Lâm Chi Hạ muốn ngồi dậy cũng muốn Phó Hàn Xuyên đem trứng rung tắt đi, trong đầu nghĩ đồng thời hai viêc, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói việc nào trước.
Ngược lại là Phó Hàn Xuyên, một đôi con ngươi đen nhánh lóe lên, đồng thời bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô, một tay kia vuốt ve mông của cô, đem mông thịt mượt mà bị quần jean bao lấy niết ở trong tay, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được tần suất chấn động của trứng rung.
"A...a..."
Lâm Chi Hạ nhịn không được rên rỉ ra tiếng, muốn che miệng lại cũng không kịp nữa rồi, thanh âm nức nở như mèo con quẩn quanh trong chiếc xe trống rỗng.
Bụng nhỏ của cô run rẩy co rút dữ dội, da thịt tuy không trần trụi tiếp xúc với Phó Hàn Xuyên nhưng lại bất giác nóng rát lên.
"Không được..." Cô cắn chặt môi, nhỏ giọng kháng nghị.
"Em biết anh không muốn nghe mấy từ này mà."
Giọng nói trầm thấp của Phó Hàn Xuyên rơi xuống, bất luận là lời nói hay lực đạo nơi bàn tay cũng đều không cho người khác cự tuyệt.
Ngón tay anh vuốt ve, bàn tay lại chậm rãi đi vào lưng quần jean của Lâm Chi Hạ, sờ xuống theo đường cong phập phồng quyến rũ của cô, đụng phải quần lót cũng không dừng lại, vẫn luôn hướng về ngọn nguồn của chấn động mà tiến về phía trước, đó cũng chính là vị trí của tiểu huyệt.
Bị Phó Hàn Xuyên đụng vào một cái, thân thể Lâm Chi Hạ tức khắc mềm nhũn, ngay cả một chút cự tuyệt cũng đều nói không nên lời.
Theo ngón tay Phó Hàn Xuyên tới gần, chấn động ở tiểu huyệt càng ngày càng rõ ràng.
Cô thậm chí phân không rõ là Phó Hàn Xuyên đã âm thầm điều chỉnh cường độ chấn động của trứng rung lên cao hay là do cô quá mẫn cảm, dồn toàn bộ lực chú ý vào ngón tay của anh mà sinh ra ảo giác...
Hạ thân từng trận tê dại, cô nhịn không được kẹp chặt hai chân, tiểu huyệt cũng vì vậy mà co chặt, cô có thể rõ ràng cảm nhận được lực đạo của trứng rung va chạm vào các vách thịt.
Tiếp đến, bàn tay Phó Hàn Xuyên cũng bị kẹp ở trong đó.
Đầu ngón tay anh sờ đến tiểu huyệt, không có gì bất ngờ xảy ra khi chạm vào là một trận ẩm ướt.
"Ướt?"
Trong không gian yên tĩnh, thanh âm của Phó Hàn Xuyên có vẻ thanh thanh lãnh lãnh, bình tĩnh không mang theo chút độ ấm nào.
Cô ướt.
Lại một lần nữa đối mặt với hiện thực này, Phó Hàn Xuyên không mừng như điên cũng không hề phẫn nộ, như là bình tĩnh tiếp nhận hết thảy.
"A..."
Lâm Chi Hạ cắn chặt môi, dù vậy tiếng rên rỉ vẫn nhịn không được vọt đến bên môi. Lúc ngón tay Phó Hàn Xuyên hướng vào tiểu huyệt mà đè ép, mông cô quơ quơ, như là sợ hãi lại càng như là vui thích mà run rẩy.
Càng ướt...
Tiểu huyệt vừa nóng vừa ẩm ướt, rõ ràng kẹp đến vừa chặt vừa khẩn trương, còn có chất lỏng dính nhớp theo khe hở mà chảy xuôi ra ngoài.
Thân thể Lâm Chi Hạ cuộn tròn như con tôm, cả người đỏ bừng càng làm giống hơn nữa. Dòng nhiệt điên cuồng kích động trong thân thể.
"A Xuyên, không cần..." Cô gối lên đùi của Phó Hàn Xuyên, lắc đầu, nức nở nói.
Nhưng là mới vừa mở miệng, bàn tay Phó Hàn Xuyên nguyên bản đang vuốt ve mặt, môi cô... lại ở cánh môi mềm mại mà vuốt ve tới lui.
Anh nhẹ giọng nói: "Hư... Đừng lên tiếng, sẽ bị người phát hiện."
Bọn họ ở bãi đỗ xe lộ thiên, cách đó không xa chính là sơn trang nghỉ phép. Tuy bốn phía xung quanh tối đen nhưng là tùy lúc đều có khả năng bị bại lộ.
Bị anh nhắc nhở như thế, nháy mắt Lâm Chi Hạ càng thêm khẩn trương.
Mà Phó Hàn Xuyên đã tìm được trứng rung rồi nhẹ nhàng lôi kéo, đem vật nhỏ điên cuồng chấn động kia kéo đến chỗ huyệt khẩu, lại bởi vì kề sát quần lót mà không thể rớt ra.
"A...a..."
Môi đỏ khẽ nhếch rên rỉ ra tiếng, ngón tay Phó Hàn Xuyên trong nháy mắt duỗi đi vào, xâm nhập vào bên trong cái miệng nhỏ ẩm ướt.
"...A...Ông xã..."
Thanh âm của cô nháy mắt trở nên mơ hồ không rõ. Mỗi khi cô muốn mở miệng đầu lưỡi liền sẽ đụng tới ngón tay của Phó Hàn Xuyên, giống như là cô chủ động quấn lấy chúng mút vào.
Cái này, Lâm Chi Hạ càng không dám nói tiếp nữa.
Nhưng cô càng muốn bất động thì Phó Hàn Xuyên lại càng chủ động quấn tới. Ngón tay thon dài kẹp lấy đầu lưỡi nho nhỏ của cô đảo qua đảo lại, động tác dưới thân cũng không vì thế mà ngừng.
Anh đem trứng rung kéo đến sau huyệt khẩu, lại nặng nề mà ấn vào chỗ ẩm ướt, khiến cho ngón tay cùng vải dệt quần lót cùng thâm nhập vào huyệt khẩu.
Anh lôi ra, lại ấn đi vào, lại lôi ra... Không ngừng tuần hoàn lặp lại.
Trong lúc tra tấn khó nhịn, hai chân Lâm Chi Hạ run rẩy, một chút sức lực cũng không dùng được. Mà tiểu huyệt hàm chứa không được d*m thủy, thời điểm trứng rung bị kéo ra, cũng là lúc d*m thủy chảy xuôi ra ngoài...
Một cỗ lại một cỗ chất lỏng ấm nóng chảy ra bên ngoài, loại cảm giác này thật sự quá rõ ràng.
Lâm Chi Hạ tưởng tượng tình cảnh của tiểu huyệt, nhất định là rất nhiều d*m thủy chảy xuống, ướt át một mảnh.
Chất lỏng sền sệt còn nhỏ giọt xuống... Tất cả đều dính ở trên ngón tay của Phó Hàn Xuyên, một hình ảnh dâm loạn như vậy.
"A... Không cần tiếp tục...a... Thật là khó chịu... Cầu xin anh... Không cần lại tiếp tục... A..."
Miệng trên của Lâm Chi Hạ cùng cái miệng nhỏ phía dưới đều hàm chứa ngón tay, hoảng hốt mà phát ra một âm thanh nhẹ nhàng nhợt nhạt.
Phó Hàn Xuyên híp mắt lại, đầu ngón tay lưu loát kẹp lấy đầu lưỡi nhỏ của cô, thấp giọng nói: "Nói dối, em là kẻ lừa đảo."
Anh tận lực thu liễm, vẫn là giấu không được giọng điệu tức giận của mình.
"Ưm..." Đầu lưỡi của Lâm Chi Hạ bị kẹp đến hơi hơi phát đau, càng là nói không ra lời.
"Chảy nhiều nước như vậy thì em có nơi là khó chịu, căn bản là sướng đến điên rồi. Hừ, kẻ lừa đảo."
"Ưm..."
Lâm Chi Hạ nói không nên lời, chỉ có thể dùng gương mặt cọ xát qua lại trên đùi Phó Hàn Xuyên, cố gắng lấy lòng anh.
Từng tiếng trách móc nặng nề trút xuống, lại nghĩ đến bộ dáng nổi giận đùng đùng lúc chiều của Phó Hàn Xuyên, cô không giãy giụa kháng cự, ngược lại còn chủ động liếm liếm ngón tay của Phó Hàn Xuyên, mắt chớp chớp, nỗ lực muốn nhìn rõ ràng gương mặt của Phó Hàn Xuyên.
Phó Hàn Xuyên ngồi dựa trên vị trí cửa sổ, ánh trăng như pha lê xuyên thấu qua cửa sổ rải rác chiếu vào xe, dừng ở sống mũi cao thẳng cùng mặt mày thâm thúy của anh, cô chỉ có thể mơ mơ hồ hồ mà thấy rõ một nửa khuôn mặt.
Chưa kể ý thức hiện tại của Lâm Chi Hạ hỗn độn, hốc mắt lấp lánh ánh nước.
Phó Hàn Xuyên lại xem như đã hiểu ánh mắt ủy khuất của cô, cúi xuống nhìn, giọng điệu giống như dụ hoặc nhẹ nhàng hỏi: "Muốn anh dừng lại?"
"A..." Lâm Chi Hạ nức nở, gật gật đầu, sợi tóc tán loạn trên đùi Phó Hàn Xuyên.
"Nơi này của anh làm sao bây giờ?" Phó Hàn Xuyên đem ngón tay rút ra, nước miếng còn dính trên đầu ngón tay. Anh véo nhẹ lên cằm của cô, đem khuôn mặt Lâm Chi Hạ hướng một bên cọ cọ.
Đó là...
Đũng quần của Phó Hàn Xuyên giống như một cái lều nhỏ mà phồng lên, côn th*t ngủ đông bên dưới lớp quần đã sớm cứng rắn.
Cho dù cách một tầng quần jean, Lâm Chi Hạ như cũ cảm giác được một cỗ độ ấm nóng bỏng, hơi thở dâm mỹ tiến vào hô hấp của cô.
Anh sẽ không phải là muốn ở chỗ này đi?
Lâm Chi Hạ chấn động, đồng tử của cô run rẩy, trứng rung bên trong tiểu huyệt cũng điên cuồng chấn động, cơ hồ là muốn thét chói tai ra tiếng.
Phó Hàn Xuyên lại lần nữa đè ép môi cô, thấp giọng nói: "Chỉ cần em làm anh bắn ra, chúng ta liền xuống xe."
Danh Sách Chương: