_ANH Yêu EM, GIA HY...... giờ chúng ta đã là vợ chồng Thật Sự..
Hắn mở mắt, giấc mơ làm hắn thức giấc, hắn ngồi dậy vỗ nhẹ vào đầu
_Chỉ là mơ thôi - hắn cười nhẹ, với lấy cái áo mặc vào
_Anh dậy rồi sao- Larry bước vào trên tay cầm chiếc điện thoại bước đến tủ quần áo lấy một chiếc váy ngắn màu xanh ngọc.
_Em định đi đâu vậy?- hắn nhìn cô thắc mắc
_Hôm nay chúng ta sẽ ăn sáng ở ngoài nên anh nhanh lên nha- cô nói trong khi tay đang tô son trét phấn.
_Chỉ đi ăn sáng thôi mà làm gì em phải trang điểm đậm đến vậy, lúc trước đâu có - hắn nói vẻ khó chịu trong khi đó cô vẫn trang điểm
_Em đã quen rồi, thôi anh làm nhanh lên đi- cô nói với hắn nhưng mắt cô vẫn lo công việc đang lỡ tay
Thấy cô trang điểm dữ dội hơn, hắn cảm thấy khó chịu nên đi thẳng vào wc. Cả hai chuẩn bị xong thì đi thẳng đến nhà hàng.
Về phần nó, nó rời khỏi căn phòng ngủ của mình, thấy trong nhà không có ai nên nó quyết định ra ngoài đi dạo. Mặt trời đã lên, các tia nắng vàng rực chiếu xuống mặt đường, nó ngắm nhìn mỗi thứ xung quanh, nhìn lũ trẻ đang chơi đá bánh, nhìn con người ở đây buôn bán làm ăn....v...v... nó cảm thấy thoải mái. Tiếng chuông điện thoại của nó vang lên, nó lấy ra xem ai gửi tin nhắn cho mình
_Kim! xin lỗi cô Gia Hy, tôi sẽ đến trễ vì xe tôi bị hư -nó đọc tin nhắn rồi nhắn lại _Không sao! Tôi đang đi dạo, cô cứ từ từ đi....
Vừa đi vừa nhắn tin nên nó không để ý va vào một người, nó ngước lên nhìn thì nhận ra là cậu con trai tối qua mà nó trầm trồ khen ngợi.
_Là cậu - nó chỉ tay vào anh vẻ mặt ngạc nhiên
_Đúng thật là quí cô tối qua, tôi tưởng mình nhận nhầm người chứ - anh nói vui vẻ có chút đùa cợt.
Nó chỉ biết cười, anh lên tiếng _ Cô đi dạo một mình àh
Nó gật đầu_ Còn cậu
_Tôi cũng đi dạo một mình, hay chúng ta đi chung nha- anh cười rồi đứng kế bên nó
Hai người đi được một đoạn thì anh lên tiếng _Tôi có thể mời quí cô đây ăn sáng được không? để cảm ơn vì hôm qua đã cứu Sofia
_Không cần đâu, hôm qua cậu đã chở tôi về nhà rồi, xem như chúng ta không nợ ai- nó từ chối, gương mặt áy náy hiện lên_Thật sự thì tôi muốn làm quen thôi, tôi muốn kết bạn với cô- anh nói nhẹ nhàng và rất thật lòng
_Oh, cậu ấy muốn làm bạn với mình....sao mình có thể từ chối được chứ- nó nói thầm trong lòng,vui sướng
_Ok, đi ăn sáng thôi nhưng là cậu mời nha- nó trêu anh rồi đi đến tiệm ăn gần đó
Cả hai ngồi vào bàn,nó nhìn vào menu mà không biết gọi món như thế nào nên đành cho anh chọn món giúp mình, hai người nói chuyện để giết thời gian chờ đợi.
_Àh, quên giới thiệu, tôi tên Cao Thiên, còn cô.- anh hỏi tên nó
_Cứ gọi tôi là Gia Hy- nó đáp lại
_Gia Hy, cái tên rất đẹp / _Cảm ơn anh.
Cô phục vụ bưng đồ ăn ra, hai người bắt đầu ngồi ăn, anh tự nhiên lại hỏi chuyện tối qua
_Hôm qua cô đợi ai sao mà đứng ở đó một mình
_Tôi đợi bạn, nhưng không đến, hứa sẽ dẫn tôi đi chơi ở đây rốt cuộc để tôi đứng đó như con ngốc còn bản thân mình thì lại nằm ngủ sung sướng.- nó tức giận nói nguyên câu không ngừng, đợi nói dứt câu nó mới nhìn lại mình nói quá lố, vẻ mặt ngại ngại nhìn anh
_Tôi không phải người đó /_ Xin lỗi anh
Anh cười _Không sao, tôi biết là cô rất ức chế khi bị cho leo cây.
Nó cười gượng, cắm đầu vào ăn, anh nhìn cô rồi nói
_Nếu...... cô không ngại tôi sẽ dẫn cô đi chơi ở đây, dù sao thì từ lúc đến đây tôi cũng không đi chơi nhiều.
_Thật sao, quá tốt rồi, cảm ơn anh trước- nghe được đi chơi làm nó sáng cả mắt trả lời ngay không cần suy nghĩ và không biết ngại là gì.
_Tôi rất vui khi cô không từ chối...vậy chiều nay nha, hẹn ở chỗ hôm qua được không.- anh hỏi nó
_ Được! chỗ tối qua, anh thật tốt bụng, nêu trên đời bọn con trai ai cũng tốt như vậy thì con gái đã không khổ- nó sung sướng, khen ngợi anh.
Hành động của nó làm cho anh cảm thấy mắc cười, ở gần bên nó anh cảm thấy dễ chịu không bị áp lực, một cảm giác rất thân thiết, gần gũi, thoải mái bởi vậy ngày đầu tiên gặp thì anh lại muốn gặp lại nó lần nữa. Khi ăn xong, nó nhận được tin nhắn từ Kim, nó tạm biệt anh rồi đi về nhà.
Về đến nhà cũng là lúc hắn mới về,nó thấy hắn nên tính đi thẳng một mạch không ngoái lại, hắn nhìn thấy nó giận dữ bước nhanh vào nhà, hắn kéo tay nó lại
_Anh làm gì vậy- nó kêu lên, cố rút tay ra
_Cô giận à, hôm qua tôi có gọi cho cô nhưng không được.-anh biện minh cho lỗi lầm của mình
_ Anh gọi không được thì ít nhất phải nhắn tin chứ, làm tôi chờ như con ngốc trong khi anh thì lại nằm ngủ no nê với bạn gái mình, nếu bạn gái anh quan trọng đến như vậy thì đừng có hứa làm gì- nó tức giận nói thẳng vào mặt hắn.
_Sao cô biết, tôi có nói chuyện đó đâu?- hắn tỏ vẻ ngu ngơ nhìn nó
_Hôm qua tôi có gọi cho anh, bạn gái anh bắt máy, tôi nhờ cô ấy nói với anh là gọi lại cho tôi_Không có, cô đâu có gọi đâu- hắn lấy điện thoại tìm số gọi của nó tối hôm qua nhưng lục hoài không thấy
_Rõ ràng hôm qua tôi có gọi cho anh hay...... bạn gái anh xóa rồi, cô ta thật.....-nó tức đến cứng hỏng. Nó lấy điện thoại tìm số hắn chứng minh là mình không nói dối
Quả thật là nó có gọi, hắn cười cười nói_Chắc cô ấy quên, thôi cho tôi xin lỗi, đừng giận nha
_Chỉ cần anh xin lỗi là tôi tha cho anh sao. không bao giờ- nó nói trong dứt khoát
_Cho xin lỗi đi, hôm nay sẽ đi bù được không?- hắn năn nỉ nó
_Không cần, tôi có hẹn rồi- nó trả lời cộc lốc.
_Có hẹn với Kim sao / _Không, tôi có hẹn với bạn tôi
_Ai chứ, ở đây cô có quen ai đâu?- hắn gặng hỏi
_Nhờ ơn anh mà tôi đã quen được một người lịch sự, tốt bụng vào ngày hôm qua.- nó nói có chút chọc tức
_Là con trai, hai người đi chơi sao/_ Đúng
_Nếu cô đi thì tôi sẽ trừ lương cô- hắn đe dọa nó
_Anh....tôi chỉ đi với bạn thôi làm sao anh trừ tiền lương tôi chứ -nó vừa hỏi lí do vừa cố rút tay lại
_Tôi.. không... thích.., tôi không cho cô đi- hắn rặn từng chữ nói cho nó nghe,hắn nhìn nó vẻ mặt càng khó coi hơn nhưng vẻ mặt này lại làm hắn vui vì hắn nghĩ chắc nó sẽ không đi.
_Nếu anh làm được thì sao tôi làm không được, anh có thể đi chơi qua đêm với bạn gái mình còn tôi thì lại không, anh nên nhớ chúng ta chỉ là vợ chồng giả thôi, anh không có quyền cấm tôi đi đâu hay trừ lương tôi cả.- lúc này nó tức giận lôi hết những gì nghĩ ra được mắng hắn. Nó giật mạnh tay ra rồi đi vào nhà.
Hắn đứng đó nghe nó mắng một trận, vẻ mặt rất tức giận hiện rõ trên khuôn mặt hắn.Bên ngoài vậy thôi chứ bên trong đang rất buồn vì làm nó giận, trong người như bị một cái gì đe vào, nặng nề không thể vứt khỏi,hắn lẳng lặng vào phòng, đóng sầm cánh cửa. Kim đã chứng kiến hai người gây lộn nhưng không nghe rõ họ gây lộn chuyện gì, vì cô đang trong bếp chuẩn bị buổi trưa cho họ.
Hắn nằm trên giường nghỉ ngơi, lo lắng cho chuyện nó đi chơi vào chiều nay.
_Bực mình quá, sao mình lại bực mình, khó chịu như vậy- hắn ngồi dậy, quăng cái gối trên giường xuống đất rất mạnh tay để cho đỡ tức.Điện thoại cùa hắn vang lên là Larry đã gọi cho hắn, hắn bắt máy lên nghe, hai người không biết nói cái gì đến khi hắn hỏi
_Em đi nước ngoài làm việc àh, trong một tuần/ _Đúng, em sẽ về sớm thôi
_Thôi được em đi vui vẻ nha/_Bye anh, yêu anh
Cô cúp máy, đi đến chỗ Lucy nói_ Cô ta chỉ là một người bình thường, không nằm trong lĩnh vực nào sao?/_Tôi cũng không rõ, đây chỉ là kết luận tạm thời thôi.
_ Anh ta dám cưới một người bình thường mà bỏ mình- cô nghĩ thầm trong lòng, mặt cô đầy tức giận, các ngón tay siết chặt lại, cô cố kiềm nén cảm xúc, hạ cơn tức xuống, giọng điệu quay trở lại nói với Lucy. _Được rồi, nếu chúng ta muốn biết rõ thì nên về Việt Nam, tìm hiểu sự việc./ _Vâng tôi sẽ đi chuẩn bị- nói rồi Lucy đi ra ngoài, để mình cô trong phòng, gương mặt cô lúc này như đang âm mưu chuyện gì, cô cười nửa miệng tạo ra sự nguy hiểm, thâm độc
_Để rồi xem, tôi sẽ thắng cô.
Thời gian trôi rất nhanh, chưa gì đã đến giờ hẹn với Cao Thiên, nó chuẩn bị thật kĩ càng, thấy đã hoàn hảo nó mới đi ra khỏi phòng. Nó thấy hắn đứng trước sân như muốn ngăn chặn nó, không cho nó đi, nó mặc kệ, xem hắn như không có đi ngang qua, không thèm để ý đến hắn.Hắn thấy nó phớt lờ mình, nên chặn nó lại không cho nó ra.
_Anh đang làm gì vậy, tránh ra- nó mắng hắn, tay cố đẩy hắn ra để có đường cho nó đi
_Tôi không cho cô đi đâu- hắn dùng cánh tay to lớn che hết người nó, người thì càng ngày càng tiến về nó.
_Anh tránh ra nếu không đừng trách tôi mạnh tay-nó đe dọa hắn, nó thủ tư thế như đang chuẩn bị đánh nhau.
Hắn vẫn không nghe lời cứ tiến sát nó, lúc này không nhìn nhượng nữa, nó lấy chai xịt cay mắt ra xịt vào mắt hắn, không tha thứ trước khi rời khỏi nó còn giẫm vào chân hắn một cái thật đau làm cho hắn kêu la om sòm, hắn vì bị cay mắt còn bị giẫm chân nên đau, la lên, nó chạy một hơi ra thì thấy xe của Cao Thiên nên chạy ùa vào xe, chiếc xe chạy đi, còn hắn tức vì bị nó chơi nên rượt theo, nhìn nó leo lên xe cùng với người con trai, hắn chạy lại vào nhà lấy xe chạy theo họ. Theo dõi suốt con đường, hai người họ dừng lại ở công viên, nhìn thấy nó xuống xe vẻ mặt tươi cười hớn hở đi theo tên con trai đó, hắn ngồi trong xe chứng kiến, vẻ mặt lúc này của hắn như bị bạn gái phản bội, hắn xuống xe đi theo hai người. Nó và Cao Thiên đi chơi rất vui, hai người chơi rất nhiều trò, họ còn chụp hình với nhau, hắn đi theo thấy hết, trong lòng rất tức, tức lắm.
_Tên này nhìn rất quen, như gặp ở đâu rồi này..........mà sao mình lại đi theo dõi hai người chứ, mình thật sự bị gì vậy, sao mình phải quan tâm lo lắng cho con ngốc cứng đầu đó.-hắn nói thầm trong lòng, tự trách bản thân. Thấy hai người họ lại đi sang chỗ khác chơi nên lại tiếp tục với công việc rình mò.
Cả hai chơi khá mệt nên ngồi nghỉ ngơi.
_Vui quá đi-nó thở mệt, tay cầm chiếc máy ảnh xem lại những tấm hình chụp được.
_Đi chơi với cô thật vui, tiếc rằng không có nhiều thời gian để đi chơi chung.- anh nói trong sự nuối tiếc.
_Sao cậu nói vậy chứ, nếu cậu muốn đi chơi thì tôi sẵn lòng đi cùng -nó nói một cách ngây thơ.
_Tôi cũng ước như vậy nhưng mai tôi phải về nước rồi.
Nó nghe anh nói vậy chỉ biết im lặng, thấy bầu không khí bắt đầu buồn, nó lên tiếng như nghĩ ra gì_Anh có thể đi chơi chung với gia đình mình mà.
_Gia đình tôi không thích đi chơi,họ chỉ biết có công việc thôi,-anh nói với nó vẻ mặt cười gượng khi nhắc đến gia đình.
Anh nhìn nó rồi nói tiếp _Tôi đi chơi với cô cảm giác rất thoải mái,gần gũi như đang đi cùng với người thân mình vậy.
Nó cười khi nghe anh nói như vậy
_Hay chúng ta xưng hô thân hơn nha, anh nảy ra ý kiến_Là sao?-nó không hiểu anh nói gì
_Cô bao nhiêu tuổi?/_24
Anh cười một mình,nó không biết tại sao anh cười nên cứ nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.Đến lúc chịu không nổi nó mới hỏi_Sao anh cười vậy,có gì mắc cười.
_Không,không có gì.Tôi có thể gọi cô là chị được không, cô như một người thân của tôi vậy.
_Cũng được, gọi như vậy sẽ thân hơn-nó vui vẻ đáp lại.
_Àh,anh đợi ở đây nha- nó nói xong,đứng dậy chạy về phía các tiệm bán đồ lưu niệm.
Nó quay về, đứng trước mặt anh,bảo anh đưa tay ra và nhắm mắt lại,anh không biết chuyện gì làm theo lời nó, nó lấy chiếc vòng ra đeo cho anh, anh mở mắt ra thấy trên tay mình là một cái vòng da được thắt nút trong rất đơn giản nhưng đầy nam tính, mạnh mẽ, rất hợp với anh.
_Chị tặng cho tôi sao?-anh hào hứng với món quà nó vừa tặng và đổi cách xưng hô với nó.
_Chỉ là món quà rẻ tiền,cậu đừng chê nha.Tặng cho cậu,đây là quà tạm biệt của người bạn mới quen,dù chỉ mới quen nhau 2 ngày nhưng tôi cảm thấy chúng ta rất thân.- nó cười cười, trong lòng không biết sao lại mua quà tặng anh chắc là cảm giác thân thân nên mới vậy
_Cảm ơn chị-anh nhìn món quà mà nó vừa tặng, vẻ mặt rất sung sướng như mới được người yêu tặng vậy, nói rồi anh lấy cái điện thoại ra xin số điện thoại của nó, nó đồng ý,hai người cho nhau số điện thoại để dễ liên lạc với nhau. Trời cũng đã tối, anh chở nó về, nó tạm biệt anh rồi quay vào nhà.
Mới đi chơi về nên con người cảm thấy thoải mái, sảng khoái,thông thả, cứ tưởng hắn không có nhà nào ngờ mới bước vào phòng khách đã thấy hắn ngồi ở ghế sopha,sắc mặt khó coi, vẻ mặt như đang tính toán cái gì,nó nhìn hắn bất chợt hắn ngước lên nhìn, nó định xoay mặt qua tiến thẳng vào phòng thì hắn lên tiếng.
_Có phải cô muốn chọc tức tôi phải không?-hắn nói vẻ lạnh lùng,nó chưa kịp hiểu gì thì đã bị hắn chặn hỏng
_Cô thành công rồi/_Anh nói cái gì vậy,tôi không hiểu gì hết.
_Vậy tôi sẽ nói cho cô hiểu-nói rồi hắn bước đến chỗ nó, càng ngày càng gần,theo phản xạ nó lùi lại cho đến khi chạm vào tường, hết đường thoát vừa lúc đó hắn cũng đã trước mặt,hai tay hắn chống trên tường chặn lại không cho nó thoát.
_Anh làm gì vậy-nó nói giọng vẻ nhút nhát không còn mạnh miệng như hồi nãy
_Thì tôi nói cho cô hiểu- hắn càng tiến sát mặt nó, mặt nó bỗng nóng lên, cúi mặt xuống, hắn nói nhỏ vào tai nó
_Chúng ta đã huề, cô đã trả đũa được tôi rồi nên cô đừng giận tôi nữa với lại tôi không thích là đối tác làm ăn mà cứ chiến tranh lạnh như vậy -hắn nói với vẻ mặt năn nỉ, có chút đùa.
Nó im lặng, không để ý lời hắn, cố đẩy thân hình to lớn của hắn ra, hắn thấy nó lờ mình nên chỉ còn dùng cách đe doạ.
_Chắc cô không muốn xin lỗi mà không có quà/_Sao?
_Có phải không?, Cô còn nhớ món quà mà tôi tặng cô đem đám cưới không? -hắn nói vẻ đùa cợt.
_Món quà gì chứ-nó đáp lại, tỏ ra không biết.
_Cô muốn biết, được.....-nói vừa dứt câu thì hắn áp đôi môi của hắn vào môi nó, nụ hôn chỉ kéo dài vài giây thì hắn bị nó đẩy ra.
_Đồ điên, tránh r..............-nó chống cự, không cho nó nói dứt câu hắn lại hôn nó thêm lần nữa, lần này hắn tự động rút về, bàn tay to lớn nắm chặt cổ tay nó ngăn sự chống cự.
_Hết giận chưa, nếu chưa thì.......-hắn vừa nói vừa tấn công nó, nó cố tránh, cố đẩy mặt hắn ra, hắn nhắc lại câu nói lúc nãy, lần này hết sức chịu đựng với lại nó nghĩ chỉ là chuyện nhỏ thôi nên nó đầu hàng.
_Hết giận rồi, tôi không giận anh nữa...- nghe nó nói như vậy, hắn buông tay ra, vui vẻ nhéo mặt nó rồi đi về phòng, nó đứng đó nhìn hắn vào phòng, thấy hắn đã vào nó mới đi thẳng vào phòng.
Hất bỏ được tảng đá nặng trong lòng,hắn thấy nhẹ nhõm cả người, lòng vui vui.Hắn tự nghĩ thầm_ Không biết sao lại muốn xin lỗi cô ta, mình chưa bao giờ xin lỗi người con gái nào trừ những người mình thương yêu ra, cảm giác gì đây?......................- hắn tự hỏi rồi tự cười một mình như biết được câu trả lời của bản thân mình.
_Tôi bắt đầu thích cô rồi, cô vợ của tôi...