quạt của trực thăng.

Ian thở dài một cái, nhìn về phía Haley, “Cậu có khoa trương quá không vậy?”

“Bằng không, tối hôm nay anh và nhóc cưng nhà mình phải ngủ trên quốc lộ nha.” Haley đi đến phía sau Evan, đầu hơi cúi, dùng âm lượng đủ cho cả Evan và Ian cùng nghe thấy mà nói, “Nói không chừng, đến khi ấy, thứ bị nghiền dưới bánh xe tải không chỉ là một khối rubik mà là xương người nào đó nha.”

“Haley.” Ian gằn giọng, bởi vì hắn cảm giác được Evan đang run lẩy bẩy trong lòng mình.

Bọn họ cùng nhau ngồi trực thăng trở lại New York.

Ian dắt Evan trở lại căn hộ chung cư của mình, cho thằng bé tắm nước ấm, sau đó ôm lên giường, đắp chăn, rồi xoa xoa trán nó.

“Evan, con rất thích chơi rubik phải không?”

Evan dùng đôi mắt nai thơ ngây nhìn Ian.

“Được rồi, con không lắc đầu, cha coi như con thích nhé. Con ghét chú Haley, đúng không?”

Đáy mắt Evan lóe lên tia đề phòng.

“Cho nên, con không cảm thấy dùng những thứ bản thân mình thích để làm tổn thương kẻ mình ghét là một việc làm ngu ngốc sao?”

Ngón tay Evan siết chặt góc chăn bên cạnh mình. Hai mắt thằng bé nhắm chặt, nhìn có vẻ tùy hứng, nhưng biểu tình lại thật đáng thương.

“Nếu con ghét một người, vậy thì hãy tìm cách để quang minh chính đại mà thắng đối phương.Bằng không, sự thật bên trong hoàn toàn không thể xem là thắng lợi.”

Evan co người lại, rụt khỏi người đối phương.

Ian khẽ thở dài một hơi, cúi gập thắt lưng hôn lên thái dương Evan. Mà trong chớp mắt đó, nhóc con một lần nữa xoay người lại, ôm chặt lấy cổ hắn, đến tận lúc ngủ thiếp đi.

Tối đó, Haley đứng ngoài ban công nhà mình, mặc cho gió lạnh thốc vào người, trong tay y là một ly rượu. Chỉ là chất lỏng màu đỏ trong ly qua thật lâu cũng không có người uống.

Cliff đứng ngay sau Haley, lên tiếng nhắc nhở: “Cậu chủ, đã rạng sáng rồi, cậu nên nghỉ một chút đi.”

Đúng lúc này, di động ném trên đầu giường Haley đổ chuông. Cliff lập tức cầm điện thoại chuyển cho y, “Cậu chủ, là tin nhắn của thanh tra Connor.”

“A, anh ta nói gì vậy?” Đôi đồng tử của Haley vẫn nhìn xoáy vào bóng đêm sâu hoắm.

“Anh ta nói… ‘Lần sau đừng làm những chuyện vô bổ như thăm dò tôi nữa’.”

Thời điểm Cliff dùng ngữ điệu chắc nịch, không chút tình cảm đọc lại nguyên văn tin nhắn của Ian, khóe môi Haley chậm rãi nhếch thành nét cười.

“Được rồi, đến lúc cần nghỉ ngơi a.” Haley tùy tiện đem ly rượu vang ấn vào trong tay Cliff.

Chỉ là, Ian vừa nằm vào trong chăn, còn chưa kịp nhắm mắt thì đã bị điện thoại cắt ngang.

“Thanh tra Connor Hộp thư điện tử của tôi vừa nhận được một đoạn video Là em gái và cha tôi Bọn họ… Bọn họ hình như đang bị nhốt ở nơi nào đó Đây đến cùng là sao thế này”

“Xin cậu hãy bình tĩnh lại Chúng tôi lập tức qua bên đó”

Ian chỉ có thể đem Evan gửi cho Cliff, sau đó cùng Haley chạy đến nhà Gordon.

Lúc này, cảnh sát New York giúp hỗ trợ điều tra cũng đã đến nơi, còn có cả đội người của Fehn Keating.

Hunter hết sức khẩn trương, cậu khoanh tay đi tới đi lui trong phòng khách, sắc mặt vô cùng trầm trọng.

“Các người đã điều tra tên hung thủ kia thật lâu Các người có biết gã là ai không vậy?”

“Hunter Hunter cậu phải tỉnh táo lại Lần cuối cùng cậu nhìn thấy cha và em gái mình là lúc nào?”

Hunter bất lực ngồi sụp xuống trước sô pha, ôm lấy đầu mình, “Tôi đã trả lời cảnh sát rất nhiều lần rồi…”

“Hunter, chúng tôi cần chính tai nghe cậu nói. Hơn nữa, tôi vẫn còn một ít vấn đề muốn hỏi cậu.” Ian kéo Hunter ngồi lên sô pha.

“Lần cuối cùng tôi thấy cha và em gái là sáng hôm nay. Em gái tôi định cùng bạn học của nó đến cái thác nước lớn gì đó chơi, vé máy bay đã đặt trước, chính cha tôi tự mình lái xe đưa nó đi… Thanh tra Connor, anh nói cho tôi biết đi, các người có biện pháp tìm được họ đi Đúng không a? Thật chứ?”

Ian đang định mở miệng nói gì đó, Haley bên cạnh vốn từ nãy đến giờ luôn im lặng bất ngờ lên tiếng, “Hunter, cậu có quen biết một vị giáo sư tên là Mende không?”

“Giáo sư Mende? Ông ta là giáo sư một môn xã hội học của tôi… Sao vậy? Chuyện này có liên quan gì đến ông ta?”

“Giáo sư Mende có từng hỏi thăm cậu về vụ án mười lăm năm trước?”

“Cũng từng có… Ông ấy nói muốn biết tôi có cảm nghĩ gì về sự lựa chọn của cha mình vào mười lăm năm trước…”

“Cậu nói với ông ta, cậu không tin tưởng cha mình đi?” Haley lại hỏi tiếp.

“…Tôi đúng là từng nói như vậy. Khi đó, tôi đắm chìm trong chính cảm xúc của mình, căn bản không hiểu để thông cảm với cha” Hunter ý thức được đề tài vẫn luôn vây quanh giáo sư Mende, nên cảnh giác hỏi, “Có phải giáo sư Mende có vấn đề không?”

Haley liếc Ian một cái, hắn lập tức đứng lên đi đến bên cạnh Fehn Keating, “Này, cậu có tra được địa chỉ gửi đi của đoạn video chứ?”

“Là một trường đại học.” Fehn vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

“Đại học Columbia?”

Ian cố sức siết chặt tầm mắt mình.

Trên thế giới này sẽ không tồn tại quá nhiều thứ trùng hợp đến vậy.

Thế nhưng Ian lại không có đầy đủ chứng cứ để hướng tòa án xin lệnh điều tra. Nhưng nếu tiếp tục kéo dài như vậy, hắn lo lắng ông Gordon sẽ xúc động mà lựa chọn tổn thương chính mình. Hoặc là thời điểm bọn họ điều tra được đến nơi, mọi thứ đã rơi vào kết cục tệ hại nhất.

“Đi thôi, chúng ta đến gặp giáo sư Mende.”

“Cho dù chỉ đơn giản đến thăm ông ta, cậu cảm giác đối phương sẽ thành thật sao? Hơn nữa, chúng ta không có thời gian chờ tên kia nói thật.”

“Tôi cứ nghĩ anh sẽ muốn đập nồi dìm thuyền, liều chết xông lên ấy chứ.” Haley nhếch nhếch khóe môi, “Đoán xem, nếu thật sự tất cả do một tay ông ta gây ra, vậy hiện tại tên kia đang làm gì?”

“Đang xem video?”

Haley không đáp lời, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Ian.

Ian cùng Haley lao đi như bão, chạy đến cửa chung cư nơi giáo sư Mende đang sống.

Ian đang định nhấn chuông cửa, nhưng Haley lại ngăn tay hắn lại.

Nếu bọn họ nhấn chương cửa, như vậy sẽ tạo cho giáo sư Mende thời gian để chuẩn bị đối phó. Thế nhưng, theo quy định của pháp luật, hai người không thể chưa được phép đã xâm nhập vào nhà dân, trừ trường hợp đặc biệt nào đó.

Haley lấy trong túi ra một lọ sốt cà chua, đổ lên tay nắm cửa.

“Cậu đang định làm gì vậy? Sốt cà chua lấy đâu ra thế?”

“Ở nhà Gordon đó. Hiện tại trên cửa nhà giáo sư Mende dính một loại chất lỏng không xác định được, giống như vết máu, chúng ta hoài nghi cho sự an toàn của người nhà giáo sư, cho nên thanh tra Connor này, anh có thể tiến vào kiểm tra rồi.”

Ian cười hừ một tiếng, hung hăng một cước đá văng cửa nhà giáo sư Mende.

Hai người cầm chắc súng trên tay, nhanh chóng vào nhà.

Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có nơi cánh cửa phòng làm việc lọt ra một chút ánh sáng.

Ian định vặn mở cửa, nhưng nó đã bị khóa.

Haley không nói tiếng nào đá văng cánh cửa. Giáo sư Mende đang ngồi trước máy tính lập tức đứng bật dậy, sắc mặt kinh hoàng, thất thố, “Các người là ai?”

Thời điểm trông thấy súng trên tay Ian và Haley, thân hình gã ta hoàn toàn cứng ngắc.

“Hai người trẻ tuổi, xin các người nghe tôi nói Tất cả những thứ trong này các người có thể lấy đi, nhưng xin đừng giết tôi”

Giáo sư Mende đang đeo kính. Thời điểm Ian đá văng cửa chính nhà gã ta, đối phương hoàn toàn không nghe thấy, xem ra ban nãy tên này đang đeo tai nghe, chăm chú xem cái gì đó.

Haley hất hất cằm, Ian liền đi đến trước máy tính.

Giáo sư Mende bất ngờ lăn chuột muốn bấm tắt chương trình, nhưng Haley lập tức hét lớn, “Đừng nhúc nhích Bằng không tôi bắn nát đầu ông”

Ian trong nháy mắt đem màn hình máy tính kéo về phía mình, cả người hắn chợt ngây dại.

Video đang chiếu cảnh trong một thùng xe tải tối mù, bên trong có một cô gái trẻ tuổi đang dựa vào một góc thùng xe, trong khi một người đàn ông lớn tuổi đang cầm súng lục nhắm vào đầu mình.

Ian vội vàng giằng lấy tai nghe của giáo sư Mende, lớn giọng: “Ngài Gordon Đừng làm chuyện dại dột”

Người đàn ông đang định bóp cò súng lập tức ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía.

Ian thở hắt ra một hơi, “Ngài Gordon, tôi là thành tra Connor Xin ông đừng làm chuyện điên rồ Chúng tôi lập tức tìm biện pháp tìm được hai người Nếu ông đã hiểu được vấn đề, xin hãy buông súng xuống”

Gordon chậm rãi đem súng bỏ xuống.

“Tốt lắm, hiện tại ông và con gái mình cố gắng giữ vững hô hấp, đừng làm những việc khiến tiêu hao dưỡng khí Hãy chờ chúng tôi đến cứu viện”

Nói xong, Ian lập tức túm lấy cổ áo giáo sư Mende, hung hăng lôi gã ra góc khác.

Giáo sư Mende ngay cả đứng cũng không vững, hoàn toàn không theo kịp động tác của Ian. Thời điểm hắn buông tay ra, gã thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.

“Các anh… Các anh là người của Cục điềutra liên bang?” Giáo sư Mende nhúc nhích nửa thân trên, hoảng sợ nhìn Ian.

“Hiện tại mới nghĩ ra à, hình như hơi bị chậm rồi đi? Chúng tôi không có thời gian cũng ông nhiều lớn, đoạn video đang chiếu trong máy tính của ông chính là chứng cứ. Hiện tại, ông tốt nhất nên nói cho chúng tôi biết ông Gordon và con gái ông ấy đang ở đâu?” Ian lạnh lùng nhìn giáo sư Mende, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

“Tôi không biết bọn họ đang ở đâu”

“Ông không biết? Nếu bọn họ chết, tội ông liền bị thăng lên một cấp thành mưu sát Hiện tại ông nên vì bản thân mà tranh thủ nắm lấy cơ hội giảm án đi”

“Tôi thật sự không biết bọn họ đang ở đâu Tôi chỉ nhận được đoạn video này rồi mở nó lên thôi” Giáo sư Mende cao giọng biện giải cho mình.

“Chỉ nhận được rồi mở lên? Vậy ông vì cái gì lại vội vàng đem nó tắt đi?”

“Tôi… Tôi chỉ cảm thấy đó là thứ không tốt thôi…”

Haley hạ tầm súng khỏi người giáo sư Mende, cất vào túi đựng súng đeo bên hông, sau đó đi đến trước mặt đối phương, bất ngờ nhắm thẳng vào bụng gã mà đá.

Lưng giáo sư Mende đập mạnh vào giá sách sau lưng, đau đớn kinh khủng khiến cả mặt gã đều đỏ lên.

Ian không hề trách Haley, mà chỉ ngồi xuống trước mặt gã. Họng súng của hắn trực tiếp án lên mu bàn tay của gã, thanh âm lạnh lùng: “Tôi có rất nhiều đạn, cho nên sẽ không ngại cho vài phát lên người ông đâu. Ông hiểu chứ?”

“Tôi… Tôi thật sự không biết… Đoạn video kia là tôi bỏ tiền mua Tôi xin thề Tôi xin thề đó”

Haley lập tức đem đoạn video gửi cho Keating, để đối phương dựa theo tín hiệu truyền tống của nó rồi tiến hành định vị.

“Ian này Có được địa chỉ rồi Đã phái người qua đó Chúng ta cũng đi nhé”

Ian đem giáo sư Mende kéo lên, đem gã còng lại trong góc phòng.

“Nhìn cho rõ cái thứ ông ‘bỏ tiền mua’ này. Nếu ông Gordon và con gái ông ta xảy ra bất cứ chuyện gì, ông liền ở cả đời trong tù đi Nơi đó nhất định có rất nhiều kẻ muốn giáo huấn loại giáo sư biến thái hay ra vẻ đạo mạo như ông đấy”

Ian và Haley lập tức chạy đến địa chỉ mà Keating gửi cho họ. Đó là một quốc lộ, cách khoảng ngàn mét là một công trường bỏ hoang. Cát đất bị đào dạt ra hai bên, Gordon và con gái ông đã được cứu ra. Hai người vì thiếu dưỡng khí mà tạm thời cất đi, bọn họ suýt chút nữa đã đi gặp tử thần.

Người của Cục điều tra liên bang tìm được trong két sắt an toàn của giáo sư Mende những đoạn video và ghi âm của giáo sư Megan về các vụ án của mười lăm năm trước. Điều này đã chứng mình được một loạt án mạng xảy ra vào mười lăm năm trước chính là kế hoạch của giáo sư Megan.

Trái ngược với sự bối rồi cùng thất thố lúc bị phát hiện, lúc này, giáo sư Mende lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh và trấn định.

“Hai người là đồng loại, để cậu đi thăm dò gã tương đối thích hợp hơn.” Ian đứng trong phòng quan sát nói với Haley.

“Vì cái gì tôi tương đối thích hợp chứ?”

“Bởi vì cậu so ra còn giảo hoạt hơn.”

Thời điểm nhìn thấy Haley, giáo sư Mende có hơi rụt lại phía sau, chung quy cũng vì một cước y từng tặng cho gã.

“Chào, giáo sư Mende. Tôi cũng không muốn nhiều lời, ông hẳn đã nghe qua ghi âm của giáo sư Megan về những vụ án xảy ra vào mười lăm năm trước, cùng với các đoạn ghi hình ‘đối tượng thí nghiệm’ của ông ta. Hẳn ông là tòng phạm, đúng chứ?”

“Tôi căn bản không biết những chuyện kia Mãi đến trước khi giáo sư Megan sắp qua đời, lúc ở trong phòng bệnh, ông ta cầm tay tôi, muốn tôi ghé qua phòng làm việc của ông ta lấy những đoạn băng ghi hình kia đi, tôi mới biết ông ta từng làm cái gì”

“Như vậy sao ông không giao nộp chúng cho cảnh sát?”

“Bởi vì ông ấy từng là thầy dạy của tôi Hơn nửa số công trình nghiên cứu của tôi đều có liên hệ với ông ta Tố giác ông ấy không khác gì tự hủy diệt tiền đồ của tôi Người ta sẽ đánh giá nghiên cứu của tôi kiểu gì đây? Phản nhân loại hay là biến thái? Tôi chỉ có thể đem chúng khóa lại trong két an toàn của mình”

“Cho nên ông đã xem qua hơn nữa số ‘di sản’ giáo sư Megan để lại cho mình, đúng chứ? Ông phát hiện ra đây là những số liệu nghiên cứu hết sức quý giá Ông không thể không cẩn thận nghiên cứu chúng, hơn nữa còn đắm chìm trong đó. Thế nhưng, ông phát hiện ra, nhưng số liệu này vẫn chưa đủ tính khái quát, mà chính mình lại càng cần nhiều những nghiên cứu thực nghiệm như thế hơn. Cho nên, ông lại tỉ mỉ thiết kế thêm vài cuộc ‘thực nghiệm’ khác. Hơn nữa, ông còn đem băng ghi hình những cuộc ‘thực nghiệm’ này gửi cho người nhà nạn nhân, xem thử phản ứng của bọn họ. Đúng chứ? Thực nghiệm của ông so với giáo sư Megan càng có tính tham khảo hơn.”

Haley mỉm cười nhìn thẳng giáo sư Mende. Thời gian vẫn thong thả trôi qua, người kia muốn tránh đi tầm mắt của y, nhưng lại càng giống như con bọ bị vướng vào mạng nhện, càng giãy giụa lại càng siết chặt.

“Nói thật đi, giáo sư Mende. Bồi thẩm đoàn sẽ chẳng tin tưởng ông hoàn toàn không biết những chuyện giáo sư Megan đã làm. Mà trong máy tính ông lại còn nhận được đoạn video kia, cho dù luật sư của ông luôn khăng khăng ông chỉ ‘nhận được’ đoạn băng đó, nhưng bồi thẩm đoàn sẽ chẳng chấp nhận loại giải thích gượng ép này đâu. Trừ khi ông có thể nói được rốt cuộc là kẻ nào đã ‘chiếu’ cho ông xem nó.”

Trong phòng quan sát, ngoại trừ Ian, cả Jessica và Fehn Keating cũng có mặt.

Jessica nhíu mày, tức tối: “Haley đây là đang làm gì vậy? Cậu ta sao lại vẽ đường cho giáo sư Mende đem tội đổ lên đầu người khác vậy chứ?”

“Không phải thế.” Ian bình tĩnh trả lời.

“Có ý gì?” Jessica khó hiểu hỏi.

Fehn Keating bên cạnh đẩy đẩy gọng kính đencủa mình, “Toàn bộ hành động gây án quá phức tạp. Một mình giáo sư Mende không làm nổi a.”

Lúc này, Jessica mới bừng tỉnh đại ngộ, “Vậy Ian này, các anh có đối tượng hoài nghi không?”

“Tạm thời không có, cho nên chỉ có thể từ giáo sư Mende thử xem có thể lộ ra tin tức gì không.”

còn tiếp…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK