• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Gọi hai ba tiếng mà Diệp Bắc Thần vẫn không có phản ứng,Lục Hàm liền bắt đầu hoảng sợ.

Chẳng lẽ,cô làm mạnh quá,anh ta không chịu được.

Đàn ông sức dài vai rộng như anh ta sao lại yếu ớt như vậy chứ?
Hai mắt nhắm lại,Lục Hàm run run đưa tay lên mũi Diệp Bắc Thần xem xét.

Lúc này,Diệp Bắc Thần hơi hé mắt nhìn cô,hai mắt Lục Hàm nhắm nghiền,thỉnh thoảng hơi run lên,nhìn dáng vẻ sợ chết của cô không hiểu sao anh lại cảm thấy buồn cười,cái cô nhóc này không doạ cô một chút,cô chẳng biết sợ là gì.

Vài giây sau,cả người Lục Hàm cứng nhắc.

Khuôn mặt đã trắng nay càng thêm trắng hơn,đến nỗi không còn lộ ra một tia máu nào.

Làn gió nhè nhẹ thổi qua  lan can,cánh cửa vì có thêm lực  đẩy mà vang lên tiếng đập mạnh.

Lục Hàm liền có cảm giác như muốn bắn tim ra ngoài.

Diệp Bắc Thần thế mà lại không còn thở nữa.

Cô thật sự g*iết người rồi.

Trong đầu cô không ngừng nghĩ đến những phân cảnh trong phim.

Hung thủ sau khi gây án thường chạy trốn,nhưng bây giờ cô làm sao mà chạy trốn đây,ở đây là Diệp gia,có chạy,cô cũng sẽ bị tóm lại thôi.

Cô nhìn Diệp Bắc Thần bất động nằm trên giường,gương mặt anh dưới ánh nắng thế mà lại chẳng cảm thấy ấm áp chút nào,đôi môi giống như cũng nhợt nhạt.

Cuối cùng,cô quyết định gọi cho Lâm Nhược Na,Lục Hàm không dám mở loa ngoài,cô đi tới bên bàn,điện thoại kêu hai tiếng đã có người nghe máy,kèm theo âm thanh gào rít:
–Giờ mới biết gọi điện cho tớ,cậu còn không biết mình đã gây ra rắc rối gì đâu?!
–Tớ biết! biết rồi,bây giờ tớ còn gây ra một chuyện nghiêm trọng hơn thế nữa,à không nó kinh khủng lắm!
Lâm Nhược Na bên kia liền nhíu mày,nghe giọng điệu của Lục Hàm sao lại run rẩy thế kia.


Cô lo lắng nói:
–Được rồi,nếu không phải chuyện phóng hoả gi*ết  người thì được,cậu mau nói đi!
Nghe xong,Lục Hàm không khỏi sợ hãi,cái mà Lâm Nhược Na nói cô đã phạm phải rồi.

Lục Hàm cắn răng dứt khoát nói:
–Tớ giết người rồi!
Lâm Nhược Na liền chấn kinh,còn cho rằng vừa rồi mình nghe nhầm,cô không dám tin,liền hỏi lại:
–Cậu!.

Cậu gi*ết người?
Không chờ Lục Hàm trả lời,nhưng nghe giọng điệu của cô,Lục Hàm không giống như đang nói dối,cố duy trì sự tỉnh táo,Lâm Nhược Na tiếp tục truy hỏi:
–Cậu gi*ết ai?
Nếu như Lục Hàm gi*ết người thì đối phương nhất định đáng chết,ít ra phải chứng minh thân phận nạn nhân,sau đó xem xét nguyên nhân,nếu là tự vệ thì may ra có thể được giảm án.

Lục Hàm nắm chặt điện thoại,cô không dám mở loa ngoài,lắp bắp mà nói ra từng chữ:
–Diệp!.

Bắc!.

Thần!
Trong lúc Lâm Nhược Na đang suy nghĩ hàng tá cách đối phó nhưng những lời Lục Hàm vừa nói khiến cô không thể nào bình tĩnh được.

–Cái gì?
Giọng Lâm Nhược Na giống như chỉ muốn xé rách màn hình điện thoại mà tuông ra vậy.

–Thế nên tớ mới gọi điện cho cậu để làm thế nào giải quyết cho ổn thoả.

Cũng may cô không có mở loa ngoài,nếu không với giọng điệu của Lâm Nhược Na chỉ sợ thật sự ngay lập tức muốn bóp chết cô.

–Làm thế nào,chỉ có mang xác phi tang thôi,chứ giải quyết kiểu gì! Đối tượng là Diệp Bắc Thần đấy.


Cậu!.

tức chết tớ rồi!
Có điều Diệp Bắc Thần dễ chết như vậy sao? Nghĩ đến đây Lâm Nhược Na cũng bắt đầu cảm thấy kỳ quái!
Bên này,Lục Hàm đang định nói gì đó thì đột nhiên,cô xoay người lại,Diệp Bắc Thần tưởng chừng như đã chết,lại xuất hiện lù lù trước mặt cô.

Sắc mặt đã sớm đen như bao công,dáng vẻ này của anh không phải hận đến mức muốn mang cô đi xử bắn đó chứ.

“Bụp! ",chiếc điện thoại không báo trước mà rơi xuống sàn gạch.

–Diệp! Diệp! Bắc Thần!.

sao anh lại đứng sau lưng tôi.

Ánh mắt Lục Hàm nhìn về phía giường rồi lại nhìn người đứng trước mặt mình.

Diệp Bắc Thần còn sống,nghĩa là cô không phải chịu trách nhiệm,trong lòng bỗng nhiên có cảm giác vui sướng.

Nhưng nghĩ lại liền cảm thấy có gì đó không đúng,Diệp Bắc Thần có phải đã tỉnh từ lâu và nghe hết cuộc đối thoại của cô và Lâm Nhược Na.

–Em cũng giỏi lắm,tính cấu kết cùng Lâm Nhược Na làm chuyện xấu.

Trong lúc Lục Hàm đang bối rối suy nghĩ,giọng điệu lạnh lùng vang lên khiến cô đang lo lắng như muốn rớt xuống mười tám tầng địa ngục.

Lục Hàm định cúi xuống nhặt điện thoại thì Diệp Bắc Thần nhanh tay hơn,chiếc điện thoại nằm gọn trong tay Diệp Bắc Thần.

Lâm Nhược Na nghe rõ cuộc đối thoại của hai người,Diệp Bắc Thần còn chưa kịp nói thì điện thoại đã vang lên một tiếng "rụp" tắt ngang.

Khoé môi người đàn ông bất giác cong nhẹ,nhìn cô gái đứng trước mặt,anh nghiêm giọng:

–Lâm Nhược Na có phải chơi cùng với em nên cũng bị nhiễm tính cách của em không? Né tránh cũng nhanh lắm.

–Haha! Tôi còn tưởng anh ngỏm thật rồi chứ,cũng may!.

Giờ này biết nói gì đây,Diệp Bắc Thần nghe thấy hết rồi,có phải anh ta tức giận sẽ bóp.

chết cô luôn không?
Diệp Bắc Thần nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của cô,khoé miệng không tự chủ cong lên một nụ cười hiếm thấy,nhanh chóng xách cổ cô lên.

Không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp đối xử với cô như vậy,Lục Hàm bị không khí lạnh xen lẫn sự sợ hãi trong lòng nổi lên từng mảng da gà.

Anh trực tiếp xách cô quay trở lại giường,lúc Diệp Bắc Thần quay đi,cô chỉ muốn co giò bỏ chạy.

–Đứng lại!
Diệp Bắc Thần nghiến răng nghiến lợi quát,anh bắt lấy tay cô kéo lại vị trí cũ  ngón tay thon dài khẽ vén tóc cô sang một bên,Lục Hàm không nhịn được mà khẽ rên một tiếng:
–Đau.

–Giờ mới biết đau sao,ban nãy còn nói đầu anh làm bằng đá,cho chừa cái tội hành động không nghĩ đến hậu quả.

Ngón tay muốn chạm vào vết thương trên trán,mắt Diệp Bắc Thần tối sầm lại.

Cứ nghĩ là anh muốn làm gì,hoá ra là phát hiện ra vết thương trên trán cô thì sợ hãi trong lòng cũng biến mất,nhưng vẫn còn một chút không tự nhiên mà quay mặt đi,cố ý làm Diệp Bắc Thần bị thương nhưng kết quả người bị thương lại là cô,chẳng lẽ đầu anh ta mọc đinh sao.

Cô chớp chớp mắt nhìn trán anh như muốn tìm tòi gì đó,Diệp Bắc Thần sớm đã đoán được nên cao giọng chất vấn:
–Đầu anh chính là mọc đinh đấy,thế nên đừng có ngu ngốc mà chạm vào.

Sau đó cô thấy bóng người cao lớn đi tới ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ,lát sau anh quay lại,mặt hầm hầm tràn đầy sát khí,trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô.

Bên trong hộp có thuốc sát trùng oxy gà cùng vài viên thuốc và băng cá nhân.

Vì da bị xước nên khi Diệp Bắc Thần dùng tăm bông chấm oxy già lên trán cô làm Lục Hàm đau đến nín thở,cô muốn quay đầu né tránh nhưng Diệp Bắc Thần trực tiếp dùng sức đè bả vai ép cô đối diện với mình.

–Em như vậy làm sao mà bôi thuốc.

Lục Hàm đành nhẫn nhịn cắn răng chịu đựng còn không quên trừng mắt nhìn anh.

–Trừng anh cũng vô dụng,cố chịu đi.


Lời nói cứng rắn cùng thái độ uy hiếp chính là tác phong của Diệp Bắc Thần.

Ở trong khoảng cách gần,cô có thể nhìn thấy lông mi của anh rất dài,chân mày đẹp như tranh vẽ,sống mũi cao thẳng tắp,đôi môi đầy đặn kết hợp cùng chiếc cằm cương nghị toả ra một sức hút khó cưỡng.

Cô thậm chí còn có thể nhìn rõ râu ria trên cằm anh lẫn kết hầu đang không ngừng di chuyển lên xuống.

Ai cũng nói ngắm kết hầu đàn ông rất hấp dẫn,lúc này cô mới nhận ra.

Khẽ nuốt một ngụm nước bọt,Lục Hàm thật muốn đưa tay chạm thử lên giới hạn kia.

Trước đây khi xem phim,cô thấy bạn gái thường hay dùng ngón tay để chọc vào cái kia,không biết Diệp Bắc Thần sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?
Nghĩ là làm,giống như vừa rồi,Lục Hàm cũng không cần hỏi ý kiến Diệp Bắc Thần,lúc ngón tay thon dài trắng nõn  vừa đưa lên định chạm vào đã bị Diệp Bắc Thần bắt lấy.

Thật ra từng cử động,ánh mắt của cô đều rơi vào tầm mắt Diệp Bắc Thần,nhưng hắn không nghĩ cô gái này thật sự lại nghĩ tới hành động kỳ quái.

Bốn mắt nhìn nhau,Diệp Bắc Thần chầm chậm nói,giọng điệu từ tính mà mang theo hơi thở uy hiếp:
–Em lại định mưu sát anh lần nữa?
Hơi thở của người đàn ông như tỏa ra sức nóng lan toả quanh quẩn trong tâm trí cô gái.

Lục Hàm bị anh phát hiện ý đồ xấu,cô lúng túng nói:
–Không có,tôi! tôi chỉ muốn xem thử cái kia.

Ý của Lục Hàm chính là muốn sờ vào kết hầu của hắn.

Cô gái trước mặt này nói xong còn không biết ngượng mà nhìn chằm chằm vào chỗ kia,cô nghĩ hắn là hoà thượng chắc,hắn cũng là đàn ông,nhất là đang trong độ tuổi sinh khí dồi dào,nhìn dáng vẻ cô cắn môi,hơi thở vấn vương quanh cổ như ẩn chứa sức nóng ma mị muốn phá lý trí xông ra ngoài.

Đột nhiên,hắn đứng dậy lạnh giọng nói:
–Cái này chỉ có bạn gái mới được chạm vào thôi!
Từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy dáng vẻ ra điều tiếc nuối của cô.

–Thế Tịnh Vân có phải mới được sờ hay không?
Lục Hàm không đọc được suy nghĩ của Diệp Bắc Thần,nhưng cả nửa ngày cũng không thấy anh trả lời,cô liền gật đầu cho rằng suy nghĩ của mình là đúng.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK