Đêm đến, bệnh viện càng thêm lạnh lẽo u tịch, Tiêu Thế Tu gọi điện cho thư ký Kim bảo anh ta mang đồ sạch sẽ tới, anh ta lại phải lóc cóc dậy mang quần áo tới bệnh viện.
Ai bảo làm ở tập đoàn lớn là nhiều tiền chứ? Cũng áp lực rất lớn đó…
“Mau thay đồ đi.”
Tiêu Thế Tu đưa một bộ váy mới cho cô, Lâm Sơ Nguyệt cầm lấy rồi vào nhà vệ sinh thay ra.
Lý Khuynh Ngang được chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt, ở đó có y tá luôn túc trực, đề phòng có trường hợp xấu xảy ra.
Nhưng Lâm Sơ Nguyệt vẫn không thể nào yên tâm được nên muốn ở lại đây, bóng ma về cái chết của mẹ cô thuở thơ ấu quá lớn nên cô không muốn phải chứng kiến ông ngoại ra đi nữa.
Tiêu Thế Tu sợ cô mệt nên khuyên cô trở về nhà nghỉ ngơi, Lâm Sơ Nguyệt từ chối:
“Em muốn ở lại đây.
Nếu anh mệt thì cứ về trước đi.”
“Vậy thì tôi cũng ở lại.”
Tiêu Thế Tu ngồi xuống bên cạnh cô, bóng dáng cao lớn vững chãi để cô tựa vào.
Lâm Sơ Nguyệt tựa đầu lên vai anh, lần đầu tiên bộc bạch về quá khứ của mình.
Trước đây khi yêu anh cô cũng không kể về chuyện cũ, bởi vì cô cảm thấy như thế thật yếu đuối, nhưng hiện tại thì cô có thể thoải mái nương tựa vào anh.
“Thật ra, hồi nhỏ ông ngoại rất nghiêm khắc với em, em từng rất ghét ông nhưng sau đó em hiểu ra rằng ông ngoại chỉ vì muốn tốt cho em nên mới tỏ ra nghiêm khắc mà thôi.
Thực sự ông rất thương em.”
Có lần Lâm Sơ Nguyệt vô tình bị ngã, ông nội đã vội vã chạy tới xem vết thương của cô thế nào rồi mời bác sĩ tới, sau đó cả đêm túc trực bên giường cô, sáng hôm sau còn mua bánh kem mà cô thích nhất.
Lâm Sơ Nguyệt nhận ra ông ngoại thực chất rất yêu thương cô, chủ là ông không biết diễn đạt như thế nào mà thôi.
Nhớ đến chuyện cũ, cô vừa cảm thấy tiếc nuối và buồn bã, khoé mắt rưng rưng.
Tiêu Thế Tu đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, anh nói:
“Đừng khóc nữa, có tôi ở đây rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt nắm chặt vạt áo anh, mọi cảm xúc như vỡ oà, cô không còn phải tiếp tục mạnh mẽ một mình nữa mà giờ đây phía sau cô đã có anh rồi…
“Thế Tu…”
“Ừ?”
“Cảm ơn anh.” Lâm Sơ Nguyệt ngẩng mặt nhìn anh nói.
Tiêu Thế Tu mỉm cười không đáp, một lúc sau Lâm Sơ Nguyệt thiếp đi, anh liền bế cô vào phòng bệnh vip, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
….
“Rầm!”
Lâm Chấn Xuyên đập mạnh tay xuống mặt bàn, chòm râu rung rung lên vì tức giận.
“Đúng là quá mất mặt!”
“Lão gia, ông nguôi giận…” Lý Đan Hà xoa dịu ông ta nhưng bị Lâm Chấn Xuyên đẩy ra.
“Nguôi giận cái gì?! Tất cả là tại cô hết! Nếu cô không muốn tổ chức buổi tiệc rình rang như thế này thì liệu có bị mất mặt tới mức này hay không?!”
Mỗi lần có chuyện gì là Lâm Chấn Xuyên lại trút giận lên người khác, Lý Đan Hà cắn răng chịu trận, nhưng Lâm Phỉ Thúy thì không nhịn nổi nữa, cô ta cảm thấy ông ta thật quá quắt, thế nên đã lên tiếng phản bác.
“Ba, mẹ đâu có tội tình gì chứ?! Có trách thì chỉ trách con nhỏ Lâm Sơ Nguyệt kia mà thôi!”
“Mày còn dám nói à? Tất cả là tại mày!” Lâm Chấn Xuyên đang giận dữ nên đã vung tay tát cho cô ta một cái.
“Lão gia…xin ông đừng đánh con bé mà!” Lý Đan Hà nước mắt lưng tròng ôm lấy ông ta cầu xin.
Lâm Phỉ Thúy ôm gò má của mình, cô ta nuốt nước mắt vào trong, uất ức tới nỗi cắn cánh môi tới mức bật máu, Lâm Chấn Xuyên chỉ vào mặt cô ta quát:
“Tao đã bảo mày hãy quyến rũ Tiêu Nhất Minh đi, mày không làm được, Tiêu Thế Tu thì mày cũng không muốn, cứ bám lấy thằng khố rách áo ôm Mạc Bắc đó, bây giờ thì mày sáng mắt ra chưa?!”
“Lão gia…” Lý Đan Hà muốn nói gì đó để bênh vực Lâm Phỉ Thúy nhưng bị ánh mắt của ông ta dọa cho sợ hãi, khuôn miệng cứng đờ không thốt nên lời nào được.
Cứ nghĩ đến những lời mà Lâm Sơ Nguyệt nói là ông ta không nhịn được, trước mặt bao nhiêu người như vậy, lại còn ở trong giới thượng lưu, mặt mũi của ông ta biết vứt đi đâu! Rồi ông ta lại phải bỏ ra một đống tiền để mua lại danh tiếng!
“Bây giờ chỉ cần con vào được Tiêu gia thì ba sẽ hết tức giận có phải không?” Lâm Phỉ Thuý nói.
“Nếu mày có bản lĩnh thì đừng có nói suông!”
“Được, ba đợi đó.”
Lý Đan Hà đỡ ông ta ngồi xuống ghế, nhẹ giọng xoa dịu Lâm Chấn Xuyên:
“Lão gia, ông bình tĩnh đi, Phỉ Thuý đã nghĩ thông suốt rồi, lão thái thái ban nãy cũng rất ghét Lâm Sơ Nguyệt, vị trí thiếu phu nhân của Tiêu gia thể nào cũng thuộc về Phỉ Thuý mà thôi.”
“Hừ!” Lâm Chấn Xuyên hừ lạnh một tiếng, cơm giận nguôi ngoai đi một chút, ông ta lên tiếng cảnh cáo Lâm Phỉ Thuý:
“Khôn hồn thì mày mau mau vào nhà đó, nếu không thì đừng có mà trách tao!”
Lâm Phỉ Thuý chỉ gật đầu không nói gì, cô ta xin phép trở về phòng, lôi hết tất cả những bức ảnh và quà tặng mà Mạc Bắc tặng cho cô ta đốt hết.
Từng bức ảnh bị ngọn lửa nuốt trọn, mang theo cảm xúc đã chết của cô ta….
Danh Sách Chương: