Có thể, cô đã nghe thấy tất cả mọi chuyện!
Nghĩ như vậy, anh liền đứng dậy cầm lấy áo khoác, tiện tay xách luôn cái bình cháo đậu đen gạo lức, sau đó nhấc chân rời khỏi phòng làm việc.
Nữ thư ký đang cúi đầu xem điện thoại, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng 'bịch!'. Cô ngẩng đầu, cái bình giữ nhiệt thân thuộc kia lại lọt vào tầm mắt.
Lục Dĩ Hàng: "Giúp tôi xử lý cái này."
Vẻ mặt của nữ thư ký ngơ ngác, xử lý? Bảo cô ăn giúp hay là đem đi vứt vậy?
Sau khi sếp rời đi, cô mở nắp bình, phát hiện cháo bên trong chưa bị đụng tới. Cô ngẩn người:
"Bữa trưa của mình là đây sao?"
Cũng không biết vì sao Lục Dĩ Hàng lại không ăn miếng nào, chẳng lẽ anh và bạn gái cãi nhau?
Nữ thư ký nghĩ nghĩ, thật sự không thể hiểu nổi cấp trên yêu đương kiểu gì, nhìn bộ dạng sáng nay của Mộ Ngữ Nhiễm, chắc chắn là hai người đã xảy ra hiềm khích, hoặc là có một sự hiểu lầm nào đó chưa được giải quyết.
Lục Dĩ Hàng trở về Trác Vân Uyển, phát hiện chiếc xe của Mộ Ngữ Nhiễm không có ở tầng hầm. Anh tựa người vào cửa xe, móc điện thoại từ trong túi ra thử gọi cho cô nhưng không được. Anh nhíu mày, vào mục danh bạ tìm đến một dãy số, sau đó ấn gọi đi.
Đầu dây bên kia đổ một hồi chuông liền có người nhấc máy, giọng điệu trầm ấm:
"A lô, sao đột nhiên cậu lại gọi cho tôi vậy?"
"Tư Trạc Vũ, cậu đang ở sở cảnh sát phải không? Tôi có việc muốn nhờ đến cậu."
"Ừm, giúp chuyện gì?"
Lục Dĩ Hàng rũ mắt, khuôn mặt khôi phục lại vẻ lãnh đạm: "Tìm người."
Anh gửi thông tin của Mộ Ngữ Nhiễm cho Tư Trạc Vũ, kèm một tin nhắn:
"Tìm được thì gửi vị trí của cô ấy cho tôi."
Không lâu sau, Tư Trạc Vũ tìm thấy vị trí định vị của Mộ Ngữ Nhiễm trên hệ thống máy tính, anh liền lập tức gửi đi cho Lục Dĩ Hàng.
Mộ Ngữ Nhiễm lái xe về phía Nam thành phố A, sau đó dừng lại ở bãi đỗ xe của một toà nhà cao tầng. Cô xuống xe, nhấc chân đi thẳng vào trong thang máy, dựa theo địa chỉ mà Mục Tước Ngạn đã gửi, cô lên tầng mười ba.
Vừa ra khỏi cửa thang máy, một người đàn ông trông khá trẻ tuổi đi đến, mỉm cười với cô:
"Tâm Tâm, lâu rồi không gặp."
Mộ Ngữ Nhiễm liếc mắt nhìn hắn, khẽ gật đầu coi như chào hỏi. Người trước mặt là người của tổ chức sát thủ, để tránh không bị phát hiện, cô tốt nhất vẫn là không nên nhiều lời.
"Lão đại bảo tôi ở đây đón cô."
"Ừ, anh ấy đâu?"
"Đi theo tôi." Hắn xoay người, dẫn cô đi vào một căn phòng trống.
Cô nhìn theo hành động của hắn, thấy hắn đi đến đối diện với bức tường bên phải, lật bức ảnh treo tường lên rồi ấn vào thứ gì đó.
Bức tường phía trước lập tức mở ra một cánh cửa, Mộ Ngữ Nhiễm nhìn nhìn mà cảm thấy hoang mang.
Cô không phải Mộ Ngữ Tâm, vào những nơi như thế này chính là lần đầu tiên, cảm giác trong lòng vừa lo lắng, vừa hồi hộp.
Cô nắm chặt tay, trong đầu không ngừng tự thôi miên chính mình, cô tuyệt đối không được sợ hãi, không thể để bọn họ phát hiện ra, cô đang giả dạng Mộ Ngữ Tâm.
Vốn dĩ lúc đầu, Mộ Ngữ Nhiễm không nghĩ sẽ gặp Mục Tước Ngạn trong hoàn cảnh đặc biệt thế này. Nếu chỉ có một mình hắn, cô có thể lợi dụng sơ hở mà ra tay với Mục Tước Ngạn. Nhưng hiện tại, hình như cô đang dẫn thân vào hang cọp, có khi còn chẳng thể lết cái xác mà ra đến bên ngoài nữa.
Cô âm thầm thở dài, đã đâm lao thì phải theo lao thôi!
Mộ Ngữ Nhiễm theo tên dẫn đường kia đi qua cánh cửa trên bức tường, bên trong là một cái thang máy, dẫn thẳng xuống bên dưới lòng đất.
Cô đảo mắt quan sát một vòng, tòa nhà này, trên mặt đất thì là một công ty làm ăn chân chính. Còn bên dưới, chính là một căn cứ bí mật của Mục Tước Ngạn, một tổ chức sát thủ giết người không ghê tay.
Không lâu sau, tên dẫn đường đưa Mộ Ngữ Nhiễm đến dừng lại ở trước cửa một căn phòng, sau đó xoay người lại nói với cô:
"Lão đại đang đợi cô ở bên trong."
"Được, tôi biết rồi."
Sau khi tên đó rời đi, cô thả lỏng bàn tay, chà nhẹ lên vạt áo rồi mới gõ cửa.
Bên trong liền truyền đến tiếng nói của Mục Tước Ngạn: "Vào đi."
Cô mở cửa bước vào, nhìn thấy người trước mặt thì cúi đầu xuống: "Lão đại."
"Ừ." Anh gật nhẹ đầu, nâng mắt nhìn cô một lúc liền nhíu mi tâm:
"Bên ngoài trời rất lạnh, sao em lại mặc ít như vậy?"
Mộ Ngữ Nhiễm ngẩng đầu, khẽ nhếch môi: "Anh đang quan tâm đến tôi sao?"
"Tâm Tâm, từ trước tới giờ, tôi vẫn luôn quan tâm em như vậy."
Trong lòng cô cực kỳ khó chịu, người đàn ông trước mặt này đã tàn nhẫn giết chết bố mẹ cô, vậy mà bây giờ lại có thể ở trước mặt cô mà nói ra những lời như vậy.
Mộ Ngữ Nhiễm thật sự không biết, anh ta rốt cuộc là cái dạng người gì nữa? Bên ngoài giả bộ hiền lành, ôn nhu. Bên trong thì thối rữa, tàn bạo, chính là điển hình 'sói đội lốt cừu'!
Cô nhấc chân đi đến trước bàn làm việc của Mục Tước Ngạn, cô rũ mi, cùng hắn mắt đối mắt:
"Anh, thích tôi đúng không?"
Nghe vậy, Mục Tước Ngạn liền bật cười: "Em còn phải hỏi? Không phải trước đây, tôi từng bày tỏ với em rồi sao?"
Trong lòng Mộ Ngữ Nhiễm cả kinh, hai tay bất giác nắm chặt.
Người đàn ông này, quả thực là không bằng một tên cầm thú! Còn có thể nảy sinh tình cảm với con gái của kẻ mà hắn đã tự tay giết chết, thật ghê tởm!
Cô nheo mắt lại, còn chưa kịp bộc phát cái gì, thì điện thoại trên bàn của Mục Tước Ngạn đột ngột đổ chuông.
Hắn ta liếc cô một cái, sau đó nhấc máy: "Có chuyện gì?"
"Lão đại, bên ngoài có một tên đang gây sự, nói là đến tìm người."
Mục Tước Ngạn híp mắt: "Tìm ai?"
"Bảo là tìm Mộ Ngữ Nhiễm."
Cô vô thức siết chặt vạt áo, người có khả năng đến tìm cô, chỉ có một người.
Mục Tước Ngạn kéo khoé môi, nâng mi nhìn cô: "Là em dụ hắn đến?"
Mộ Ngữ Nhiễm: "... Phải."
"Dẫn hắn vào đây."
"Vâng, lão đại."
Sau khi cúp máy, cô nhìn thấy Mục Tước Ngạn lục lọi bên dưới ngăn bàn, hình như là đang lấy thứ gì đó. Một lúc sau, hắn đặt một khẩu súng ngắn lên mặt bàn, đẩy về phía cô.
"Cầm lấy đi." Hắn dựa người ra đằng sau, nhếch môi:
"Tôi muốn tận mắt nhìn thấy, em tự tay giết chết cậu ta."
Mộ Ngữ Nhiễm cố gắng áp chế cảm giác chua xót trong lòng, cô ra vẻ bình thản, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt. Cô nhấc tay cầm lấy khẩu súng, một cảm giác lạnh lẽo lan truyền từ đầu ngón tay vào tận tim gan, toàn thân cô khẽ run lên, sống lưng lạnh toát.
Bảo cô giết Lục Dĩ Hàng sao? Đừng có mơ!
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng động, cô xoay người lại, dấu khẩu súng ra đằng sau.
Cánh cửa mở ra, Lục Dĩ Hàng bị hai tên đàn ông cao to lực lưỡng là người của tổ chức cưỡng chế, đẩy vào bên trong.
Nhìn thấy cảnh này, Mộ Ngữ Nhiễm khẽ nhíu mi, Lục Dĩ Hàng cũng đâu phải là phần tử khủng bố hay có võ nghệ cao siêu gì, sao bọn họ lại áp giải anh như phạm nhân vậy?
"Lão đại, là tên này."
"Ồ." Mục Tước Ngạn nhướn mày, đứng dậy đi đến đứng trước mặt anh:
"Sao Lục tiên sinh lại có nhã hứng đến đây chơi vậy?"
"Tôi đến tìm người." Lục Dĩ Hàng nhìn hắn ta chằm chằm, sau đó di chuyển ánh mắt lên người Mộ Ngữ Nhiễm.
Cô siết chặt tay, cố gắng khống chế cảm xúc trong lòng.
Mục Tước Ngạn: "Vậy cậu đến nhầm chỗ rồi."
"Nhiễm Nhiễm, theo anh về." Lục Dĩ Hàng vẫn đặt ánh mắt lên người cô, có chút đau lòng.
Cô không trả lời, bộ dạng cực kỳ lạnh lùng nhìn về phía anh.
"Thấy không?" Mục Tước Ngạn đột nhiên bật cười, giọng điệu mỉa mai:
"Cô ấy hiện tại là người của tôi."
"Chết tiệt!" Lục Dĩ Hàng siết chặt nắm đấm, muốn tiến đến cho người trước mặt một trận nhừ tử nhưng lại bị hai tên đằng sau giữ chặt.
Mục Tước Ngạn nheo mắt lại, bước đến chỉ tay vào ngực anh:
"Lần trước, cậu bị đâm chỗ này phải không? Còn lần này, cậu muốn chỗ nào? Chọn đi." Lời vừa dứt, phía sau gáy liền truyền đến một cảm giác lạnh lẽo.
Mộ Ngữ Nhiễm chĩa súng vào đầu hắn, hạ giọng: "Để anh ấy đi."