• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian trôi rất nhanh, tuần trăng mật của họ cũng đã kết thúc. Cả hai người đang di chuyển hành lí lên xe, hắn đang  sắp xếp đồ trên xe thì nó xách vali lĩnh khĩnh đi tới trong rất nặng nề, thấy vậy hắn mau chóng đóng cốp xe lại rồi đi lại vào nhà kèm theo khuôn mặt ngây thơ như không biết nó đang đi tới với cái vali nặng. Nó mặt ngớ ra vì việc làm của hắn.

_Tên này mới sáng sớm đã gây chuyện với mình, may mắn mình đã tỉnh mộng -nó nói thầm trong lòng không quên liếc nhìn hắn một cái.

Kim thấy vậy mau chóng mở cốp xe ra. Sắp xếp đồ xong, Kim chở họ ra sân bay, trên đường hắn chủ động nói chuyện trước.

_Về đến nơi em nói chuyện phải suy nghĩ chứ không phải muốn gì thì nói ra. - hắn nhìn nó

_Biết rồi - nó quay qua nhìn hắn rồi lại nhìn ra cửa sổ

Đến nơi hai người tạm biệt Kim rồi đi vào sân bay. Chuyến đi đã bắt đầu bay về nhà và cuộc hành trình làm vợ giả của Gia Hy lại bắt đầu.

Gia đình Hải Vinh đang chuẩn bị bữa tối.

_Hôm nay nhân dịp gì thế mà chuẩn bị đồ ăn nhiều vậy? - ông Đỗ tò mò hỏi vợ 

_Anh quên rồi sao, hôm nay vợ chồng Hải Vinh nó về, nên em chuẩn bị nhiều món mà con thích. - bà Đỗ vừa nói vừa vui mừng xếp đồ ăn trên bàn.

_Ôi trời! sao trăng mật của chúng lại nhanh như vậy, chỉ vỏn vẹn trong vòng 1 tuần sao?......Anh nhớ trăng mật của chúng ta tới 1 tháng còn chưa đủ / anh nói quá... - cả hai người cũng cười, cười trong hạnh phúc.

_ Nói gì thì nói, cũng đã 28 năm rồi, cuộc hôn nhân hạnh phúc của chúng ta trải qua, anh phải cảm ơn mẹ đã giúp anh sáng mắt và mang em tới bên anh.- ông vừa nói vừa nắm lấy tay vợ.

_Cảm ơn vợ yêu của anh, đã luôn luôn bên anh / Em cũng cảm ơn chồng đã luôn bảo vệ em và con, nhắc tới chuyện đó em còn cảm thấy sợ mặc dù chuyện đã xảy ra 23 năm.- ông Đỗ ôm vợ mình trong lòng dịu dàng dỗ

_Chuyện đã qua rồi, đừng nhớ nữa hãy quên nó đi.- ông vừa nói vừa dỗ.

Tiếng chuông cửa vang lên, bà Đỗ mau lau nước bảo dì Tuyết ra mở

_ Chắc vợ chồng nó về, để em lên nói với mẹ rồi chúng ta sẽ mở tiệc....- bà Đỗ đi lên lầu.

Sau một chuyến đi dài cuối cùng cũng về đến nhà, hai người xuống xe xách vali vào nhà, nó cảm thấy mệt mỏi nên bẻ lưng một phát nhẹ nhõm.

_Bác Thông, dì Tuyết đem lên phòng giúp cháu / Vâng, cậu.

_Chào bố, bố khỏe không / bố khỏe - hai người ôm nhau.

Đến phiên nó_ Chào bố./ ông Đỗ gật đầu cười. Nó thấy mẹ hắn đang dìu bà nội xuống lầu nó nhanh nhảu bỏ túi xách xuống chạy đến phụ. Ai nhìn thấy hành động của nó cũng hài lòng, thầm khen cháu dâu mới.

_ Chào nội, chào mẹ- hắn đẩy ghế cho nội ngồi, rồi đẩy cho nó, mẹ hắn thì đã có bố nó.

Quây quần bên bàn ăn, nó vui vẻ ngồi ăn, ăn một cách ngon miệng, cái cơn đói đã cào dạ dày nó suốt 3 tiếng đồng hồ. Nó mải mê ăn mà không biết có bốn cặp mắt đang nhìn nó, khi phát giác mình ăn hơi lố nó mới ăn từ từ lại _Nhìn con ăn trông ngon quá - mẹ hắn nói vẻ vui mừng

_ Thứ lỗi cho con vì đồ ăn ngon quá, ở bên kia con ăn không quen về đến đây ăn cơm gia đình vừa ngon vừa ấm cúng khiến con ăn mà không biết...........- nó ngượng ngùng, không biết nói sao trước hành động lố của nó

_Không sao,con cứ ăn tiếp đi,.... à con ăn thử món này đi, Hải Vinh rất thích món này.- mẹ gắp cho nó miếng bào ngư thơm ngon vào đĩa. Nó ăn một miếng rồi trong lòng nghĩ

_Trời ạ ngon quá đi, trong 24 năm qua mình mới được ăn món ngon như vậy.

Một lúc sau bà hắn lên tiếng 

_ Ái Vy,thế còn Hải Trí chừng nào về.

_Thưa mẹ, Hải Trí bảo thêm ba ngày nữa về và còn nói có thêm bất ngờ cho chúng ta nữa.- mẹ hắn nói.

Bà gật đầu như yên tâm. Mọi người ăn xong chuyển sang phòng khách nói chuyện.

_Để em đi làm món tráng miệng  - mẹ hắn nói và định đứng dậy thì nó đứng lên ngăn.

_Mẹ ngồi đi, để con làm cho.- nó cười cười rồi đi thẳng vào bếp 

_Mẹ có cảm tình với con bé rồi đó, nó thật đáng yêu.- mẹ nói với hắn

_Trông cô ấy còn vụng về lắm.- vừa nói hắn vừa xoa bóp tay cho bà nội

_Thế hai cháu chừng nào có tin vui đây- cả ba người đang mong ngóng đợi Hải Vinh trả lời. Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói.  

_Cháu nghĩ là không lâu đâu- hắn cười cười, câu trả lời của hắn làm mọi người cười lên 

_Giỏi lắm con trai.- bố hắn vỗ vào vai hắn như một lời khen cho con trai.

Nghe phòng khách râm ran tiếng cười làm nó cũng tò mò, đem dĩa trái cây ra 

_Mời mọi người ăn trái cây........mọi người đang nói xấu con sao mà cười vui vẻ quá vậy

_Đúng vậy mọi người đang nói xấu em đó, nói em làm gì trong bếp mà chậm chạp như rùa vậy./...........Đúng đó em là rùa mà anh lại cưới em vậy anh cũng là rùa, chỉ có rùa với rùa mới hợp nhau thôi - hai người làm cho bầu không khí thêm nhộn nhịp khi mọi người cười về sự tinh nghịch của cặp đôi mới cưới này.

Tắm xong  rồi nghỉ ngơi, ngồi trong phòng ngủ hắn thì đang sắp xếp giấy tờ vì sắp quay lại làm việc, nó thì ngồi không nhìn hắn làm,bàn làm việc đối diện với giường ngủ nên nó dễ dàng nhìn thấy hắn. Lúc nhìn hắn làm việc trông thật đẹp trai, trông hắn thật nghiêm túc, cặp mắt điêu luyện nhìn lên màn hình laptop rồi lại nhìn giấy tờ, đôi lông mi cong dài luôn chớp lên chớp xuống. Phần mái được buộc bằng thun chĩa lên như cây dừa. Lúc này hắn vừa lạnh lùng vừa đáng yêu. 

_Nhìn đủ chưa - hắn bất giác lên tiếng làm nó giật mình

_C.... c..ái gì....., tôi đâu có nhìn anh, tôi nhìn bức tranh đằng sau anh thôi mà.- nó biện minh nhưng mặt ửng hồng lên vì hắn nói trúng tim đen của mình.

Hắn quay qua nhìn bức tranh rồi quay lại nói_ Bức tranh có gì đâu mà nhìn..

_Đúng vậy không có gì đâu mặc kệ đi......- nó cười cười _Tôi hơi tò mò một chút, lúc nãy ở phòng khách gia đình anh nói gì mà vui như tết vậy..- nó tiếp lời, vẻ mặt tò mò hiện lên trên mặt 

_Chuyện đó sao, không có gì đâu..... bà chỉ hỏi là chúng ta chừng nào có tin vui.- hắn vừa nói vừa làm việc.

_Rồi anh trả lời sao? - nó hỏi hắn, mặt vẫn bình thường

_Anh nói là không lâu nữa chúng ta sẽ có...- hắn trả lời một cách thản nhiên như chuyện đó không quan trọng gì nhưng còn nó.

_Sao anh lại nói như vậy với gia đình anh, anh đang nói dối với họ đó, chúng ta chỉ là giả, anh lại tạo cho họ hi vọng, mà hi vọng đó lại không có thật.- nó nói vẻ bức xúc, nhưng giọng nói vẫn bình thường không giận dữ.

_Vậy em muốn sao? -hắn ngưng làm việc, nhìn nó.

_Tôi không muốn nói dối.- nó nhìn hắn vẻ mặt đáng thương

Hắn suy nghĩ một lúc rồi tự nhiên đứng dậy, đi đến chỗ của nó, hắn bỗng cởi áo ra, nó giật mình 

_Anh bị điên sao, mặc áo vào đi chứ.....- nó lấy tay che che, không dám nhìn.

_Đây không phải điều em muốn sao? em không muốn gia đình anh thất vọng vậy thì chúng ta đừng làm họ thất vọng -hắn đến giường chỗ nó ngồi, lấy hai tay rắn chắc chặn lại như khung thành, càng nói càng tiến sát bên môi nó.

Nó tránh né, hắn chỉ kịp hôn má nó thì nó đẩy hắn ra mau chóng chạy đến chỗ ngủ, đắp mềm che từ đầu đến chân, hắn đứng đó cười, nhìn bộ dạng hoảng hốt của nó làm hắn thích thú.   

_ Anh đang làm cái điên khùng gì vậy- nó giọng tức giận từ trong chăn vọng ra.

_Đây không phải cách tốt nhất sao./ Không tốt chút nào.

_ Vậy thì em nên chấp nhận và làm theo, khi kết thúc sẽ có tiền lương hậu hĩnh..... em đừng nhiều chuyện ảnh hưởng đến công việc........Ngủ ngon nha- hắn nói dứt câu thì mặc lại áo rồi trở lại bàn làm việc thu xếp rồi tắt đèn. 

_ Đáng ghét.........còn dám nói mình nhiều chuyện, tên ông chủ này đụng một cái là giở trò, đúng là tên biến thái đáng ghét, tên ông chủ không não....tên......./Còn chưa ngủ hả...- hắn leo lên giường thì nghe nó lầm bầm, hắn giật mềm nó ra làm nó giật mình

_Ngủ....ngủ..- nó mau nhắm mắt ngủ, sợ hắn lại giở trò, đắp mềm che đến nửa mặt rồi chìm trong giấc ngủ, nhưng ngủ chẳng được say phòng hờ hắn. 

 Đến sáng, cái cơn buồn ngủ vẫn ám theo nó, không hiểu sao lại buồn ngủ như vậy. Giờ nó đang trên bàn ăn, cố gượng tỉnh, trách cái tên đã làm nó mất ngủ. 

_Nhìn con trông mệt vậy- bà Ái Vy nói trìu mến.

_Tại Hải Vinh, mà tối qua con ngủ không được.- Thừa dịp này nó kết tội hắn nhưng câu kết tội của nó lại làm mọi người cười lên.

_Sao vậy Vinh, vẫn còn nhớ tuần trăng mật à.- bố hắn tiếp lời, mọi người lại ồ lên cười. Nó lúc đầu không hiểu vì sao họ cười, nhưng khi nghe bố chồng nó nói vậy liền hiểu ra.

_Hiểu lầm rồi, không phải như mọi người nghĩ đâu..-nó ra sức giải thích, trong khi hắn ngồi ăn hả hê.

_Anh nói gì đi chứ./ Chuyện đó là sự thật mà - hắn quay qua đưa miếng sandwich nhỏ vào miệng nó.Mặt nó oan uổng, không biết nói sao đành cầm miếng sandwich ngồi ăn.

_La la...lalala.......lanlalala.... rượu ngon, rượ..u ng..on - gã Minh ( chồng chị họ nó) say xỉn về nhà. 

Vợ gã thì đang ngồi làm búp bê giao hàng công việc kiếm sống của 2 người, họ cũng đã chuyển nhà, không còn sống ở nhà cũ vì giá nhà cũ quá cao. Về đến nhà trong tình trạng say xỉn còn ngã ở trước cửa nhà....

_Trời, chồng ơi là chồng, suốt ngày say xỉn, tối ngày chỉ biết uống rượu, chẳng giúp ít gì cả. - Mỹ (chị họ) than vãn..đi tới đỡ chồng dậy 

_Nói nhiều quá, có đồ ăn chưa, đói quá - gã hét lên

_ Đi từ hôm qua đến giờ rồi về đòi cơm, anh tự đi mà nấu.- Mỹ tức giận, đứng dậy. Bất chợt cô bị tên Minh nắm tóc phía sau đánh, tát cô hai bạt tay, đẩy cô vào góc tường rất mạnh tay.

_Còn dám kêu tao tự nấu......., mày không nấu thì đi mua cơm cho tao, đi đi.....-gã đứng đó chỉ vào mặt cô ra lệnh. Mỹ không dám cãi lời mau mau đến tủ tiền rồi đi ra chợ mua cơm cho gã.

Hắn vừa mới tắm ra không thấy nó, chuẩn bị xong xuôi, thấy giấy tờ được xếp gọn trên bàn, hắn cười cười, rồi đi xuống nhà. Nó đang xoa bóp tay cho nội và cùng xem tin tức, hắn đi tới nắm lấy tay nó nói với nội.

_Nội, cháu với Gia Hy qua nhà của cháu lấy ít đồ nha..../ Được rồi, hai cháu đi đi.

Nó không biết hắn qua lấy đồ cần gì nó phải đi theo. Nhưng hắn kéo nó đi chắc là có gì.

_Anh chỉ lấy đồ của anh thôi mà làm gì em phải đi/ Em ở nhà anh không an tâm, nhất là cái miệng của em...- hắn vừa nói vừa ra hiệu cho nó lên xe.

_Lúc nào cũng nghĩ mình nhiều chuyện- ngồi trên xe nó lầm bầm, hắn thì không quan tâm chạy xe đi.

Ở trên xe thấy mặt nó trầm tư suy nghĩ, hắn ghé sát tai nó nói với giọng nói quyến rũ,

_Còn nhớ body của anh sao?./Đồ điên, anh lo lái xe đi- nó quay qua mắng hắn.

_Sao nhìn mặt nghiêm trọng vậy? / Chỉ là...... không biết chị họ tôi sống thế nào rồi.- nó nhớ chị họ của nó, dù sao cũng là họ hàng, người thân duy nhất của nó.

_ Anh nghĩ chắc họ sống tốt lắm, mới không thèm đi tìm em. Tốt nhất là quên họ đi vì hiện tại  em cũng đang có 1 gia đình hạnh phúc.-lời khuyên của hắn chẳng giúp ích gì càng khiến mặt nó bí xị.

_Lừa dối người khác mà là hạnh phúc./ hắn cười

_Vây khi nào em muốn thăm bà chị thân yêu của em thì anh đưa đi./ Vậy thì cảm ơn anh nhiều- nó cười cười   

Vì xe sắp hết xăng nên hắn chạy một đoạn ghé vào tiệm xăng gần đó, nó ngồi trên xe đang nhìn quanh khu vực chợ đối diện,nó không biết ngay đối diện đang có người nhìn nó với ánh mắt nghi ngờ.

_Sao nhìn giống Gia Hy quá, có phải mình mắt mờ,..... nhìn giống quá, không thể nào, nó không thể ngồi lên siêu xe đó, hay........

Lúc mà Mỹ muốn qua đường để xác nhận có phải Gia Hy không, vì khoảng cách của đường cũng không rộng nên Mỹ hét lên gọi tên nó _Gia Hy....Gia Hy.............Nó nghe thấy như ai đang gọi tên mình liền quay qua quay lại. Mỹ thấy nó quay qua bên mình định vẫy tay ra dấu thì xe bus đi ngang qua cứ tưởng cô muốn lên xe. Trong thời gian ngắn ngủi đó thì đổ xăng cũng xong, hắn rời đi, nó tưởng mình nghe nhầm nên cũng mặc kệ. Vừa đuổi được xe bus đi thì Gia Hy cũng đã biến mất. Mỹ bực mình đi về nhà, quăng hộp cơm cho gã Minh, cô bực tức ngồi xuống.

_Dằn mặt tao sao/ Không có, nãy em gặp Gia Hy giờ nó cặp được đại gia rồi, ăn bận đẹp đi siêu xe, nhìn nó cao sang lắm.- Mỹ kể cho ông chồng nghe.

_Ai bảo lúc trước mày đuổi nó đi, nếu không giờ nó kiếm bộn tiền cho mình rồi/ Giờ anh trách em nó cũng đâu có quay về - Mỹ tức giận, nghĩ bụng _Chắc nó ở gần đây mình phải tìm ra nó, không thể chấp nhận nó sống sung sướng mà mình phải gắn liền với căn nhà chật hẹp này với tên chồng vô dụng chỉ biết đánh đập vợ. Vẻ mặt tà gian, nụ cười thâm độc của Mỹ hiện lên làm gã Minh cũng phải sợ, gã chỉ biết ngồi ăn cứ nghĩ vợ gã bị điện ngồi cười một mình. 

Đến trước nhà, hắn một mình ôm một xấp tài liệu vào nhà, vì sẽ đi ngay nên hắn đậu xe ngay cổng rồi đi bộ vào nhà, hắn để quên cái điện thoại trên xe. Hắn vừa rời xe một lát thì nhạc chuông điện thoại vang lên.

_Larry...- nó cầm cái điện thoại lên xem rông xuống xe chạy lại gọi hắn.

Hắn cũng đúng lúc đứng trước nhà nghe nó gọi, nó chạy một mạch đưa cho hắn cái điện thoại 

_Tôi thấy người gọi là tên nước ngoài..., nghĩ... là đối tác của anh.- nó thở hồng hộc....

_Thấy tên Larry trên mang hình điện thoại, hắn đưa xấp tài liệu đang cầm cho nó giữ rồi bắt máy 

_Larry /  Hải Vinh em muốn nói với anh là em về nước rồi.- tiếng Larry từ điện thoại vang ra trong rất vui mừng.

_Em vẫn khỏe chứ / Em vẫn rất khỏe..*Thấy nó ôm xấp tài liệu nặng nề, hắn mở cửa cho nó vào, cửa được cài mật khẩu,hắn ra dấu bảo nó vào, mặt nó khó chịu nhưng phải nghe lời, ai biểu hắn là chủ.

_Đố anh em đang ở đâu/em không phải ở Mỹ sao? / No No No, em có một bất ngờ cho anh  ”CẠCH” ( tiếng mở cửa)........Surprise.........

Nó bước vào thấy một cô gái mặc chiếc áo sơ mi với quần jean ngắn la lên rồi đưa hai tay ra chào đón vẻ vui mừng. Còn nó thì ngạc nhiên, giật mình với tiếng la của cô gái ấy, cứ nghĩ trong nhà không có người khi mở cửa thì lại có người la lên. Cả hai nhìn nhau, mặt cô gái kia cũng không còn nụ cười rạng rỡ. Nó bất chợt thốt lên.

_Cô là ai???

**********************************************************************************************************************************************************************************************************

Welcome back ( tác giả đã mất tích trong thời gian rất lâu giờ đã quay trở lại) 

Xin lỗi các bạn đã ủng hộ truyện “Làm vợ thật của anh nhé “ đã chờ đợi trong 1 thời gian dài

Phải hóng truyện từng ngày, mình hiểu được cảm giác  như muốn đập tên tác giả ( và chắc mình sẽ bị đập quài luôn) 

Đùa vậy thôi:))) Cảm ơn các bạn đã luôn theo dõi truyện của mình.    

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK