Tiêu Thế Tu không chấp nhận việc trị liệu mất trí nhớ, nếu như tiếp tục như thế này thì anh sẽ không thể nhớ lại.
Bác sĩ Triệu cảm thấy rất đau đầu, ông ta nói riêng chuyện này với Lâm Sơ Nguyệt.
“Thiếu phu nhân, cần phải thuyết phục thiếu gia trị liệu càng sớm càng tốt.”
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu:
“Tôi sẽ cố gắng thuyết phục anh ấy.”
Bác sĩ Triệu vừa đi khỏi thì lão thái thái tới thăm anh, bà vừa ngồi xuống ghế đã lên tiếng ẩn ý trách móc Lâm Sơ Nguyệt:
“Người hầu ở cái nhà này chết hết rồi hay sao mà không biết đường bưng trà lên?”
Cô liền chạy xuống bếp pha một ấm trà rồi đem lên, lúc rót trà ra tách lão thái thái lại chê bai một lần nữa.
“Nước nóng như thế, uống vào để bỏng chết ta à?”
Lâm Sơ Nguyệt luống cuống đi pha thêm nước lạnh vào, xong xuôi mới mang lên cho bà.
Lão thái thái hừ lạnh một tiếng, quay sang Tiêu Thế Tu, thay đổi ngay nét mặt thành tươi cười:
“Thế Tu, ngày mai là sinh nhật của Lâm Phỉ Thuý, con gái của Lâm gia.
Họ mời chúng ta đến dự, cháu đi cùng với bà nhé?”
“Sinh nhật của cô ta thì liên quan gì đến cháu?” Tiêu Thế Tu lạnh nhạt, vẻ mặt chẳng mấy hào hứng.
“Cái thằng bé này!” Lão thái thái vỗ vai anh, nói:
“Cháu cũng đã đến tuổi phải lấy vợ rồi, cũng phải tìm một người môn đăng hộ đối chứ? Chẳng lẽ cứ thế này mãi?”
Dứt lời, lão thái thái còn cố tình liếc qua xem sắc mặt của Lâm Sơ Nguyệt thế nào, cô hơi cúi mặt, hàng mi dài cong cong che khuất đồng tử, hai tay chắp sau lưng, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Tiêu Thế Tu im lặng không nói năng gì, anh ngả người vào lưng ghế.
Lão thái thái vỗ lên mu bàn tay anh, dùng giọng điệu mềm mỏng hết sức có thể:
“Thế Tu, bà cũng không bắt ép cháu phải lấy một ai ngay bây giờ, cứ xem đó như là một bữa tiệc gặp mặt thôi.”
“Cháu đồng ý đi nhé?”
Tiêu Thế Tu thở dài, cuối cùng phải thoả hiệp:
“Vâng…”
Lão thái thái vui mừng, nở nụ cười hạnh phúc.
Lúc bà ra cửa, đột nhiên quay sang Lâm Sơ Nguyệt nói:
“Cô ra đây nói chuyện với tôi một lúc.”
Lão thái thái:
“Lâm Sơ Nguyệt, tôi đúng là phải khâm phục cô! Tôi đã biết toàn bộ mọi chuyện rồi, cô không phải là con gái của Lâm gia, cô dùng thủ đoạn để gả vào Tiêu gia, quyến rũ Thế Tu, âm mưu của cô cũng nham hiểm thật đấy!”
“Sao ạ? Cháu là con gái của Lâm gia mà? Sao bà lại…” Lâm Sơ Nguyệt phản bác.
Lão thái thái lạnh lùng cắt ngang lời cô:
“Thôi đi! Chính Lâm Chấn Xuyên đã nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện rồi, cô không phải là con gái của Lâm gia, cô còn mặt dày phủ nhận sao?”
Lâm Sơ Nguyệt ngỡ ngàng, thì ra là do ông ta…Lâm Chấn Xuyên…ông có còn là con người nữa không?
“Cô còn cười được hay sao?” Lão thái thái đột nhiên thấy cô mỉm cười, bà ta thốt lên.
“Bây giờ cháu có giải thích thì cũng vô ích thôi mà, đúng không ạ? Cho nên nếu bà đã nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi.”
Lâm Sơ Nguyệt trả lời.
“Cô…đây mới đúng là bộ mặt thật của cô có đúng không? Nếu không phải cô đang mang thai thì tôi đã đuổi cô cuốn xéo khỏi đây rồi!” Lão thái thái giận dữ, lồng ngực phập phồng.
Cô cười nhạt trả lời:
“Lão thái thái, cháu nói sự thật thì bà không tin, vậy bà muốn cháu phải làm như thế nào ạ?”
Bà ta bị cô chọc cho tức điên lên, hậm hực mà không nói được gì, cuối cùng đành phải rời đi.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn theo bóng xe ô tô, thở dài một tiếng, lúc cô quay trở vào trong phòng khách thì bắt gặp Tiêu Thế Tu đang ngồi nhàn nhã uống trà.
“Tiễn lão thái thái lâu vậy à?”
Anh ngẩng mặt lên, liếc mắt nhìn cô.
Lâm Sơ Nguyệt đứng im tại chỗ, nhìn anh đăm đăm không chớp mắt, Tiêu Thế Tu sờ sờ khuôn mặt của mình, chẳng lẽ mặt anh có dính gì hay sao?
“Cô nhìn gì thế?” Anh cất tiếng hỏi.
Lâm Sơ Nguyệt không trả lời mà chạy tới, ôm lấy cổ anh:
“Thế Tu…”
Anh cứng người, không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, hay là cô cảm thấy bị tủi thân vì chuyện ấm trà lúc nãy?
“Lão thái thái hay xét nét khó tính, cô đừng để ý làm gì.”
Lâm Sơ Nguyệt dụi dụi mặt mình vào áo anh, tham luyến vòng tay ấy, mọi ấm ức dường như tiêu tan.
Tiêu Thế Tu nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thanh âm trầm thấp:
“Có chuyện gì nói tôi nghe, ai ức hiếp cô, tôi sẽ trừng trị hắn.”
Anh nói ra câu này xong cũng tự cảm thấy ngạc nhiên với chính mình, rõ ràng cô chỉ là một tình nhân, vậy mà được ưu ái thế.
Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt:
“Thật không?”
“Thật…”
“Vậy em có một thỉnh cầu.”
“Chuyện gì?”
“Anh đồng ý thực hiện trị liệu ở bệnh viện được không?”
Lâm Sơ Nguyệt chớp chớp mắt nhìn anh, Tiêu Thế Tu từ chối ngay:
“Không.”
Quả nhiên để thuyết phục được anh không phải chuyện dễ dàng, Tiêu Thế Tu lạnh giọng nói:
“Cô đừng có mà được voi đòi tiên, chuyện đó không thể được.”
Trái tim cô đau nhói, chẳng lẽ anh không muốn lấy lại ký ức, không muốn nhớ ra cô là vợ của anh à? Lâm Sơ Nguyệt thử hỏi anh:
“Thế Tu, sao anh lại không muốn nhớ lại?”
“Tôi nghĩ ký ức đó không phải là những gì tốt đẹp, nếu là tốt thì sao tôi lại quên nó đi? Tốt nhất là không nên nhớ lại thì hơn.”
Cô sững người, Tiêu Thế Tu nói tiếp:
“Cả cô và bác sĩ Triệu đều muốn tôi nhớ lại, hai người có thoả thuận gì với nhau à?”
“Không có.”
Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu phủ nhận, cô cảm giác Tiêu Thế Tu đói xử với mình lúc nóng lúc lạnh, lúc gần lúc xa, mỗi khi cô tưởng đến gần anh rồi thì anh lại tạo ra một rào chắn ngăn cản không cho cô bước vào sâu hơn nữa…
.
Danh Sách Chương: