Chẳng lẽ lời vừa rồi Lâm Chi Hạ nói không phải là thật?
Ngực Phó Hàn Xuyên đột nhiên chấn động, có chút kích động nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến Lâm Chi Hạ, anh không thể không nhanh chóng mà bình tĩnh lại, tư thế ôm Lâm Chi Hạ vẫn không đổi.
Anh thật cẩn thận truy vấn: "Em còn phiền não gì nữa à?"
Lâm Chi Hạ không cảm nhận được sự khẩn trương của người nào đó, cô vẫn giống như chú mèo con, gương mặt một chút lại một chút cọ xát qua lại, tốc độ nói chuyện so với vừa rồi càng thêm thong thả.
Lần này không phải vì say rượu mà là vì thẹn thùng.
Từng chữ từng chữ bay ra từ đôi môi đỏ mọng của cô: "Ông xã, anh có thể thích… em không?"
Thích…em….
Hai chữ vô cùng đơn giản này làm đầu Phó Hàn Xuyên 'ong ong' một tiếng nổ tung, anh ngàn lần không nghĩ tới sẽ nghe từ trong miệng Lâm Chi Hạ một câu như vậy.
Cái này thế nhưng mới là phiền não của Lâm Chi Hạ?
Anh vội vàng muốn đứng dậy, gấp đến không chờ nổi muốn truy vấn cô.
Trong đầu Phó Hàn Xuyên lập tức lấp đầy suy nghĩ, nhưng trong nháy mắt anh lại không biết nên nói cái gì, nên làm cái gì trước.
Anh vậy mà, lại cứng rồi.
Lâm Chi Hạ vẫn trì độn như cũ, không ý thức được trọng lượng lời nói. Cô chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, thật giống với thời điểm bị Phó Hàn Xuyên hôn, nhiệt nóng kích động trong thân thể.
Thời điểm cô uống say nói ra lời đó cũng cảm thấy thẹn thùng.
Nhưng là, nếu đã nói ra thì cần phải thật nhanh chóng bắt lấy cơ hội.
Cô bắt lấy ngực áo của Phó Hàn Xuyên, cả người hướng lên trên cọ cọ, nâng đầu ngước lên xem, cơ hồ muốn cùng anh mặt đối mặt.
Con ngươi ngập nước kia trực tiếp mà lại thẳng thắn, thành khẩn đối diện với mắt đen của Phó Hàn Xuyên.
Lộng lẫy giống như ngôi sao trên bầu trời đêm.
Phó Hàn Xuyên nhìn cô chăm chú, rồi lập tức sa vào trong đó. Anh có chút hoảng hốt, có chút thất thần.
Lâm Chi Hạ tiếp tục lời vừa rồi: "Anh có thể thích em hay không?... Cho dù là một chút…một chút cũng được?"
Thanh âm của cô trước sau đều ôn nhu như nước, khác biệt chính là lúc này lại mang theo một tia năn nỉ cùng hưng phấn.
"Vì… Vì sao…" Phó Hàn Xuyên ngơ ngác mà hỏi, so với Lâm Chi Hạ thường ngày còn muốn vụng về hơn.
"Anh thật là ngốc..." Lâm Chi Hạ bật cười, ngay sau đó nói: "Đương nhiên là bởi vì… Bởi vì em th…" (*)
Tim Phó Hàn Xuyên đều run lên, nhưng Lâm Chi Hạ lại ở thời khắc mấu chốt như vậy mà ngáp một cái.
Thân thể cô vốn đã hư nhuyễn vô lực, lại cộng thêm nụ hôn kia, sau đó còn cọ tới cọ lui, sức lực của cô đều đã bị tiêu hết. Lâm Chi Hạ một lần nữa ngã xuống trên ngực Phó Hàn Xuyên.
Lần này, cô còn nhắm hai mắt lại.
Phó Hàn Xuyên đối với phản ứng này của cô rất quen thuộc, Lâm Chi Hạ vừa say vừa mệt, tùy thời đều có thể ngủ.
Nhưng mà anh còn chưa nghe được câu trả lời của cô.
"Chi Chi, trước tiên đừng ngủ. Em nói cho anh biết vì sao lại muốn anh thích em? Vì sao?"
Phó Hàn Xuyên muốn hỏi, nhưng lại không nỡ đánh thức Lâm Chi Hạ. Cô đã nhắm mắt lại, hô hấp vững vàng, cho dù ngủ rồi nhưng trên miệng vẫn mang theo tươi cười.
Nếu Lâm Chi Hạ còn tỉnh.
Cô khẳng định sẽ nói với Phó Hàn Xuyên rằng anh thật là ngốc, còn có thể là vì sao chứ, đương nhiên là vì em thích anh nha.
Bởi vì em thích anh cho nên hy vọng rằng anh cũng thích em.
Cô chỉ cầu một chút như vậy thôi, một chút cũng được.
Phó Hàn Xuyên đương nhiên không ngốc như vậy, nghĩ nghĩ lại liền đoán được lời Lâm Chi Hạ chưa kịp nói, chẳng qua là anh càng muốn nghe chính miệng Lâm Chi Hạ nói mà thôi.
Lâm Chi Hạ nói thích anh, làm anh hưng phấn không thôi, nhưng mà làm cho anh ngưng trọng lại là… Lâm Chi Hạ cảm thấy anh không thích cô?
Nếu không thích cô, vì cái gì sẽ cùng cô kết hôn? Vì cái gì sẽ giúp cô xử lý cục diện rối rắm kia của Lâm gia? Vì cái gì sẽ hao tổn tâm huyết an bày chuyến đi du lịch này? Lại vì cái gì sẽ… ở lúc nhận thấy cô không muốn làm tình liền nỗ lực khắc chế số lần làm, còn để ý cảm thụ của cô?
Lâm Chi Hạ mới là một cô ngốc.
Anh không nói ra, cô liền không biết sao?
Phó Hàn Xuyên ở trong lòng mắng thầm, rầu rĩ tức giận, nhưng là vui sướng mãnh liệt lại không giấu được.
Phó phu nhân thích Phó tiên sinh, thật là một việc khiến người khác vui vẻ.
- ---------------
Lâm Chi Hạ mới vừa tỉnh dậy, mắt còn chưa mở to đã cảm thấy một trận đau nhức trong đầu óc, còn có yết hầu khô khốc, cô lập tức nhớ lại sự tình đêm qua.
Ký ức cuối cùng của cô là ở nhà ăn. Trong lòng cô khi đó nhớ tới Phó Hàn Xuyên trong phòng, cô muốn nhanh chóng rời đi, nhưng là các đồng nghiệp không để cô đi, nói cô trọng sắc khinh bạn.
Cuối cùng buộc cô uống rượu, uống xong rồi mới có thể đi.
Tửu lượng của Lâm Chi Hạ kém cỏi, nhưng cô muốn sớm trở lại bên người Phó Hàn Xuyên nên vẫn căng da đầu uống mấy chén, sau đó liền uống say.
Lại sau đó… Cô không nhớ rõ nữa.
Thậm chí cô còn không nhớ rõ cô như thế nào mà trở về phòng, như thế nào lại nằm ở trên giường.
Chờ sau khi cơn đau qua đi cô mới chậm rãi mở to mắt, thấy được căn phòng xa lạ, mới nhớ tới cô và Phó Hàn Xuyên đang cùng nhau đi du lịch.
Ngoài phòng sắc trời thật tốt, ánh mặt trời sáng chói dừng ở trên mặt hồ, một mảnh sóng nước lóng lánh dao động.
Lâm Chi Hạ chớp chớp mắt mới thấy rõ là có người đang bơi, thân hình mạnh mẽ rong ruổi trong hồ nước màu xanh lam, thời điểm cánh tay cường tráng đánh vỡ sự yên tĩnh của mặt nước còn có thể thấy thân hình đĩnh bạt càng thêm thon dài.
Ánh mặt trời lộng lẫy cùng nam nhân trong bể bơi như muốn hòa làm một.
Lâm Chi Hạ tự chủ không được mà trầm mê trong cảnh đẹp trước mắt. Cô ngơ ngác ngồi trên giường, quên cả đứng dậy.
Ngược lại là Phó Hàn Xuyên trong bể bơi đã chú ý tới Lâm Chi Hạ. Anh từ bể bơi bước ra, trên thân hình cường tráng dính đầy bọt nước, dưới ánh mặt trời có vẻ tỏa sáng lấp lánh.
Đây đích thục là 'cảnh đẹp' hàng thật giá thật.
Rõ ràng Lâm Chi Hạ đã nhìn thấy Phó Hàn Xuyên khỏa thân rồi nhưng vẫn bị anh làm cho kinh diễm, cô bất tri bất giác nuốt xuống yết hầu khô khốc, có một loại xúc động muốn chiếm hữu anh.
Ở thời điểm cô đang ngây người, Phó Hàn Xuyên đơn giản lau chùi thân thể, mặc vào áo tắm dài, đẩy cửa kính sát đất đi vào.
Anh tới gần mép giường, biểu tình sung sướng cúi người, ở trên trán Lâm Chi Hạ nhẹ nhàng hôn một chút.
Anh thấp giọng nói: "Chi Chi, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng..."
Lâm Chi Hạ sắc mặt ửng hồng đáp lời anh. Hai mắt cô chăm chú, khẩn trương nhìn trên người Phó Hàn Xuyên mà không muốn rời đi, đặc biệt là nhìn tươi cười xán lạn trên mặt anh, như vậy lóa mắt, rồi lại như vậy… đột ngột.
- ------------------------------
(*) Khúc này bản convert bạn converter có ghi hẳn là "thích", sau đó bạn ấy có giải thích bên dưới là chữ "thích" trong tiếng Trung là "xihuan", khúc này nữ chính mới nói được "xi" thôi nhưng bạn ấy vẫn dịch là "thích". Bởi vì mình thấy nếu để là "thích" luôn thì sẽ không được hồi hộp và phù hợp lắm với tâm trạng thấp thỏm của nam chính lúc đó nên mình sẽ thay đổi một chút so với bản convert là chỉ để "th" thôi nhé:v
Còn một điều nữa: Phó phu nhân thích Phó tiên sinh, thật là một việc khiến editor vui vẻ =)))
Danh Sách Chương: