Con tim cô bất giác đập nhanh dần, Lâm Sơ Nguyệt cứ tưởng là anh sẽ nổi giận với cô chứ? Nhưng anh không hề làm thế, Tiêu Thế Tu rất dịu dàng mà nhìn cô, mỗi một sự thay đổi trên khuôn mặt cô anh đều không muốn bỏ lỡ.
“Thế Tu, em hứa với anh sẽ không để anh ta lại gần mình nữa, cũng sẽ không gặp anh ta nữa.”
Cô chỉ muốn tập trung vào người đàn ông trước mặt này mà thôi, sẽ không làm anh phải suy nghĩ hay buồn bã và tức giận.
Bởi vì cô cũng yêu anh rất nhiều.
Tiêu Thế Tu nở nụ cười, giữa thanh thiên bạch nhật đang định trao cho cô một nụ hôn nồng nàn thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên cắt ngang bầu không khí của hai người.
Lâm Sơ Nguyệt ngượng tới chín cả mặt mũi, vội vàng đẩy phắt anh ra, anh khó chịu mở điện thoại lên xem là ai gọi đến, hoá ra lại là tên thư ký Kim không biết trời cao đất dày.
“Thiếu…thiếu gia, có chuyện lớn rồi ạ.” Đầu dây bên kia giọng nói của anh ta dường như đang run rẩy.
“Chuyện gì?“ Anh lơ đãng hỏi, có chuyện gì mà tên thư ký chết tiệt này lại sợ đến thế chứ?
“Dạ…dạ là trên mạng đang lan truyền một đoạn clip của…của…”
Anh ta nói đến đây lưỡi như bị ai đó rút mất, lắp bắp mãi chả thành câu hoàn chỉnh.
Tiêu Thế Tu mất kiên nhẫn, lạnh giọng ra lệnh;
“Có chuyện gì thì nói mau!”
“Dạ đoạn clip lam truyền đó là của thiếu phu nhân ạ!”
“Cái gì? Clip gì?”.
Truyện Việt Nam
“Để tôi gửi cho thiếu gia xem ạ.”
Mấy giây sau một đoạn clip được gửi đến, nó vừa mới hiện lên thì anh đã vội lập úp mặt chiếc điện thoại xuống đùi, Lâm Sơ Nguyệt ngồi bên cạnh không biết có chuyện gì xảy ra, cô tò mò hỏi:
“Có chuyện gì hả anh?”
“Không có gì đâu.” Anh tỏ ra bình ổn trả lời cô, còn thực chất trong lòng đang dậy sóng.
Tiêu Thế Tu lập tức nhắn tin lại, ra lệnh cho thư ký Kim bằng mọi giá phải gỡ đoạn clip kia xuống nhưng ngoài clip ra thì hình ảnh của cô còn bị phát tán khắp công ty, bây giờ có gỡ thì cũng quá muộn rồi.
Khốn kiếp thật!
Anh suýt nữa thì buột miệng chửi, là tên khốn nào đã hãm hại vợ anh chứ? Nhưng mà đoạn clip này, cô gái bên trong quán bar đó nhìn rất giống Lâm Sơ Nguyệt, Tiêu Thế Tu nhìn kỹ mới thấy ở trên ngực của cô ta có một nốt ruồi son.
Còn ở trên ngực của Lâm Sơ Nguyệt thì hoàn toàn không có.
Nhìn thấy nốt ruồi đó thì Tiêu Thế Tu lập tức đoán ra người đó là ai, không ngờ anh không cần tốn chút công sức nào để tìm mà cô ta đã tự động xuất hiện rồi.
“Thư ký Kim, cứ gỡ hết xuống rồi phong toả tin tức, nói rằng đây là tin giả mạo, nếu như có bất kỳ ai bàn tán thì đuổi việc ngay lập tức.” Anh nhắn lại với anh ta.
Thư ký Kim y lệnh làm theo, anh ta thầm nghĩ phen này Lâm Sơ Nguyệt tiêu rồi, nào ngờ người trong clip lại không phải là cô mà lại là Lưu Hạ.
Cùng lúc đó ở bệnh viện, Tiêu Nhất Minh vẫn đang túc trực ở bên ngoài phòng bệnh, anh ta đột nhiên nhìn thấy một bóng người lướt qua giống hệt với Lưu Hạ, anh ta sững sờ mở to mắt, đang định đuổi theo thì cánh cửa phòng cấp cứu chợt mở ra.
Vị bác sĩ già bước ra ngoài, tháo bỏ khẩu trang rồi cất tiếng:
“Ai là người nhà của bệnh nhân Tiêu Bảo Bảo?”
“Là tôi.” Tiêu Nhất Minh bước tới, bác sĩ nhăn mày quan sát anh rồi nói:
“Cậu bé bị viêm ruột thừa cấp, nếu không kịp thời đưa đến bệnh viện thì nguy kịch rồi.”
Nhìn anh ta cũng không phải là người nghèo mà sao không chịu quan tâm tới con cái như thế, ông ta thầm bĩu môi rồi nói tiếp:
“May mà cấp cứu kịp thời nên ổn rồi, không sao đâu.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Tiêu Nhất Minh thở dài nhẹ nhõm, vị bác sĩ đó dặn dò thêm sau hậu phẫu thì phải kiêng khem những gì, sau đó liền rời đi.
Anh ta nhớ tới người con gái lúc nãy, đuổi theo nhưng cô ta đã biến mất, Tiêu Nhất Minh ngờ vực lẩm bẩm:
“Chẳng lẽ là mình nhìn lầm rồi?”
Khoảng chừng hai tiếng sau, Tiêu Bảo Bảo được đưa khỏi phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh thường, do tác dụng của thuốc mê nên cậu bé vẫn còn chưa tỉnh lại, tuy nhiên vẫn mơ hồ gọi mami.
Tiêu Nhất Minh nhìn con trai mà lòng đau như cắt, đối với một đứa trẻ thì người mẹ quan trọng đến như thế nào chứ? Vậy mà cậu lớn lên không có tình cảm của mẹ, anh ta đau đớn nuốt nước mắt vào trong, đáng lẽ anh ta có một gia đình hạnh phúc nhưng chính Tiêu Thế Tu đã phá hỏng nó, cuối cùng người xứng đáng bị trừng phạt nhất là Tiêu Thế Tu thì lại được hưởng hạnh phúc với Lâm Sơ Nguyệt.
Anh ta không cam tâm nhường Lâm Sơ Nguyệt lại cho Tiêu Thế Tu, anh ta phải giành lấy cô bằng mọi giá, bởi vì Tiêu Thế Tu không xứng đáng có được cô ấy!
“Tiêu Thế Tu, đáng lẽ trong vụ tai nạn hai năm trước người phải chết là mày chứ không phải là Lưu Hạ!”.
Danh Sách Chương: