• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tịnh Vân nói xong còn không thêm xỉa xoáy:
– Cô muốn tôi rời khỏi Bắc Thần,cũng tốt thôi,nhưng mà bây giờ ai cũng đều nghĩ tôi cùng anh ấy là trời sinh một cặp.

– A … tôi hiểu.

Ngoài ý muốn,Lục Hàm nở nụ cười,đưa tay lên cằm như đang suy nghĩ:
– Kỳ thật,chị muốn nói bây giờ tôi là kẻ thứ ba,cho nên tôi không có quyền lên mặt với chị,phải không?
– Thì sự thật là vậy mà?
Tịnh Vân hừ lạnh.

Lục Hàm đột nhiên nở nụ cười trào phúng,mắt phượng khẽ cong lên như vành trăng non:
– Vậy chị cảm thấy hôm nay tôi tới đây cố ý làm loạn.

Tịnh Vân nheo mắt,không muốn trả lời cũng ngầm thừa nhận.

Nhìn dáng vẻ tự cho mình là đúng của Tịnh Vân,Lục Hàm liền cười lớn:
– Tịnh Vân,hình như chị vẫn không hiểu tình hình,chị cùng Diệp Bắc Thần đâu có được xem là người yêu,bất quá chị chỉ được xem là tình nhân mà thôi.

Muốn biến tôi thành người thứ ba,chị không có tư cách.

Lục Hàm hơi nhoài người về phía trước nhìn chằm chằm Tịnh Vân gằn từng chữ:
– Đây chỉ mới là bắt đầu thôi,tốt nhất chị không nên dở trò với tôi,nếu không lần sau người gặp hoạ chính là chị đấy.

Nói xong,Lục Hàm đứng dậy muốn rời đi,mặc kệ dáng vẻ hoảng hốt của Tịnh Vân.

– Cô cứ thế mà đi sao?

Tịnh Vân khó hiểu.

Lục Hàm dừng bước quay đầu lại nhìn cô ta nhíu mày:
– Sao nữa,chị còn muốn tôi ở lại nhìn bộ dạng thảm hại của chị à?
– Cô tới đây không phải chỉ để cảnh cáo thôi đúng không,bởi vì cô biết chủ mưu thật sự là ai?
Giọng Tịnh Vân không cao lắm, chính xác là là cô ta có chút khó tin.

Lục Hàm đưa tay nhìn đồng hồ,ánh mắt vô cảm:
– Tôi không phải con rối mà các người có thể tùy tiện điều khiển,cho dù là chị hay Tịnh Trung,bất kể người nào đi nữa,chỉ cần cản trở mục đích của tôi tìm ra sự thật tôi nhất định sẽ không để yên.

Dứt lời,cô đi thẳng ra mở cửa.

– Này,Lục Hàm….

Tịnh Vân đứng lên đuổi theo,ngữ khí chần chờ:
– Rốt cuộc cô có yêu Diệp Bắc Thần không? Hay là cô chỉ lợi dụng anh ấy để đạt được mục đích.

Tay Lục Hàm nắm trên tay vịn khóa cửa,nghe nói vậy,ánh mắt ngưng lại trong chớp nhoáng,lông mi dài che khuất tầm mắt,đến khi cô quay đầu lại thì đã bình tĩnh:
– Chị nghĩ ai cũng giống chị lợi dụng tình cảm để đạt được lợi ích ư? Cho dù tôi có yêu anh ấy thật lòng hay không thì anh ấy cũng sẽ không từ bỏ,chị nói xem trước đây có phải đuổi được tôi rời khỏi anh ấy chị vô cùng đắc ý.

Dù sao,hiện tại chị vẫn là người nên cẩn thận mới đúng,làm chuyện xấu thì không nên quá lộ liễu.

Ánh mắt Lục Hàm có nụ cười thản nhiên xẹt qua,ánh mắt nhìn Tịnh Vân lại vô cùng xem thường,dứt lời không buồn quay đầu liền rời khỏi phòng khách sạn.

Dường như vừa rồi khi đi ngang qua cửa kính phòng tắm,cô có thể nhìn thấy một bóng người đàn ông cao lớn lờ mờ.

Lúc này,Tịnh Vân mới sực nhớ ra trong phòng còn có một người khác,chẳng lẽ Lục Hàm đã sớm nhìn ra nên mới cố ý châm chọc cô ta ác ý như vậy.

****
Đường phố,dòng xe cộ đi lại đông đúc.

Từng chiếc xe không ngừng nối đuôi nhau y hệt như một đoàn tàu.

Đoạn đường này không bị tắc nghẽn giao thông nhưng lại khiến người ta có cảm giác chậm chạp.

Lái xe taxi xoay đầu nhìn qua gương chiếu hậu thấy mặt Lục Hàm lạnh lùng không nói gì,cảm thấy có chút khác thường.

Lục Hàm không mấy quan tâm, dường như cô đã sớm nhìn ra vẻ mặt tò mò của tài xế taxi,cô cũng không giải thích,thấy phía trước là đoạn đường rẽ,cô liền lên tiếng:
– Rẽ phải.

Lái xe có chút ngạc nhiên:
– Cô Lục,đi đường này có vẻ xa hơn.

– Tôi trả thêm tiền,anh cứ đi đi.

Lục Hàm không nói nhiều rút trong túi ra một sấp tiền đưa tới phía trước.


Quả nhiên có thể nhìn thấy vẻ mặt tài xế khẽ biến,không nói gì nhiều liền rẽ trái.

Có một chiếc xe màu đen đằng sau cũng bám theo,tài xế nhìn qua kính chiếu hậu cảm thấy có chút bất an.

Lục Hàm nhìn qua kính chiếu hậu,thấy chiếc xe màu đen phía sau,mắt phượng khẽ chớp,liền lấy điện thoại trong túi ra gọi đến một số điện thoại quen thuộc.

Rất nhanh,đầu dây bên kia đã tiếp máy,chỉ là đối phương vẫn luôn im lặng không lên tiếng.

– Rốt cuộc anh định đi theo em tới bao giờ?
Bên này, Diệp Bắc Thần đang ngồi trong văn phòng,máy điều hoà dường như có chút ồn ào,nhưng anh vẫn nghe rõ từng lời của Lục Hàm,chân mày sắc bén nhíu lại,giọng nói trầm ổn vang lên:
– Bây giờ em đang ở đâu?
Lục Hàm đè thấp giọng,cô chỉnh tư thế ngồi,ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính:
– Gần khu Vân Dương.

Cô không hiểu vì sao đột nhiên anh lại hỏi vậy nhưng đại não lập tức ý thức được vấn đề,cô bắt đầu nhìn qua kính chiếu hậu,phát hiện chiếc xe đằng sau càng ngày càng bám sát.

Diệp Bắc Thần vừa cầm điện thoại,vừa đi ra khỏi phòng làm việc,giọng nói như cũ vô cùng điềm tĩnh:
– Sao đột nhiên lại đi đường tắt,em lập tức bảo tài xế đi tới toà nhà Diệp thị,càng nhanh càng tốt.

– Vâng.

Kết thúc cuộc trò chuyện,ánh mắt cô chuyển sang sâu xa:
– Lái xe,đi thẳng tới Diệp thị.

Lời nói rõ ràng,lái xe thở dài:
– Lúc nãy đi thẳng thì nhanh hơn rồi,bây giờ hẳn là tới nơi rồi mới đúng.

Lục Hàm không đáp lại.

Thấy cô không nói lời nào,lái xe cũng không muốn tìm thêm chuyện,nhưng anh ta cũng ý thức được chiếc xe đằng sau vẫn luôn bám theo đuôi,dường như còn rất sát,lái xe không nhịn được mà nhấn ga tăng tốc,anh vô cùng bực bội:
– Chiếc xe kia có phải bị lạc không,chẳng hiểu sao cứ bám theo chúng ta vậy?
Lục Hàm lạnh nhạt nhìn qua ánh mắt nghi ngờ của lái xe,lạnh nhạt nói:

– Mặc kệ họ đi,anh lái nhanh giùm tôi là được.

– Có phải cô đắc tội với ai rồi không?
Rốt cuộc lái xe vẫn không nhịn được mà nói ra điều mình băn khoăn.

– Anh lái xe thôi sao mà nhiều chuyện quá vậy.

Lục Hàm khẳng định tài xế này mười phần là kẻ nhiều chuyện.

Không cần nói cô cũng có thể khẳng định chính mình bị theo dõi từ lúc trở ra từ khách sạn đã bắt đầu có người đi theo cô rồi.

Lái xe mặc dù không vừa ý nhưng cũng không thể đuổi thẳng khách xuống,anh ta còn nhận rất nhiều tiền rồi,liền cho xe tăng tốc tới Diệp thị.

Trong chiếc xe màu đen đằng sau,một người đàn ông đeo mắt kính lộ ra mấy phần nguy hiểm,khoé môi liền cong lên một nụ cười nhạt.

– Xem ra, người phụ nữ của Diệp Bắc Thần cũng không dễ đối phó!
***
Trong một phòng ốc sang trọng,màn hình máy tính đang liên tục phát sáng,người đàn ông ngồi đối diện chỉ thấy nửa khuôn mặt,ngón tay thon dài không ngừng gõ trên mặt bàn.

Bên ngoài,vang lên tiếng bước chân càng ngày càng vội vã,một lát sau cánh cửa liền vang lên tiếng " cộc! cộc! "
– Lục Nghiêm.

Người đàn ông buông máy tính qua một bên,nhìn người phụ nữ vừa tới nở nụ cười,giống như nhiều năm xa cách gặp lại cố nhân càng thêm thân thiết.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang