"Bao giờ xong việc?"
"Tôi đang thu dọn, chuẩn bị đi xuống." Cô vừa nghe điện thoại, vừa dọn dẹp lại bàn làm việc.
"Được, vậy tôi đón em."
"Không cần đâu, anh cứ nhắn địa chỉ qua, tôi tự đến."
Đầu dây bên kia, Lục Dĩ Hàng im lặng một lúc rồi mới 'ừ' một tiếng, sau đó thì cúp máy.
Mộ Ngữ Nhiễm nhìn màn hình điện thoại, chớp mắt vài cái, cảm giác Lục Dĩ Hàng hôm nay hơi khác lạ.
Vì chưa thấy Lục Dĩ Hàng gửi địa chỉ gì qua, nên cô đành đi xuống rồi ngồi đợi ở bên ngoài công ty, định nhận được địa điểm chỗ hẹn thì sẽ bắt xe tới đó.
Mộ Ngữ Nhiễm hết nhìn vào điện thoại lại nhìn đồng hồ, đợi khoảng mười phút vẫn không thấy động tĩnh gì, cô mở hộp thư, nhắn tin cho Lục Dĩ Hàng.
"Địa chỉ đâu?" Hay là anh thay đổi ý định, không muốn hẹn hò nữa?
Một lúc lâu sau mới thấy anh nhắn lại:
"?"
Mộ Ngữ Nhiễm nhìn chằm chằm vào dấu hỏi chấm của Lục Dĩ Hàng, có cảm giác như mình vừa bị lừa gạt.
Đang định nhắn trả, thì anh lại gửi tới một tin:
"Địa chỉ nhà tôi?"
Mộ Ngữ Nhiễm bị giật mình, không ngờ Lục Dĩ Hàng lại nghĩ rằng, cô đang xin địa chỉ nhà anh.
Cô nhanh chóng gõ chữ:
"Tôi không có ý đó."
Rồi gõ thêm một tin nữa:
"Không phải anh muốn hẹn tôi sao? Ở đâu?" Cô nhìn đi nhìn lại, rồi mới ấn gửi đi.
Một lúc sau, điện thoại đổ chuông, là Lục Dĩ Hàng.
"A lô."
"Ngẩng đầu lên."
"Hả?" Mộ Ngữ Nhiễm mờ mịt.
"Tôi bảo em ngẩng đầu lên, nhìn qua đây."
Giọng Lục Dĩ Hàng không nóng không lạnh, nhưng Mộ Ngữ Nhiễm nghe vào thì lại thấy giống như là, anh đang ra lệnh.
Cô bất giác ngẩng đầu, nhìn thấy cách đó không xa, xe của Lục Dĩ Hàng đang đỗ ở đó không biết từ lúc nào.
Mộ Ngữ Nhiễm vuốt lại tóc, rồi đi đến bên cạnh xe anh.
Lục Dĩ Hàng rất biết phối hợp mà hạ cửa kính xe xuống, liếc cô một cái.
"Anh đến từ lúc nào vậy?" Mộ Ngữ Nhiễm cười cười.
"Mới vừa đến, lên xe đi."
"Được."
Trong xe, bầu không khí im lặng khác thường. Mộ Ngữ Nhiễm liếc mắt về phía Lục Dĩ Hàng, chủ động phá vỡ sự ngột ngạt này.
"Hôm qua thật sự cảm ơn anh đã giúp đỡ, sau đó còn đưa tôi về nhà."
Lục Dĩ Hàng nhìn cô một cái, mặt không có biểu cảm gì:
"Hôm qua em đã nói câu đó rồi."
Mộ Ngữ Nhiễm 'a' một cái, sau đó chuyển chủ đề:
"Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Siêu thị."
"?"
Mộ Ngữ Nhiễm rất muốn hỏi anh đến đó làm gì, nhưng nghĩ lại thì con người đến đó chỉ có một lí do.
Mua đồ!
Vào trong siêu thị, Lục Dĩ Hàng đi lấy một cái xe đẩy đến trước mặt Mộ Ngữ Nhiễm. Cô rất tức thời liền nhận lấy, đẩy lên phía trước.
"Anh muốn mua thứ gì? Tôi có thể lấy giúp anh."
"Được, vậy lấy cái hộp màu cam đó cho tôi." Lục Dĩ Hàng đến gần cô, chỉ tay vào một hộp bánh ở kệ trên cùng.
Mộ Ngữ Nhiễm nhìn nhìn, rồi nhón chân vươn tay lấy hộp bánh, kết quả là không với tới được.
Cô nhíu mi, cảm thấy có gì đó không đúng, quay lại thì bắt gặp vẻ mặt cười như không cười của Lục Dĩ Hàng.
"Anh chơi tôi sao?"
Lục Dĩ Hàng không trả lời mà hỏi ngược lại, giọng điệu rất thiếu đòn:
"Tôi 'chơi' em? Ở đây nhiều người như vậy, em có muốn thì tôi cũng không thể chiều em được."
Nói xong, anh véo nhẹ má của Mộ Ngữ Nhiễm, rồi tiến lên một bước, vươn tay lấy hộp bánh, động tác rất dễ dàng!
Cô bị anh ép dán lưng vào kệ hàng, trước mặt là vòm ngực phập phồng của anh.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen, không thắt cà vạt, cúc áo trên cùng bị mở.
Mộ Ngữ Nhiễm hơi ngước mắt, thấy hầu kết của anh chuyển động lên xuống, cô vô thức nuốt nước bọt, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt mang ý cười của Lục Dĩ Hàng.
Một tay anh cầm hộp bánh, tay kia chống vào kệ giam giữ cô trong lòng.
"Không phải chứ? Em thật sự muốn?"
Mộ Ngữ Nhiễm bị hơi thở và mùi hương trên người Lục Dĩ Hàng làm cho đầu óc u mê, cộng với những lời mà anh vừa nói, mặt cô lập tức đỏ bừng.
Chưa kịp biện bạch gì thì Lục Dĩ Hàng lại bồi thêm một nhát:
"Mộ tiểu thư, xin hãy kiềm chế."
Nói xong câu đó, Lục Dĩ Hàng nhanh chóng ném hộp bánh vào xe đẩy, rồi quay người đi về phía trước tiếp tục lựa đồ.
Mộ Ngữ Nhiễm nhìn theo bóng lưng anh, môi hé ra muốn nói gì đó nhưng lại phải mím vào, chỉ đành nhẫn nhịn tiếp tục đẩy xe theo sau Lục Dĩ Hàng.
Cô há hốc mồm, nhìn Lục Dĩ Hàng không thèm xem giá cả mà trực tiếp cầm vật thể đó lên rồi ném tới.
Đến khu thực phẩm, anh quay lại nhìn cô, ngẫm nghĩ một lát rồi chọn vài loại rau củ.
Mộ Ngữ Nhiễm suy nghĩ, không biết cái nhìn đó là có ý gì?
Đối diện khu thực phẩm chính là các loại thịt đóng gói, anh đi đến nhìn sơ qua một lượt rồi ngoắc ngón trỏ về phía cô, ý bảo Mộ Ngữ Nhiễm qua chỗ anh.
Mộ Ngữ Nhiễm tiến tới: "Sao vậy?"
Lục Dĩ Hàng: "Em muốn ăn loại nào?"
"Gì cũng được, tôi không kén ăn."
Sau đó Lục Dĩ Hàng lấy một ít thịt lợn ba chỉ, một ít thịt bò và hai con cá.
Mộ Ngữ Nhiễm suy tư, Lục Dĩ Hàng là đang muốn mời cô đến nhà anh ăn tối sao? Tự tay anh nấu?
Sau khi chọn lựa xong, Lục Dĩ Hàng tự mình đẩy xe đến quầy thanh toán, theo sau là Mộ Ngữ Nhiễm.
Nhân viên nhanh chóng đóng gói lại tất cả, rồi đưa tờ hoá đơn cho Lục Dĩ Hàng.
Ra khỏi siêu thị, Lục Dĩ Hàng mỗi bên cầm hai túi đồ, Mộ Ngữ Nhiễm muốn giúp nhưng lại bị anh từ chối.
"Em không thấy mệt sao?"
Đẩy xe hàng hơn nửa tiếng, không mệt mới lạ!
Anh ngẫm nghĩ một lát, rồi quay người hỏi cô.
"Tủ lạnh nhà em có đựng hết được đống này không?"
"Hả?" Cô không nghe nhầm phải không?
"Tủ lạnh nhà em, đựng hết được không?" Lục Dĩ Hàng nhấc tay, dơ đống rau củ và thịt mà anh vừa chọn lên trước mặt cô, kiên nhẫn lặp lại một lần.
"Anh mua đồ sao lại để ở nhà tôi?" Mộ Ngữ Nhiễm khó hiểu nhìn anh.
"Tôi mua cho em."
Cô không tin vào tai mình, xác nhận lại:
"Sao cơ?"
"Lần trước tôi đến nhà em, phát hiện trong tủ không có thứ gì. Vì vậy, hôm nay tôi đặc biệt mua giúp em những thứ này, về sau nhớ ăn đầy đủ cho tôi." Lục Dĩ Hàng nhìn cô, nghiêm túc nói.
"Vậy, có thể cho tôi xem hóa đơn lúc nãy được không?" Mộ Ngữ Nhiễm chìa tay, trong lòng có dự cảm không tốt.
Lục Dĩ Hàng đưa tờ hoá đơn cho cô, rồi xách đồ cho vào cốp xe.
Mộ Ngữ Nhiễm ngồi ở ghế lái phụ, vẻ mặt đờ đẫn nhìn tờ hoá đơn.
"Làm sao vậy?" Lục Dĩ Hàng ngồi vào xe, liếc mắt về phía cô.
"Anh Lục, chỗ này bằng nửa tháng lương của tôi." Mộ Ngữ Nhiễm cứng nhắc quay đầu nhìn anh.
Lục Dĩ Hàng biết cô đang nghĩ gì, có chút buồn cười:
"Tôi tiêu tiền còn chưa thấy ấm tay, em còn ở đó mà giúp tôi luyến tiếc?"
"Tôi không giúp anh tiếc tiền, tôi đang tiếc tiền của tôi."
Số tiền mà Lục Dĩ Hàng dùng mua cái đống này, bằng nửa tháng tiền phụ cấp của cô. Cô không có tiền trả anh ta!
"Em yên tâm, tôi không bắt em trả."
"Nhưng tôi không muốn mắc nợ anh."
"Mộ Ngữ Nhiễm, em nói số tiền này bằng nửa tháng lương của em. Nhưng đối với tôi, số tiền này tôi chỉ cần mất vài phút cũng có thể kiếm được."
Cô trợn tròn mắt nhìn anh, không thể tin nổi người đàn ông trước mặt lại nói chuyện phóng đại đến vậy.
Lục Dĩ Hàng nghiêng người về phía cô, tiếp tục:
"Em phải biết, tôi chỉ ngủ thôi cũng có thể kiếm ra tiền."
Ý là, số tiền mà Lục Dĩ Hàng dùng để mua mấy thứ kia, chỉ là tùy tiện vứt đi, so với số tiền mà anh nằm ngủ kiếm được thì không là gì cả.
Mộ Ngữ Nhiễm không cần bận tâm, cứ bình thản mà nhận lấy, và hãy coi đó là chuyện thường tình.