• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa tiếng sau, Mộ Ngữ Nhiễm đến Trác Vân Uyển.

Cô vào thang máy, điện thoại trong túi lại một lần nữa rung lên, là Ôn Ninh gọi:

"A lô, tiểu Nhiễm, cậu đang làm gì vậy?"

"Đi bắt gian."

Đầu dây bên kia, Ôn Ninh sửng sốt một lúc:

"Bắt gian? Có thật không?"

Mộ Ngữ Nhiễm chống tay lên tường, bắt đầu kể lể, âm thanh có chút lớn:

"Là thật! Lục Dĩ Hàng ngoại tình rồi! Còn dẫn cả cô gái kia về nhà!"

"Wtf!"

"Không nói với cậu nữa, tớ cúp đây."

Mộ Ngữ Nhiễm để di động vào túi xách, sau đó nâng mắt, phát hiện ở bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên. Bà ta thấp hơn cô một chút, đầu đội mũ vành đen, mắt đeo kính râm, bà ta đứng ở đó, nhìn cô chăm chú.

Ra khỏi thang máy, cô lập tức đi đến trước cửa nhà của Lục Dĩ Hàng, ấn mật khẩu rồi đi vào trong.

Mộ Ngữ Nhiễm quét mắt, xem xét một lượt trong phòng khách rồi đi thẳng về phía phòng ngủ.

"Lục Dĩ Hàng, mở cửa ra!" Cô đập cửa, lớn tiếng gọi anh.

Bên trong phòng, Lục Dĩ Hàng đứng ở bên cạnh thành giường đang cài lại cúc áo. Anh nhấc chân, đá hộp thuốc y tế vào dưới gầm giường.

"Tôi phải làm sao bây giờ?" Chung Tuệ San luống cuống tay chân, cô chỉ là một bác sĩ bình thường, hơn nửa giờ trước còn đang ở hiệu thuốc buôn bán, cư nhiên lại bị Lục Dĩ Hàng gọi đến đây xem vết thương giúp anh ta.

Lục Dĩ Hàng vẻ mặt lãnh đạm, phong thái ung dung buông một câu:

"Cô tự lo cho mình đi."

"Lục Dĩ Hàng!" Mộ Ngữ Nhiễm tức giận nhìn cánh cửa trước mặt, chỉ hận không thể một cước đá bay nó đi.

"Tránh ra." Một giọng nói vang lên ở phía sau, cô quay đầu lại nhìn, là người phụ nữ trung niên lúc nãy.

Mộ Ngữ Nhiễm nghi hoặc, không biết có phải bà ta vào nhầm nhà hay không nhưng cô vẫn nghe theo, lùi một bước để nhường chỗ.



Bà ta tháo kính râm xuống, bước đến trước cửa phòng sau đó nhấc chân lên đạp một cái, lực rất mạnh.

Cánh cửa ngay lập tức bật mở, đập vào tường tạo ra âm thanh cực kỳ chói tai.

Mộ Ngữ Nhiễm đứng chôn chân tại chỗ, há hốc mồm nhìn đến phát ngốc.

Người phụ nữ kia đi vào trong, bắt đầu quát tháo:

"Được lắm Lục Dĩ Hàng! Tao tưởng mày không thích phụ nữ, bây giờ có bạn gái rồi còn muốn đứng núi này trông núi nọ, mày xem xem có ra thể thống gì không?"

Mộ Ngữ Nhiễm định thần lại, vừa bước vào cửa đã nghe thấy Lục Dĩ Hàng nói một câu:

"Mẹ đến đây làm gì?"

"Tao không đến thì không biết mày lại làm ra loại chuyện này đâu! Sao hả? Tao cản trở chuyện tốt của chúng mày đúng không?"

Lục Dĩ Hàng không trả lời, anh quay sang nhìn Mộ Ngữ Nhiễm, lông mi nhíu chặt:

"Nhiễm Nhiễm, nghe anh giải thích."

Cô siết chặt tay, mím môi nhìn đôi nam nữ trước mặt. Cô gái kia có vẻ ngoài thanh lịch, ngũ quan tinh xảo, vẻ mặt có chút lo lắng cùng ân hận, giống như vừa làm chuyện xấu.

Cô mở miệng, đang định nói thì mẹ của Lục Dĩ Hàng lại quát lên:

"Giải thích cái gì? Sự việc đã rõ ràng trước mặt như vậy mà còn đòi giải thích à?"

"Con không nói với mẹ, mẹ đừng can thiệp vào chuyện của con."

"Cái thằng mất dạy này! Tao về nước lâu như vậy, bảo mày dẫn bạn gái đến gặp mà không chịu, hoá ra là còn có một đứa khác à, tao phải đánh mày một trận mới được!"

Sầm Yên tức giận đến mức cầm túi xách lên, tiến tới muốn đánh Lục Dĩ Hàng liền bị Chung Tuệ San cản lại, giọng điệu hốt hoảng:

"Bác à, bác bình tĩnh lại đi, đừng đánh anh ấy."

Chung Tuệ San cực kỳ lo lắng, vết thương của Lục Dĩ Hàng tối qua vừa được cô khâu lại, bây giờ mà bị bà già này phăng một phát, có khi sẽ lập tức nhập viện luôn mất.

"Còn biết bênh nó cơ à? Quan hệ hai người tốt lắm có phải không? Không được tôi cho phép, cô nghĩ mình có thể bước chân vào cửa Lục gia hay sao?"

Chung Tuệ San cực kỳ vô tội, bị Sầm Yên nói như vậy, cô sắp khóc đến nơi:

"Chúng cháu thật sự không có quan hệ gì cả, bác đừng hiểu lầm."

"Ra ngoài đi." Lục Dĩ Hàng siết chặt tay, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai người bọn họ.

Chung Tuệ San hiểu ý, nhanh chóng cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi.

Sầm Yên đanh mặt lại, nhìn thằng con chằm chằm: "Mày đuổi mẹ mày đi đúng không?"

"Bác à, đi thôi." Chung Tuệ San quay lại kéo Sầm Yên nhưng bà không chịu đi, giằng co qua lại.

"Ra ngoài!" Lục Dĩ Hàng nhìn hai người trước mặt, không nhịn được nữa liền rống lên.

Mộ Ngữ Nhiễm bị giật mình, cắn chặt môi nhìn anh, sau đó xoay người lại, nhấc chân rời đi.

"Em đứng lại." Lục Dĩ Hàng nhíu mày nhìn bóng lưng Mộ Ngữ Nhiễm, thấy cô không có ý định dừng lại, liền nổi nóng:

"Anh nói em đó, Mộ Ngữ Nhiễm!"

Cô lúc này mới dừng lại, xoay người nhìn Lục Dĩ Hàng. Còn Chung Tuệ San và Sầm Yên đều đã rời khỏi.



Anh nhấc chân đi đến, rũ mắt nhìn xuống Mộ Ngữ Nhiễm, giọng điệu âm trầm:

"Chuyện không như em nghĩ đâu, anh với cô ta không có bất cứ quan hệ gì cả. Anh càng không làm ra loại chuyện sẽ có lỗi với em."

Cô ngẩng đầu, cổ họng khô khốc:

"Vậy hai người ở trong phòng ngủ làm cái gì?"

"Không làm gì cả."

Mộ Ngữ Nhiễm bật cười, ánh mắt cực kỳ chua xót:

"Chỉ là nói chuyện tâm sự bình thường thôi đúng không?"

Lục Dĩ Hàng nhìn cô chăm chú, trả lời một chữ:

"Phải."

Cô nghiến răng: "Tâm sự lên tận giường luôn nhỉ?"

"Anh đã giải thích rồi, anh sẽ không làm chuyện có lỗi với em."

"Lục Dĩ Hàng, em không phải trẻ con!" Trong lòng Mộ Ngữ Nhiễm chua chát, cảm giác bị phản bội như muốn nuốt chửng cô, đày cô xuống vực thẳm.

Anh luôn miệng nói sẽ không làm ra chuyện có lỗi với cô, nhưng lại quên mất Mộ Ngữ Nhiễm cô không mù!

Cô nam quả nữ ở chung trong một phòng, nói không làm gì thì cô sẽ tin sao? Thật nực cười!

"Em không tin đúng không?" Lục Dĩ Hàng nheo mắt lại, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Mộ Ngữ Nhiễm hiểu lầm anh, anh không thể nào giải thích rõ ràng cho cô hiểu được, anh cũng không thể nói với cô rằng, mình đang bị thương.

"Ai mà tin nổi chứ." Cô cụp mi, đáy lòng nguội lạnh:

"Mẹ anh về nước sao không nói với em?"

Lần trước Lục Dĩ Hàng hỏi cô có muốn đến gặp bố mẹ anh không, cô đã từ chối, bởi vì lúc đó cô cho rằng bọn họ đang ở Mỹ. Nhưng thật không ngờ, mẹ của anh đã về nước từ lâu, vậy mà lại không nói cho cô biết.

"Chuyện này quan trọng lắm sao?"

Mộ Ngữ Nhiễm cười gượng, trả lời: "Không quan trọng."

Kể từ hôm nay, có khi hai người còn chẳng thể ở bên nhau giống như lúc trước, thì làm gì có chuyện cô sẽ ra mắt gia đình anh? Vì vậy, chuyện mẹ anh về nước hay không, đối với cô không còn quan trọng nữa.

Mộ Ngữ Nhiễm siết chặt tay lại, kìm nén sự chua xót trong lòng, khó khăn nói một câu:

"Nếu anh đã không còn tình cảm với em nữa, vậy thì chia tay đi."

"Nhiễm Nhiễm, anh chưa bao giờ lừa gạt em." Lục Dĩ Hàng cười khổ, trước ngực đột nhiên truyền đến một cơn đau dữ dội, anh nhíu mày, sắc mặt trở nên trắng bệch. Anh cố gắng kìm nén, khó khăn mở miệng:

"Em đã bao giờ tin tưởng anh chưa?"

Mộ Ngữ Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hờ hững:

"Trước đây thì có." Còn bây giờ thì...

Cô nhếch khoé môi, giọng điệu lạnh nhạt:

"Vậy còn anh, đã bao giờ anh coi em là người phụ nữ duy nhất chưa? Hay chỉ coi là một con rối, làm trò tiêu khiển, làm ấm giường của anh?"



Sắc mặt Lục Dĩ Hàng cực kỳ khó coi, anh siết chặt tay, cố gắng kìm nén cơn giận:

"Anh chưa bao giờ coi em như vậy."

Mộ Ngữ Nhiễm thu hồi ánh mắt, cô cúi gằm mặt, lục phủ ngũ tạng như muốn chui ra ngoài. Cô mở miệng, cổ họng nghẹn ngào:

"Chia tay đi."

"Không đời nào."

Cô ngẩng đầu, nhìn Lục Dĩ Hàng chằm chằm:

"Ly hôn đi."

Anh rũ mắt, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng:

"Em đừng có mơ."

Mộ Ngữ Nhiễm không nói gì, xoay người đi ra khỏi phòng.

"Em muốn đi đâu?"

"Tôi muốn đi đâu là chuyện của tôi, không cần anh xía vào!"

Cô đóng mạnh cánh cửa, bước nhanh ra khỏi toà nhà.

Rời khỏi Trác Vân Uyển, Mộ Ngữ Nhiễm liền bắt xe về nhà, cô thu dọn hành lý sau đó đến thẳng sân bay, mua vé đến thành phố F.

Trong lúc ngồi chờ làm thủ tục, cô lấy điện thoại ra, phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Lục Dĩ Hàng. Cô suy nghĩ một lúc, sau đó liền bấm chặn số điện thoại, rồi xoá cả wechat của anh.

Chuyện đã đến nước này, hai người vẫn là không nên liên lạc thì hơn.

Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trong đầu hiện lên những kí ức giữa cô và Lục Dĩ Hàng, hai người thật sự đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, gian nan có, vui vẻ có.

Mộ Ngữ Nhiễm không hiểu, tại sao anh lại đối xử với cô như vậy. Kể từ khi trở về từ Thâm Quyến, cô đã cảm nhận được sự xa cách cùng lạnh nhạt của anh.

Rốt cuộc, Lục Dĩ Hàng đã phản bội cô, không còn hứng thú với cô nữa.

Đến giờ lên máy bay, Mộ Ngữ Nhiễm lau nước mắt, bình ổn lại cảm xúc rồi đứng dậy kéo va ly rời đi.

Giờ phút này, cô chỉ muốn gặp Mộ Ngữ Tâm, muốn chạy đến nói với chị ấy rằng, cô không còn người thân nào ngoài chị ấy cả, hy vọng chị ấy đừng ruồng bỏ cô, đừng rời xa cô nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK