Màn đêm rực rỡ,mặc dù là cuối tuần nhưng giờ cao điểm xe cộ vẫn đông nghịt như mắc cửi từ CLB Thành Tô ánh sáng càng thêm rực rỡ.
Ánh đèn trần màu vàng nhạt,chiếu xuống gương mặt xinh đẹp của Lục Hàm,lời vừa nói dường như vẫn còn lưu lại trên khoé môi một nụ cười.
Mã Thiên Quốc nhìn cô mỉm cười,cặp mắt càng thêm sáng ngời bởi được nhuốm ánh pha lê trên đỉnh đầu cô:
– Mình không phải Diệp Bắc Thần răn đe cậu làm cái gì?
– Cậu còn nhớ chuyện đó.
Lục Hàm không nghĩ anh lại đột nhiên nhắc tới Diệp Bắc Thần,chẳng qua lần say rượu kia cũng là lỡ lời thôi.
Nếu không phải bị Diệp Bắc Thần mắng cô sẽ chạy ra ngoài rồi uống rượu say sỉn,sau đó mắng Diệp Bắc Thần,tình cờ gặp Mã Thiên Quốc,không nghĩ tới khi qua Mỹ cũng gặp lại anh cho nên phải nói sao đây,chính là duyên phận nên liền kết giao bạn bè.
Không giống như cuộc gặp gỡ giữa cô và Lâm Nhược Na,tuy người bạn này tính cách có chít quái dị,mỗi lần xuất hiện đều giống như quỷ,có thể ngày hôm nay bạn gặp anh ta,ngày hôm sau không chừng anh ta sẽ ở Mỹ hoặc bất kỳ nơi nào khác.
Cho nên,chính vì lý do này Lục Hàm cũng xuýt quên người đàn ông trước mặt này là ai.
– Không phải nhớ mà nó ghim sẵn trong não bộ khi gặp cậu,cái tên Diệp Bắc Thần giống như chấp niệm đối với cậu,không phải sao?
Nhấp một ngụm rượu vang,nhướn mày nhìn ra bên ngoài cửa kính trong suốt,dường như có thể nhìn thấy ánh đèn rạo rực của quán bar Đường Dạ cũng không kém phần CLB Thành Tô,Mã Thiên Quốc khẽ cười,nói tiếp:
– Có điều nhìn thái độ của cậu bây giờ có chút không nhiệt tình cho lắm.
– Nhiệt tình,tớ làm sao lại không nhiệt tình,cậu về nước tớ còn chuẩn bị tiếp đón chu đáo thế này cơ mà.
Vờ như không hiểu ý của Mã Thiên Quốc,Lục Hàm lấy chiếc gương cùng cây son trong túi ra tô,chiếc gương giống như hạn chế tầm nhìn của người đàn ông.
Không hổ là một người đàn ông nhỏ nhã,Mã Thiên Quốc chỉ cười nhẹ,cũng không có ý định vặn hỏi cô.
Thấy người đối diện không nói nữa,giây sau Lục Hàm mới hạ gương trang điểm và son môi xuống.
– Lần này về nước,cậu định ở lại bao lâu?
– Chưa tính sẽ rời đi.
Lời của Mã Thiên Quốc vừa thốt ra,đáy mắt Lục Hàm không dấu được tia kinh ngạc,mở to mắt cơ thể hơi ngã về phía trước:
– Uy tín?
Khi cười nếp nhăn bên môi Mã Thiên Quốc càng sâu hơn:
– Tạm thời là vậy.
Biết ngay mà,Lục Hàm hơi nhún vai,sau đó bỏ gương và son vào túi xách,trong mắt lộ vẻ thản nhiên,biết ngay cậu ta sẽ nói như vậy.
Con người này lời nói nhất định không nên tin tưởng.
Lát sau,người phục vụ đi vào muốn rót thêm rượu nhưng lại bị động tác của Mã Thiên Quốc ngăn lại:
– Không cần, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ!
Lục Hàm bây giờ mới chú ý tới người phục vụ,ngón tay anh ta thon dài,sạch sẽ không giống như một người chuyên làm việc bưng bê.
Cô chỉ nhìn anh ta một cái rồi quay đi.
***
Đối diện CLB Thành Tô là quán ba Đường Dạ.
Nếu Thành Tô được ví như viên ngọc ẩn nhẫn thì Đường Dạ lại giống một con chim khổng tước kiêu ngạo,với lối kiến trúc độc đáo,nhìn bên ngoài cũng đủ chứng minh sự giàu có và địa vị.
Tại tầng cao nhất của Đường Dạ,âm nhạc du dương, mùi rượu vang tinh khiết hòa lẫn với mùi nước hoa thấm đẫm hoà quyện tạo nên hương vị quyến rũ,đầy si mê.
Căn phòng VIP nằm ở cuối hành lang,bên ngoài đặt một chậu hoa lan trắng vô cùng to,dường như có thể nhìn thấy bên trong phòng hắt ra ánh sáng màu vàng nhạt,những cánh hoa trắng giống như cũng nhiễm một chút ánh vàng.
Bên trong là bốn người đàn ông còn có vài người phụ nữ.
Diệp Bắc Thần như cũ ngồi vị trí chính giữa,lưng ngã xuống sofa,một tay choàng lên sofa,một tay kẹp điếu xì gà.
– Lão Diệp,lâu lắm mới tới Đường Dạ,thoải mái một chút đi,mỹ nữ ở đây nhiều như vậy cũng không lọt mắt cậu sao?
Trần Phong bên cạnh ôm một người phụ nữ hướng Diệp Bắc Thần cười nói.
Tương tự phía đối diện Chu Tử Hạo cùng Phong Kính Lăng cũng không kém phần.
Dường như Phong Kính Lăng còn khoa trương hơn,hai tay hai người phụ nữ,người thì đút hoa quả,người thì bóp vai,thật hưởng thụ làm sao,đúng là của nhà trồng được.
– Trần Phong,không nói nhiều một chút cũng không ai bảo cậu câm đâu.
Đột nhiên Diệp Bắc Thần lên tiếng làm không khí có chút ngượng ngùng.
Phong Kính Lăng đang ôm eo mỹ nữ cũng bật dậy,phất tay một cái,đám phụ nữ liền rời đi,căn phòng chỉ còn lại bốn người đàn ông.
Ánh lửa màu cam leo lét cùng với làn khói đen yếu ớt toả ra từ điếu xì gà làm người ta cảm thấy nguy hiểm một cách kỳ lạ.
Hôm nay trên khuôn mặt cương nghị của Diệp Bắc Thần luôn hiện lên sát khí làm người ta nhìn vào chỉ muốn lẫn tránh không dám nhìn thẳng vào ánh mắt phát ra lửa của anh.
Chứ Tử Hạo trên người mặc áo sơ mi màu xanh lam cố ý mở toang hai nút phía trên, tay áo được anh săn lên đến khủya tay cùng với quần tây màu xám.
Nhìn vào thật phong lưu phóng khoáng, trên khuôn mặt là vẻ lạnh lùng bất cần.
Nhìn không khí có chút ảm đạm, tay nâng ly rượu uống một ngụm, anh lắc đầu cuời nói:
– Trần Phong,hôm nay tới đây không phải để thoải mái.
Trước giờ tính cách khó chiều của Diệp Bắc Thần chẳng ai dám trêu chọc hắn ta,duy có Trần Phong trước giờ không sợ chết,mỗi lần bị mắng giống như cũng không có việc gì.
Nhìn bộ dạng bây giờ cũng chẳng khác là bao.
Chu Tử Hạo nhìn anh ta liền hết muốn nói.
Kỳ thật hôm nay tới đây là để bàn bạc vấn đề vô cùng quan trọng.
Đối diện Trần Phong như cũ lộ ra bộ dạng giả ngốc nhe răng mà cười,việc trêu chọc Diệp Bắc Thần chính là thú vui mà anh ta có thể làm.
Chu Tử Hạo cũng lười nói đi thẳng vào vấn đề chính:
– Phía Phương Tư Hành tôi đã trực tiếp gửi ông ta một mật thư,tiết lộ chi tiết việc Phương An Nhã lén lút cùng Lâm Mặc cho thuốc giả thông quan.
Đối với một người không ưa thích Phương An Nhã thì đây chính là cơ hội Phương Tư Hành kìm chết hắn ta.
– Số thuốc lấy ở nhà Vương Nghị kiểm tra sao rồi?
Diệp Bắc Thần đột nhiên nhìn Trần Phong hỏi.
Thoáng chốc cả hai người còn lại cũng nghĩ hoặc nhìn Trần Phong,mặc dù Trần Phong bề ngoài giống hoa công tử,nhưng khi làm việc lại vô cùng nghiêm túc.
Rút bên cạnh ra một tệp hồ sơ,Trần Phong nhàn nhạt mở miệng:
– Ban đầu cũng không phát hiện gì bất thường nhưng sau khi làm thí nghiệm kiểm tra màu sắc,tôi phát hiện trong lượng thuốc này có chứa một lượng lớn hoạt chất gây ảo giác,cho nên Vương Nghị hẳn là sau khi dùng thuốc gây ảo giác nên mới có ý nghĩ tự sát.
Mà chất LSD này được tìm thấy trong lúc khám nghiệm thì thể Trần Ân cùng Lục Nghiêm năm xưa.
–Cho nên,vụ án năm xưa cùng Vương Nghị có liên quan tới nhau.
Nhưng mà hung thủ gây án thì vẫn chưa lộ diện.
Phong Kính Lăng im lặng cũng đột ngột mở miệng.
Không khí càng trở nên quỷ dị.
Diệp Bắc Thần nheo mắt,dưới ánh đèn màu vàng cam toả ra từ trần nhà,khuôn mặt càng thêm lạnh lẽo.
***
Từ trong CLB Thành Tô bước ra,Lục Hàm mặc một chiếc áo khoác măng tô,bên trong là chiếc váy dài màu đen ôm sát,theo sau là người đàn ông mặc áo đen.
Bên ngoài đã khuya trời tối đen như mực nhưng dưới ánh sáng từ Đường Dạ phát ra từ phía đối diện cùng ánh đèn từ biển hiệu CLB Thành Tô hắt xuống tôn lên làn da trắng sứ.
Thời tiết về đêm càng lạnh hơn,Lục Hàm không nhịn dược mà rụt cổ của mình lại.
Mã Thiên Quốc đi tới chiếc xe thương vụ màu đen mở cửa hướng Lục Hàm nói:
– Cũng không còn sớm nữa,về thôi!
Lục Hàm cũng mỉm cười,hai tay đút túi áo rồi chạy vội lên xe,dường như bên ngoài rất lạnh.
Từ bên Đường Dạ nhóm người Diệp Bắc Thần vừa hay từ bên trong đi ra,chiếc xe limousine cũng thu hút sự chú ý của bọn họ.
Trần Phong nhìn cô gái mặc áo khoác măng tô có chút quen mắt,như nhớ ra gì đó,ánh mắt anh ta bỗng chốc sáng bừng,không nhịn được mà kêu lên:
– Lục Hàm có bạn trai sao?
Lời Trần Phong vừa nói đương nhiên Chu Tử Hạo cùng Phong Kính Lăng,cả ba đồng loạt quay lại nhìn Diệp Bắc Thần,chỉ thấy ánh mắt người kia càng trở nên thâm trầm.
Nếu ánh mắt có thể giết người,bà người họ sớm đã ngỏm từ lâu rồi.
Chiếc xe limousine chậm rãi vòng qua đài phun nước lướt qua bốn người.
Khuôn mặt Lục Hàm chế khuất người bên cạnh nên căn bản không nhìn ra đối phương là ai,nhưng dáng dấp không giống Hạ Minh Triệt cho lắm.
Trần Phong muốn mở miệng nói gì đó,dù sao Lục Hàm cũng là cháu của anh ta,cho nên sắc mặt của Diệp Bắc Thần làm người khác cũng phải suy nghĩ.
– Đi thôi!
Diệp Bắc Thần nhàn nhạt mở miệng,sau đó nhấc chân đi về chiếc xe Maserati màu đen dài,giống như sự việc sảy ra vừa rồi chẳng có gì ảnh hưởng.
.
Danh Sách Chương: