• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Lâm Chi Hạ không tưởng tượng được lâu đã bị Phó Hàn Xuyên đánh gãy.
- ---------------------
Phó Hàn Xuyên không chỉ đưa cho cô quần áo để tắm mà còn nói cho cô một việc: "Vừa rồi đồng nghiệp của em có gọi đến, bảo là đã đến giờ dùng cơm tối."
Du lịch tập thể đương nhiên là không thể thiếu được những bữa tiệc liên hoan.
Nhưng mà Lâm Chi Hạ lại có một nỗi sầu nữa.
Cùng ăn tiệc không giống như ngồi trong xe, trước sau đều có người, mỗi người lại chỉ cách nhau một khoảng nhỏ. Hơn nữa ở trên xe buýt bọn họ còn may mắn ngồi ở trong góc kín kẽ nhất.
Lâm Chi Hạ không cảm thấy vận khí của mình sẽ tốt như vậy nữa, có thể lại một lần nữa đem thân phận của Phó Hàn Xuyên giấu đi.
Lâm Chi Hạ rối rắm đi ra khỏi toilet, cô vài lần giương mắt nhưng cứ muốn nói lại thôi.
Phó Hàn Xuyên đang cúi đầu xem di động, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của cô, nói thẳng: "Nghĩ muốn đem anh giấu ở trong phòng?"
"Vâng vâng vâng." Lâm Chi Hạ vội vàng không ngừng gật đầu, kề sát vào bên người Phó Hàn Xuyên, ôn nhu nói: "Em nói với đồng nghiệp là thân thể anh có chút không thoải mái, trước tiên cần nghỉ ngơi?"
"Anh nhìn có yếu như vậy sao?" Phó Hàn Xuyên nhướng mày, rất không thích dạng giả ốm yếu này.
"Vậy anh nghĩ một lí do đi, em sẽ dựa theo anh mà nói." Lâm Chi Hạ lập tức đồng ý.
Phó Hàn Xuyên đem điện thoại buông xuống, ngửa đầu nhìn về phía Lâm Chi Hạ, tức giận cười một chút: "Anh có đáp ứng với em sẽ ở lại phòng sao?"
Lâm Chi Hạ nhíu nhíu mày lộ ra thần sắc khó xử, nhưng là ngày ngày chung đụng, cô đã biết rõ ràng logic của Phó Hàn Xuyên.
Muốn Phó Hàn Xuyên đáp ứng, cô nhất định phải trao đổi điều kiện với anh.
"Có gì yêu cầu anh nói đi." Lâm Chi Hạ lấy hết dũng khí thấy chết không sờn, lại vẫn dặn dò nói: "Nhưng mà không thể lại dùng những vật kỳ quái lên người em."
Phó Hàn Xuyên vốn dĩ cũng không có ý tưởng này. So với dùng đạo cụ tình ái kích thích thân thể Lâm Chi Hạ thì anh càng thích tự chủ động âu yếm hơn.
Mặt khác, đó cũng là cuộc chiến phân cao thấp giữa lòng tự trọng của đàn ông và món đồ chơi kia.
Phó Hàn Xuyên nghiêm túc suy nghĩ, dư quang nơi khóe mắt nhìn đến bể bơi ở bên ngoài, đôi mắt anh trầm xuống, nói: "Nếu anh ở lại trong phòng nghỉ ngơi, vậy ngày mai em cũng ở trong phòng bồi anh cùng nhau bơi lội."
Lâm Chi Hạ không nghe được trọng điểm trong đó, ngược lại có chút mờ mịt nói tiếp một câu: "Nhưng mà em không biết bơi."
Phó Hàn Xuyên sờ sờ đỉnh đầu của cô: "Anh bơi là được."
Giao dịch một phen, việc này liền định ra như thế.
Lâm Chi Hạ thay một bộ quần áo rồi ra cửa, trước khi đi còn nói với Phó Hàn Xuyên: "Nếu anh đói bụng thì gọi phục vụ nhé, còn nếu không quá đói thì chờ em mang đồ ăn về, em sẽ đi nhanh về nhanh."
Cuối cùng trước khi xoay người rời đi, cô nhón mũi chân lên hôn hôn gương mặt của Phó Hàn Xuyên.
Đây không phải lần đầu tiên cô chủ động hôn Phó Hàn Xuyên, nhưng lại là lần đầu tiên khẩn trương như vậy, ngực đã nhảy bang bang đến lợi hại.
Bởi vì cô biết, nụ hôn này không giống như vợ cùng chồng hôn môi, mà là một người phụ nữ muốn hôn môi một người đàn ông.
Lâm Chi Hạ hôn môi cũng cảm thấy ngượng ngùng. Cô ở trên má Phó Hàn Xuyên nhẹ nhàng chạm vào, giống như cánh bướm rồi lập tức bay đi.
Phó Hàn Xuyên muốn đem cô ôm trở về, muốn gia tăng nụ hôn nhưng không có thời gian, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn bước chân nhẹ nhàng của cô rời đi. Dưới chiếc váy chiffon dài, mắt cá chân trắng nõn lộ ra, chợt lóe chợt lóe, liền như vậy biến mất không thấy đâu.
Anh không tiếng động cong cong khóe môi, sâu trong đáy mắt lóe lên ý cười.
Trở lại trong phòng, Phó Hàn Xuyên đóng cửa. Một lần nữa lấy điện thoại ra, anh xem lại tin nhắn chưa trả lời, vô cùng đơn giản mà đáp một câu.
/Đợi lát nữa gặp./
Mà bên kia di động là những tiếng cười nhạo vô tình.
/Ha ha ha ha ha ha ha, tôi đã nói rồi, vợ của cậu sẽ vứt bỏ cậu. Cậu vẫn là nên chấp nhận số mệnh đi, cũng chỉ có độc thân nhân sĩ như tôi sẽ tiếp nhận cậu./
/Cậu câm miệng đi./
Phó Hàn Xuyên trả lời xong cũng thay một bộ quần áo rồi ra cửa.
Anh không đi nơi nào khác mà chỉ hướng đến chỗ sâu trong hành lang đi thẳng đến, đi tới tận cùng bên trong cái phòng kia, không cần gõ cửa mà ngược lại là khe cửa hơi hơi rộng mở như chờ anh xuất hiện.
Đó là một căn phòng xép to rộng, không chỉ bên trong trang hoàng xa hoa mà bên ngoài còn có một bể bơi cực lớn, ước chừng gấp bốn năm lần cái hồ trong phòng Phó Hàn Xuyên.
Trong phòng có phòng ngủ, phòng khách, còn có cả quầy rượu.
Trước quầy bar có một người đàn ông đang ngồi, hướng về Phó Hàn Xuyên mà lắc lắc ly rượu, cười nói: "Cậu tới đây."
Phó Hàn Xuyên quét mắt nhìn một vòng, anh đi tới ghế cao bên cạnh người đàn ông rồi ngồi xuống, tiếp nhận ly rượu được đưa qua, hừ lạnh một tiếng: "Cũng thật đủ xa xỉ."
Người đàn ông nghe được âm thanh chế nhạo của anh thì cười càng thêm rõ ràng, chạm vào ly rượu trong tay Phó Hàn Xuyên một cái, nói: "Cái này phải cảm tạ Phó tổng chi tiền phóng khoáng. Mời toàn thể công nhân viên chúng ta đi du lịch không nói, ngay cả người nhà đi theo cũng được miễn phí. Ông chủ tôi đây cũng là hưởng ké Phó tổng, à không không không, phải nói là hưởng ké Phó phu nhân."
Người đàn ông gọi là Lục Nam Thành, là ông chủ của Lâm Chi Hạ, cũng là bạn tốt nhiều năm của Phó Hàn Xuyên.
Cái gì mà du lịch Thất Tịch, công ty phúc lợi, đây chẳng qua đều là kế hoạch muốn cùng đi du lịch với Lâm Chi Hạ của anh mà thôi, tuy rằng quanh co một chút, nhưng kết quả trước mắt xem ra cũng không tệ lắm.
Đây cũng là nguyên nhân có nhiều chuyện kì lạ như vậy, tỉ như công ty phá lệ ban phúc lợi, tỉ như group chat công ty phát bao lì xì, tỉ như Lâm Chi Hạ chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường cũng có nhiều phúc lợi như vậy.
Hết thảy đáp án đều ở trên người Phó Hàn Xuyên, tất cả cũng đều do một tay anh an bài.
Nếu không phải sợ Lâm Chi Hạ phát hiện thì anh đã đổi một căn phòng lớn hơn, bể bơi tốt hơn nữa.
Nghĩ đến bể bơi, Phó Hàn Xuyên có chút thất thần.
Lục Nam Thành cười khẽ, trêu chọc Phó Hàn Xuyên: "Tiểu Phó, tôi xem cậu lo lắng như vậy căn bản là dư thừa. Ở phương diện này vợ của cậu ngốc như thế, tôi rõ ràng đi tham gia hôn lễ bí mật của hai người vậy mà cô ấy thấy tôi cũng không nhận ra ông chủ công ty."
Anh ta ở trong lòng cảm thán, Lâm Chi Hạ không thể không làm cho người ta bội phục.
Phó Hàn Xuyên uống một ngụm rượu. Từ lúc vào cửa đến bây giờ anh chưa hề lộ ra ý cười, tùy ý Lục Nam Thành muốn gì nói đó, chỉ có việc liên quan đến Lâm Chi Hạ anh mới lên tiếng.
Anh hỏi: "Sự việc của giám đốc Chu kia, cậu chuẩn bị nói như thế nào với tôi đây?"
Anh đem người đặt ở công ty của Lục Nam Thành chính là vì muốn Lục Nam Thành bảo hộ cho tốt, thế nhưng lại mọc ở đâu ra một người theo đuổi mà anh cũng không biết.
Lục Nam Thành thu liễm nụ cười tươi bất cần đời, cũng không dám đùa giỡn kêu anh là 'Tiểu Phó' nữa, nghiêm túc giải thích nói: "Chuyện này tôi thật sự không biết, sau khi cậu nói tôi mới sai người đi hỏi thăm. Sự tình thật là có chuyện như thế, nhưng vợ của cậu cự tuyệt rất dứt khoát, mà cậu ta cũng không tiếp tục đeo bám. Chu Hành Chi là do một tay tôi bồi dưỡng lên, cũng không thể bởi vì chuyện này mà đem người sa thải."
Lục Nam Thành cố kỵ mối quan hệ với Phó Hàn Xuyên nhưng cũng bao che cho người của mình.
"Hừ, tôi thoạt nhìn giống như loại người sẽ làm mấy chuyện này sao?" Phó Hàn Xuyên lại hừ lạnh một tiếng.
Giống.
Phi thường giống.
Lục Nam Thành muốn trả lời như vậy, nhưng trước mặt Phó Hàn Xuyên thì không dám nói, người đàn ông khi ghen thật sự không thể nói lý.
Phó Hàn Xuyên cũng không khó xử anh ta, nói: "Kế tiếp cậu dựa theo những gì tôi nói mà làm..."
Lục Nam Thành nghe xong không thể không bội phục Phó Hàn Xuyên quỷ kế đa đoan, đồng thời lại hưng phấn, ánh mắt ngo ngoe rục rịch, lập tức đáp ứng rồi đi xuống dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK