“Được rồi, tôi ổn rồi.” Lâm Sơ Nguyệt không còn ho nữa nhưng anh vẫn vuốt ve sống lưng mình, cô ngẩng mặt lên nói, lập tức chạm phải đồng tử đen thăm thẳm của Tiêu Thế Tu.
Gương mặt hoàn mỹ của anh gần cô trong gang tấc, Lâm Sơ Nguyệt vô thức nuốt nước bọt đánh ực một cái.
không ngờ âm thanh đó lại quá to…
“Phụt.” Tiêu Thế Tu bật cười, bàn tay nóng ấm khẽ vuốt nhẹ má cô:
“Không phải là em muốn ăn anh đấy chứ?”
Lâm Sơ Nguyệt ngượng quá bèn quay mặt đi, Tiêu Thế Tu này cứ hở ra là trêu cô, cô không thèm để ý đến anh nữa mà chuyên tâm chăm chú ăn, đỡ ohair bị ai đó nói là muốn ăn mình!
Đáy mắt anh tràn ngập ý cười, tạm dời khỏi khuôn mặt cô mà hướng mắt về phía cảnh sắc đằng xa, cánh tay anh vẫn đặt phía sau lưng cô.
Đồng tử dần trở nên đen thẫm, không đoán được anh đang nghĩ gì.
Khoảng chừng mười phút sau có thêm một con tàu đi qua du thuyền của bọn họ, con tàu đó giống như là tài của thương lái, hoặc là ngư dân, bọn họ đang xếp hàng hoá chất lên nhau, có khoảng năm người đàn ông đứng xung quanh cứ đi qua đi lại như đnag canh gác.
“Phim chiếu rồi.” Anh khẽ nói.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn ra bên ngoài, nhưng đâu thấy gì cả ngoài một con thuyền khác? Anh lại trêu cô nữa hay sao?
“Tôi đâu có nhìn thấy gì?”
“Đợi thêm một chút nữa mới gay cấn.” Khoé môi anh khẽ nhếch lên cười.
Lâm Sơ Nguyệt hướng mắt nhìn theo anh chờ đợi, một lúc sau lại có thêm một con tàu nữa xuất hiện, hình như cũng là tàu chở hàng, con tàu đó đi sát vào con tàu kia, rồi bỗng nhiên có một tiếng “đoàng!” Vang lên.
“A!”
Lâm Sơ Nguyệt giật mình, vội vàng núp trong lòng anh, Tiêu Thế Tu hài lòng ôm mỹ nữ, trong lòng còn có cảm giác thành tựu, anh dịu dàng vô vỗ vai cô, lên tiếng:
“Đừng sợ, là tiếng pháo hoa thôi mà.”
Cô hé mắt nhìn lên trên bầu trời, đúng là pháo hoa thật, Lâm Sơ Nguyệt hào hứng hắn lên, quên luôn sự sợ hãi lúc nãy, hai mắt cô sáng bừng, long lanh như những vì sao trên bầu trời kia.
“Đẹp quá…”
Trong khi cô ngắm pháo hoa thì anh lại ngắm cô, Tiêu Thế Tu mong rằng khoảng khắc này sẽ dừng lại tại đây mãi mãi.
“Đúng vậy, đẹp thật.”
Bên dưới hai con thuyền đang diễn ra cuộc ẩu đả mà không có ai chú ý, mọi người đều bị cuốn theo pháo hoa trên bầu trời, chỉ có một mình Tiêu Thế Tu biết tình hình bên dưới đang xảy ra chuyện gì.
“Đoàng! Đoàng!”
“Oa…”
Lâm Sơ Nguyệt mải mê ngắm nhìn, còn Tiêu Thế Tu đưa mắt nhìn xuống con thuyền kia, nhìn thấy đàn em của Bạch Tư Hàn từng người ngã xuống, sau đó bị còng tay lại, nụ cười trên khoé môi anh càng sâu.
“Anh cười gì thế? Có cái gì ở đó vậy?” Lâm Sơ Nguyệt thấy anh cứ nhìn về chỗ nào đó mà tủm tỉm cười, cô tò mò ló đầu ra định xem nhưng bị anh chặn lại.
“Không có gì đâu.”
Tiêu Thế Tu nhoài ra người che đi cảnh tượng bên dưới, pháo hoa trên trời tiếp tục bắn, Lâm Sơ Nguyệt bị thu hút bởi pháo hoa nên cũng chẳng để ý gì nữa.
Khoảng chừng mười lăm phút sau mới hết pháo hoa, cô có chút nuối tiếc, Tiêu Thế Tu thấy vậy bèn ghé sát vào tai cô mà nói:
“Nếu em muốn thì anh sẽ cho người bắn pháo hoa tiếp.”
“Là anh làm sao?” Cô ngạc nhiên nhìn anh.
Tiêu Thế Tu trưng ra vẻ mặt “tất nhiên rồi”, Lâm Sơ Nguyệt há hốc mồm:
“Vậy du thuyền này cũng là anh bao trọn à?”
“Còn ai vào đây nữa?”
Tiêu Thế Tu có vẻ rất hãnh diện, Lâm Sơ Nguyệt chẳng biết nói gì hơn, cô lắc lắc đầu mấy cái rồi nói:
“Phung phí quá!”
“Không phải chứ? Em không cảm động à?”
Anh như bị cô dội cho một gáo nước lạnh, vẻ mặt xị xuống như hai cái bánh bao ngâm nước.
Lâm Sơ Nguyệt thấy anh tội nghiệp như cún con, không nỡ làm anh buồn nữa, bèn nở nụ cười dỗ dành anh:
“Được rồi, tôi rất cảm động, được chưa?”
“Thật không?” Người đàn ông nào đó bắt đầu ôm lấy cô rồi cọ cọ, bàn tay đặt ở eo cô phút chốc hoá sói.
“Này…anh muốn làm gì?” Lâm Sơ Nguyệt đỏ mặt chặn tay anh đang lần mò vào trong váy mình.
“Tôi muốn ăn.”
Tiêu Thế Tu bình thản đáp, đôi mắt đen sâu hút nhìn cô đầy hàm ý.
“Ăn gì chứ? Thức ăn ở trên bàn mà.”
Cô càng hoảng hơn, lắp ba lắp bắp, anh nhếch môi cười, đặt làn môi mình ở hõm vai cô, thanh âm trầm khàn vang lên:
“Không phải ăn cái đó, mà là ăn em.”
Đầu óc Lâm Sơ Nguyệt nổ bùm một tiếng, Tiêu Thế Tu đầy cô xuống ghế, mấy nhạc công đứng xung quanh không biết đã biến mất tự bao giờ, trong phòng lưc này chỉ còn lại hai người.
“Khoan…khoan đã…” Cô bối rối đặt tay lên ngực anh, sau đó lại thả xuống, Tiêu Thế Tu cởi chiếc nơ xinh xắn trước ngực cô ra, hai bên vải bèn tuột xuống lộ ra đôi gò bồng đảo đẫy đà.
Ánh mắt anh như có một ngọn lửa đang bùng lên, hiện tại ngăn anh dừng lại là điều không thể, Lâm Sơ Nguyệt khóc không ra nước mắt, hoange quá bèn đánh liều mà hét lên:
“Tiêu Thế Tu, không được! Bà dì của tôi đến rồi!”.
Danh Sách Chương: