Lâm Chi Hạ khịt mũi coi thường cái suy đoán này của mình, nhưng lại không thể không thừa nhận trong cuộc sống hôn nhân, Phó Hàn Xuyên quả thật là một người chồng tốt.
Trừ bỏ lần ngoài ý muốn ở đêm tân hôn, Lâm Chi Hạ cảm thấy Phó Hàn Xuyên là một người rất ôn nhu.
Thế mà cô lại hình dung Phó Hàn Xuyên bằng hai từ 'ôn nhu', người khác nghe được chắc cũng sẽ bị dọa rớt cằm, bởi vì Phó Hàn Xuyên, người cũng như tên đều lãnh khốc vô tình.
Nhưng mà Lâm Chi Hạ cho rằng là như vậy, bởi dù thời điểm trên giường Phó Hàn Xuyên có bá đạo như thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn rất ôn nhu với cô.
Bọn họ chỉ mới kết hôn nhưng Phó Hàn Xuyên luôn hứng thú bừng bừng, số lần làm tình thực sự thường xuyên.
Lâm Chi Hạ luôn bị thao đến eo mỏi lưng đau, một hai ngày sau mới hồi phục một chút, sau đó lại bị lăn lộn cả một đêm, rồi lại tiếp tục eo mỏi lưng đau.
Buổi tối phải ứng phó với dục vọng của Phó Hàn Xuyên, ban ngày còn phải đi làm, thời điểm làm việc cô cơ hồ không ngồi được, mắt cũng có một mảnh quầng thâm, so với việc buổi tối đi ra ngoài ăn trộm không khác nhau chỗ nào.
Có một lần, thể lực của cô thật sự tiêu hao quá mức lợi hại, cả người bủn rủn vô lực, đừng nói là đi làm, đến xuống giường cũng không đủ sức lực. Chỉ nghĩ nằm trên giường mà ngủ một giấc thật ngon, đến ngón tay cũng lười phải động.
"Xin nghỉ đi, em ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt." Phó Hàn Xuyên thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô liền đề nghị. So với tinh thần phấn chấn của anh thì Lâm Chi Hạ là một thân mệt mõi cùng uể oải.
Lâm Chi Hạ không thể không đồng ý, gật gật đầu: "Chỉ có thể như vậy thôi."
Phó Hàn Xuyên cầm điện thoại của Lâm Chi Hạ, đứng bên mép giường gọi điện thoại cho cấp trên của cô xin nghỉ với lí do thân thể không khỏe, cần tịnh dưỡng.
Lâm Chi Hạ ôm lấy chăn nghe lời nói của anh mà hốc mắt đột nhiên đỏ lên, nước mắt lưng tròng, lã chã chực khóc.
Phó Hàn Xuyên kết thúc cuộc gọi, rũ mắt nhìn bộ dáng nhu nhược đáng thương của cô liền lập tức lo lắng nhíu mày.
"Như thế nào lại khóc? Có chỗ nào không thoải mái? Là đau đến không chịu nỗi sao?" Phó Hàn Xuyên liên tục truy vấn, kéo chăn ra muốn nhìn tiểu huyệt sưng đỏ của Lâm Chi Hạ, tiếp tục nói: "Nếu không chịu được liền đi bệnh viện."
"Không cần!" Lâm Chi Hạ nghe được hai chữ 'bệnh viện' này liền mở miệng.
Cô đem mình quấn chặt trong chăn, không cho Phó Hàn Xuyên kéo ra, thanh âm rầu rĩ, nghẹn ngào từ phía dưới chăn truyền tới: "Em không cần đi bệnh viện."
Động tác nôn nóng của Phó Hàn Xuyên ngừng lại, mắt đen chăm chú nhìn cô bọc chăn đến tận đầu như một con nhộng, thanh âm chậm rãi, trầm thấp nói: "Vậy rốt cuộc em làm sao vậy? Chi Chi, chùm chăn kín mít như vậy không tốt, chúng ta có thể không đi bệnh viện nhưng em phải nói cho anh biết nguyên nhân."
Lâm Chi Hạ ăn mềm không ăn cứng, trong lòng cô cũng biết Phó Hàn Xuyên không phải là người có thể dễ dàng nhượng bộ, anh đã chấp nhận lui một bước, không thể không cho anh kết quả tốt.
Cô chậm rãi buông chăn, lộ ra đôi mắt ướt át dầm dề, lông mi dính đầy nước mắt liên tục chớp chớp, gương mặt trắng nõn phiếm hồng. Bộ dáng kia cơ hồ muốn khiến Phó Hàn Xuyên ngạnh lên.
Lâm Chi Hạ thở hổn hển một hơi, đè nặng tiếng khóc, nhỏ giọng nói: "Quá...Quá mất mặt..."
"Hả?" Giọng của cô thật sự quá nhỏ, Phó Hàn Xuyên nghe không rõ, khuôn mặt tuấn lãng đưa đến trước mặt cô, ngũ quan đột nhiên phóng đại.
Đôi mắt thâm thúy, sóng mũi cao thẳng, khuôn mặt như điêu khắc, góc cạnh rõ ràng,... Gương mặt này của Phó Hàn Xuyên, vô luận Lâm Chi Hạ có nhìn bao nhiêu lần thì trái tim đều không nhịn được gia tăng nhịp đập, ánh mắt không kiềm chế được bắt đầu nhộn nhạo.
Bất quá lúc này không phải thời điểm tưởng tượng.
Cô tránh đi ánh mắt của anh, lại cọ cọ trong chăn, nhẹ giọng nói: "Quá mất mặt... Bởi vì loại chuyện này mà xin nghỉ, không thể đi làm... Thật sự quá mất mặt."
Nói xong, Lâm Chi Hạ lại một lần nữa chui vào trong chăn, không muốn lộ mặt ra ngoài, trên cổ chỉ có một mảnh ửng đỏ, Phó Hàn Xuyên nhìn được rõ ràng.
Lại còn có một lí do như vậy.
Cô là đang thẹn thùng.
Hôm đó, tâm tình Phó Hàn Xuyên phá lệ tốt, khi ra cửa khuôn mặt khó nhịn được tươi cười. Trong cuộc họp, có vị giám đốc phạm sai lầm, anh cũng chỉ trách cứ vài câu mà thôi. Thái độ thật khác so với ngày thường.
Từ sau ngày hôm đó, số lần làm tình của bọn họ bắt đầu giảm bớt, từ từ biến thành một tuần một lần, hơn nữa đều làm ở ngày thứ sáu.
Chỉ là một tuần một lần nhưng thực chất chính là một đêm nhiều lần.
Phó Hàn Xuyên đem tất cả tổn thất đều đòi lại trong cùng một buổi tối. Anh có thể làm từ đêm khuya cho đến hừng đông hôm sau mà không biết mệt, thể lực dùng như nào cũng không thể hết.
Lâm Chi Hạ nhiều lần cạn kiệt sức lực, có khi vào thời điểm ăn cơm cũng là Phó Hàn Xuyên đút cho cô ăn.
Cũng may ngày hôm sau là cuối tuần, không cần đi làm, có thể nghỉ ngơi liền hai ngày...
Không cần dùng nhiều thời gian.
Chờ tới khi Lâm Chi Hạ trì độn ý thức được điểm này, làm tình cố định vào ngày thứ sáu đã là ước định của cô và Phó Hàn Xuyên, là lời ôn nhu mà anh chưa nói.
- -------------------------
[Chuyên mục hỏi đáp vợ chồng]
Xin hỏi hai vị đối đãi với nhau như thế nào trong mối quan hệ vợ chồng?
Phó Hàn Xuyên (chém đinh chặt sắt): Chúng tôi có tình cảm làm cơ sở.
Lâm Chi Hạ (nhỏ giọng chần chờ): Tôi cảm thấy anh ấy không yêu tôi.
Danh Sách Chương: