• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- -- Đồn cảnh sát Viên Thành ---
Đây chẳng phải gần nhà họ Diệp sao?
Hôm nay trẻ vị thành niên vi phạm giao thông  quá nhiều, Lục Hàm cũng theo chân bọn họ bị đưa vào phòng họp.

Lúc cô theo viên cảnh sát đi vào bên trong,chân đi giày màu trắng vừa bước tới bậc thềm đã nghe tiếng ồn ào.

“ Bộp".

Cô còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị ai đó ném trúng.

Khẽ xoa cái trán,Lục Hàm có thể cảm nhận được một cơn đau rát,không nghĩ tới ai lại ra tay mạnh như vậy.

Cô nhìn vật làm mình bị thương từ từ lăn qua  góc cạnh bồn hoa.

Là một cục giấy bị vo tròn,thế mà cũng làm người khác bị thương,có đá bên trong sao.

Không khí ồn ào tức khắc yên tĩnh.

Tất cả ánh mắt bên trong sớm đã đổ dồn ra bên này.

Viên cảnh sát đi bên cạnh Lục Hàm không nhịn được mà quát lên:
– Mấy người định làm loạn cái sở cảnh sát này lên sao?
Lục Hàm còn chưa kịp phản ứng,nháy mắt cũng không dám kêu đau,cô khẽ ngẩng đầu lên quan sát từng người bên trong.

Phòng họp mở điều hoà,chung quanh là mấy vị cảnh sát mặt mày nghiêm khắc,còn đám trẻ vị thành niên kia chắc là cậu ấm cô chiêu nên mới cả gan làm loạn sở cảnh sát lên.

– Vương Quý cuối cùng cậu cũng về,mau qua đây giải quyết cái đám này đi,tôi cũng sắp căng cả lên rồi.

Một viên cảnh sát đi tới trước mặt Lục Hàm,anh ta cũng nhìn cô bằng ánh mắt thản nhiên,giống như đem cô so sánh với đám quý tử kia là một.

Hoá ra người bắt cô tới đây là Vương Quý.

Vương Quý theo người kia đi vào bên trong,quay qua Lục Hàm lạnh lùng nói:
– Vào luôn đi tiện thể làm việc.

Lục Hàm không dám mở miệng chỉ có thể lật đật theo sau.

– Tên?
Vương Quý ngẩng đầu nhìn cô.


Dáng vẻ lạnh lùng của anh khiến cho đám trẻ chung quanh không dám ho he,có lẽ chúng thật sự cảm nhận được sự việc nghiêm trọng,Vương Quý này không phải người dễ đối phó.

– Lục Hàm!
Lục Hàm khẽ đáp.

– Tuổi?
– 22 tuổi.

Lục Hàm nói xong,đám trẻ bên kia cũng nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.

– Nghề nghiệp? Vương Quý cũng phát hiện bất thường nhưng vẫn tiếp tục hỏi.

Ha,trong lòng Lục Hàm lúng túng,cô biết khai cái gì bây giờ,nếu bọn họ biết cô là diễn viên không chừng mai lại được lên báo.

Lúc đang rối rắm không biết nên trả lời thế nào,thì chuông điện thoại bỗng reo lên.

Là số lạ,Lục Hàm nhấn nút nghe.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng quen thuộc:
– Đang ở đâu?
Khẽ liếc đồng hồ đối diện,Lục Hàm không muốn cũng bắt buộc phải nói.

Bây giờ cũng chỉ có Diệp Bắc Thần mới cứu được cô ra ngoài.

– Sở cảnh sát!
***
Diệp Bắc Thần từ trên lầu đi xuống,Phong Thương Lan thấy anh sắp sửa ra ngoài liền.

tiến lên hỏi:
– Sắp tới giờ ăn tối,con còn ra ngoài làm gì?
Khi bước xuống lầu,Diệp Bắc Thần vừa sắn tay áo,vừa liếc qua phòng ăn.

Dường như trên bàn đã bày sẵn thức ăn.

Diệp Bắc Thần đi qua người làm khẽ gật đầu một cái,ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua đồng hồ:“18h30".

– Con ra ngoài một chút!
Không để ý tới lời truy hỏi của Phong Thương Lan,hắn lướt qua đám người,bước chân vội vàng nhanh chóng biến mất sau cửa ra vào.


Phong Thương Lan nhìn Diệp Thiên nhíu mày nghi hoặc,có lẽ họ không nghĩ tới Diệp Bắc Thần lại tới đồn cảnh sát đi đón Lục Hàm.

***
Sau khi nhờ Chu Tử Hạo nghe ngóng tình hình,Diệp Bắc Thần cũng sớm rõ mọi chuyện.

Biết Lục Hàm không mang theo căn cước thì bị mang đi,mặt khác biết được cô vì lái xe đâm vào cột đèn giao thông.

Hai việc này thật khiến người khác không dám tưởng tượng,nhất là Diệp Bắc Thần.

Lẽ ra hắn không nên tin Lục Hàm có thể tự lái xe,không chắc là cô có bằng hay chưa.

Bên trong xe,khuôn mặt của người đàn ông đã sớm đen kịt.

***
DIệp Bắc Thần rất nhanh đã tới cục cảnh sát,khi nhìn thấy Lục Hàm,trên gương mặt lạnh lùng cũng có chút khác thường.

Viên cảnh sát bên ngoài đã sớm nhận ra Diệp Bắc Thần.

Anh ta nhìn qua Lục Hàm gọi tên cô:
– Lục Hàm.

Có người tới bảo lãnh cho cô.

Diệp Bắc Thần mang theo căn cước công dân cùng hộ chiếu của Lục Hàm tới,chứng minh thân phận của cô xong liền thả đi.

Vương Quý cũng nhìn qua một cái,hoá ra là Diệp Bắc Thần.

Không nghĩ tới cô gái này quen anh ta.

Bên ngoài là phòng chờ,Diệp Bắc Thần đứng đưa lưng về Lục Hàm,mặc nguyên một bộ suit màu đen đứng ở cửa.

Phong cách của Diệp Bắc Thần vẫn luôn chỉ có một kiểu,sơ mi quần tây,bất kể là ở nhà  ngoài đường hay là ở công ty.

Gương mặt nghiêm túc,tạo khoảng cách với người đối diện.

Lục Hàm vừa mới bước ra khỏi cửa,Diệp Bắc Thần xoay người,Lục Hàm vừa vặn đối diện với tầm mắt sắc lạnh kia.


Trong khoảnh khắc đó,Lục Hàm mới nghĩ tới nguy hiểm hơn cả biến thái là Diệp Bắc Thần.

Không nghĩ tới,người mà Lục Hàm phải cầu cứu lại là Diệp Bắc Thần.

Ngẫm lại,cô thật muốn vã vào cái miệng của mình.

Đúng là cái miệng hại cái thân mà,cô thật sự vẫn là đi tìm Diệp Bắc Thần.

Cảm giác này thật là khôi hài.

Diệp Bắc Thần sải bước chân đi đến.

Không khí có chút vi diệu và xấu hổ, Lục Hàm không được tự nhiên mà đi vòng qua hắn, không muốn đối mặt với hắn.

Người đàn ông đi phía sau Lục Hàm, ánh mắt sáng quắc thiêu đốt nhìn cô, hơi có chút suy tư, đi theo nhịp chân của cô.

Lúc đi,Lục Hàm chỉ mặc một cái áo khoác mỏng,bây giờ gió đêm thổi đến,cô liền cảm nhận được một trận rét lạnh,da gà nổi hết cả lên.

Vừa nãy cô còn cảm khái mùa đông năm nay ấm áp,thoáng cái liền trở lạnh.

Đi được mấy bước,cô có thể nghe được tiếng bước chân rõ ràng,chiếc áo khoác dày trùm lên người cô.

Lục Hàm liền ôm cánh tay ngẩng đầu,còn chưa kịp mở miệng đã bị giọng lạnh lùng uy hiếp:
– Lên xe!
***
Trong thoáng chốc ở một góc nào đó,có một ánh mắt đang nhìn về bên này,khoé môi liền cong lên nụ cười thú vị.

Còn chưa kịp định thần đối phương đã bị doạ cho giật mình.

– Trần Yến,có phải người nhà không tới hay không?
!
Chiếc xe  Diệp Bắc Thần chở Lục Hàm chớp mắt liền rời khỏi sở cảnh sát.

Vừa lúc có một chiếc xe cũng đi vào hai bên lướt qua nhau như chưa từng quen biết.

***
Bầu không khí trong xe vô cùng yên tĩnh.

Chạy được một quãng đường,Diệp Bắc Thần nhìn tới người bên cạnh,phát hiện cô bây giờ thật giống một con mèo nhỏ vừa bị bắt nạt.

Giọng thâm trầm vang lên:
– Lần sau không có bằng thì đừng có tự ý lái xe ra ngoài.

Lục Hàm còn tưởng Diệp Bắc Thần đang tức giận không muốn cùng cô nói chuyện.


Cô khẽ cười,đáp lại:
– Không phải là không có,mà chưa thi thôi.

Nghe xong sắc mặt Diệp Bắc Thần hiển nhiên không vui,cô gái này lấy đâu ra cái lý sự cùn như vậy.

Đây rõ ràng không phải là đáp án mà Diệp Bắc Thần muốn nghe thấy,biểu hiện này của cô cũng không phải thật sự nghe lời.

– Lần sau đừng tự ý lái xe nữa.

Lục Hàm cũng không dễ dàng nghe lời,vẻ mặt không cam chịu:
– Tôi sẽ sớm thi bằng lái.

Diệp Bắc Thần trước giờ không thích ép buộc người khác,nhưng với Lục Hàm căn bản lời nói của cô không khiến người khác có niềm tin.

– Sớm là khi nào!
Nhìn dáng vẻ của Diệp Bắc Thần giống như là chẳng muốn tin cô.

Trong lòng không hiểu sao thật muốn bực bội:
– Ngày mai! ngày mai tôi sẽ thi.

Anh đừng nhìn tôi nghi ngờ như thế.

Chỉ nói vài câu mà cô đã kích động như thế rồi,khoé môi người đàn ông không nhịn được mà cong lên,lần này hắn không đáp lại mà tập trung lái xe,đại khái là muốn kết thúc đề tài này.

Hai người họ như hai thể đối lập,có điều không hiểu vì lý do gì khoảng cách hai người giống như lại gần thêm một chút.

Trở về nhà họ Diệp,đèn đuốc như thường lệ vẫn sáng trưng.

Phong Thương Lan đã sớm đứng ở ngoài cửa,ánh mắt đang nhìn về bên này.

Cửa xe mở ra, cô nhẹ nhàng bỏ áo khoác của Diệp Bắc Thần lại trên xe, đi về phía trước,vẫn là không thèm để ý tới người nọ.

Phong Thương Lan thấy cô trở về, sắc mặt khó nén vẻ kinh ngạc.

– Bắc Thần đi đón con mà không nói với bác một tiếng,làm ta cứ tưởng xảy ra chuyện gì rồi?
Lục Hàm nhìn Phong Thương Lan mỉm cười dịu dàng,chào một tiếng.

– Bác gái.

– Được rồi,mau vào nhà đi,thức ăn sắp sửa nguội hết rồi.

Phong Thương Lan nói xong cùng Lục Hàm sóng vai đi vào  trông hai người thân thiết thật giống mẹ con.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK