Vừa mở cửa, mùi thuốc lá cùng với mùi rượu bia xộc thẳng vào mũi. Anh liếc mắt, trong phòng tổng cộng có sáu người, ai nấy đều một bên cầm ly, một bên cầm điếu thuốc, khói nghi ngút như bị cháy nhà.
Nhìn thấy anh, Niếp Nghiêu rung rung đùi, bộ dạng cực kỳ thong thả: "Đến rồi à?"
Lục Dĩ Hàng không trả lời, đi đến trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh ta.
"Cậu đến muộn, phạt một ly!" Dương Trì rót một ly rượu đẩy đến trước mặt anh, mặt mày giương lên:
"Rượu này có tác dụng giải sầu."
"Haha..."
Bên cạnh đột nhiên có người bật cười, Lục Dĩ Hàng liếc mắt qua, khẽ nhíu mi: "Buồn cười lắm à?"
"Chứ sao." Ngụy Phong gác chân lên bàn, rít một hơi thuốc:
"Nghe nói cậu có bạn gái, còn chưa kịp ăn mừng gì mà cậu đã bị người ta đá rồi, thật là, cái đó của cậu 'không được' hay sao vậy?"
"Nhảm nhí." Anh hớp một ngụm rượu, phía đối diện có người đẩy một bao thuốc lá đến trước mặt anh.
Diệp Chi Ngôn: "Làm một điếu không?"
"Ừ." Anh nhận lấy bao thuốc, giương mắt:
"Mấy người kia đâu?"
Tiêu Vĩnh Dịch: "Tư Trạc Vũ có việc đột xuất nên đi trước, Niên Sở Mặc không đến được, còn Thượng Quan Chính Lâm thì vẫn đang bận rộn ở đại sảnh, chẳng biết là đang làm cái quái gì."
Ồ!
"Phó đại thiếu." Niếp Nghiêu cười mờ ám nhìn về phía Phó Cận Niên:
"Sao cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại thế? Nhớ 'tiểu bạch thỏ' của cậu rồi à?"
"Liên quan gì đến cậu?"
"Chậc chậc! Cái tính tình này của cậu, vậy mà lại cưa được hai chị em của Hứa gia, tôi phục cậu thật đấy."
Phó Cận Niên ngồi tựa lưng vào thành ghế, di động trên tay đột ngột đổ chuông, anh lắc lắc:
"Có vấn đề gì không?"
"Đi đi." Dương Trì phủi tay, ý bảo anh ta đi nghe điện thoại.
Sau khi Phó Cận Niên ra ngoài, Dương Trì lập tức đặt ly rượu xuống bàn, vẻ mặt chính là muốn tám chuyện:
"Có nghe nói chưa?"
Niếp Nghiêu: "Chuyện gì?"
"Đầu tuần trước, Phó đại thiếu có đưa bạn gái đến bệnh viện nơi tôi làm việc."
Ngụy Phong nhíu mày: "Bạn gái? Vừa ly dị vợ xong liền có bồ luôn sao? Số cậu ta là số chó à?"
Tiêu Vĩnh Dịch: "Là cô em vợ kia sao?"
"Ừm." Dương Trì nhướn mày:
"Các cậu biết không, cô gái kia bị gãy xương sườn, nguyên nhân là do Phó đại thiếu của chúng ta quá hăng hái, nhất thời không thể khống chế bản thân, nên đã..."
Diệp Chi Ngôn vốn dĩ ít nói, giờ nghe được một tin hot như vậy, hắn cũng thấy giật thót:
"Không phải chứ?" Thật là...
"Mẹ kiếp!" Niếp Nghiêu chửi thề một câu, sau đó uống cạn sạch ly rượu:
"Của cậu ta dài lắm à?"
"Cũng tương đối khủng bố." Tiêu Vĩnh Dịch rít một hơi thuốc:
"Trước đây từng có cơ hội được nhìn thấy một lần." Hắn cầm lấy cái lon nước trên bàn, sau đó ước chừng: "Cũng tầm này, độ dài phải cỡ trên hai mươi."
Dương Trì khua tay múa chân phụ hoạ theo: "Ừm, khi đó tôi trách móc, cậu ta còn lôi tôi vào nhà vệ sinh để khoe khoang cái đó nữa."
"..."
Lục Dĩ Hàng đang buồn rầu mà cũng không yên với bọn họ, khoé miệng lặng lẽ nhếch lên.
Lúc Phó Cận Niên đi vào, vừa hay chủ đề đã được chuyển sang người khác.
Cả đám hàn huyên đến tận một rưỡi, sau đó cũng tan tiệc. Lục Dĩ Hàng ra khỏi cửa câu lạc bộ, vì uống quá nhiều nên đầu óc choáng váng, thân thể có chút khó chịu.
"Lục Dĩ Hàng." Thượng Quan Chính Lâm ở phía sau gọi một tiếng, rồi đi đến trước mặt anh, đưa một cốc nước:
"Thuốc giải rượu."
"Ừ, cảm ơn." Anh tiếp nhận, sau đó uống một ngụm nhỏ, cảm giác đăng đắng khiến anh nhíu mày lại.
"Sao vậy?"
"Đắng."
"Uống đi." Thượng Quan Chính Lâm đi đến, trực tiếp giữ lấy tay anh, đẩy cốc nước vào miệng khiến anh trong phút chốc liền nốc sạch.
Thượng Quan Chính Lâm: "Có nhằm nhò gì, cậu cảm thấy bây giờ, còn có thứ 'đắng' hơn cả tình yêu của cậu sao?"
Lục Dĩ Hàng cười nhạt: "Cậu không hiểu đâu."
"Không hiểu cái gì, ông đây quen bạn gái còn nhiều hơn số tuổi của cậu đấy!"
"Thôi đi ông ơi!" Dương Trì đi đến khoác vai hắn ta, ánh mắt bất lực nhìn về phía Lục Dĩ Hàng, giọng điệu sến sẩm:
"Lục tổng của chúng ta à, cả đời này chỉ yêu có một người phụ nữ thôi, đến mức còn để cho người ta móc trái tim kia kìa. Tôi mà không đến chữa trị kịp thời, có khi bây giờ cậu ta còn chẳng xuất hiện ở đây mà gặp chúng ta nữa ấy chứ."
Lục Dĩ Hàng không nói gì, một lúc sau mới quay người lại nhìn hai người bọn họ:
"Tôi về trước đây."
"Uống nhiều như vậy, có về được không?" Thượng Quan Chính Lâm nhíu mi, ánh mắt có chút lo lắng:
"Đến chỗ tôi uống rượu, say khướt mướt như vậy là tôi không cho về đâu. Ngộ nhỡ trên đường xảy ra vấn đề, tôi cũng lười giải quyết lắm."
Lục Dĩ Hàng giương cằm: "Cậu xem xem trong cái đám này, ai là người có tửu lượng tốt nhất?"
"..."
"Được rồi, vậy cậu về đi, nhớ cẩn thận."
Dương Trì đi đến vỗ vỗ bả vai anh: "Trên đường nhớ chú ý an toàn, về đến nhà thì gọi điện thoại cho tôi, nhé?"
Lục Dĩ Hàng nổi da gà da vịt: "Biết rồi, về đây."
Về đến Trác Vân Uyển cũng đã gần hai giờ sáng, anh đỗ xe dưới tầng hầm, ấn ấn mi tâm, một lúc sau mới mở cửa bước xuống.
Những ngày không có Mộ Ngữ Nhiễm ở bên cạnh, anh thực sự không muốn về nhà. Anh đã quen với việc nhìn thấy cô, quen với giọng nói và mùi hương trên người cô, không có cô, anh không khác gì Lục Dĩ Hàng của khi trước. Thậm chí còn thê thảm hơn, chật vật hơn.
Cửa mở ra, bóng tối lại một lần nữa bao chùm lấy anh. Trước đây không để ý, bây giờ mới cảm thấy, căn nhà này quá rộng lớn so với anh.
Ở một mình, thật sự rất cô độc.
Trong phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng động, Lục Dĩ Hàng liếc mắt, nhìn thấy một bóng đen đứng bất động ở đó.
"Ai?"