Nhìn thấy Hạ Cẩm Ngôn cuối cùng cũng cầm điện thoại của Nhiếp Tư Diệu vào tay mình, Trình Thâm khóe miệng giật giật, bắt đầu gửi tin nhắn.
Nhìn khuôn mặt vui vẻ của Hạ Cẩm Ngôn và Hạ Mộng Hi, Hạ Nhiên cảm thấy đau đầu. Cô nhìn Nhiếp Tư Diệu với vẻ mặt áy náy: "Thực xin lỗi, không ngờ bọn trẻ lại đột nhiên muốn điện thoại của cô. Có lẽ chúng chưa từng thấy nhãn hiệu này."
Câu cuối cùng lập tức khiến Nhiếp Tư Diệu vui vẻ, chiếc điện thoại phiên bản giới hạn rất khó mua. Chắc Hạ Nhiên chưa bao giờ dùng bất kỳ điện thoại tốt nào khiến hai đứa trẻ chưa nhìn thấy chiếc điện thoại cao cấp như vậy. Áp chế trong lòng tự mãn, Nhiếp Tư Diệu cười dịu dàng nói: "Không có chuyện gì, trẻ con hiếu động một chút cũng là bình thường."
Thấy Trình Thâm không có phản ứng gì, những người khác lập tức bạo dạn hơn. Nhìn về phía Nhiếp Tư Diệu nói: "Đó là vì Nhiếp tiểu thư tốt bụng. Nếu những người khác gặp phải loại chuyện này, nhất định sẽ thấy rắc rối."
"May mắn là gặp cô Nhiếp đây. Giám đốc Hạ, cô có thể dạy dỗ tốt bọn trẻ được không?"
"Đúng vậy! Giám đốc Hạ, làm việc chăm chỉ là tốt nhưng cũng đừng bỏ bê việc học của con cái..."
Nghe họ bắt đầu ca ngợi Nhiếp Tư Diệu, nhân tiện giẫm đạp Hạ Cẩm Ngôn và Hạ Mộng Hi. Sắc mặt của Hạ Nhiên không tốt lắm, nhưng vừa rồi Nhiếp Tư Diệu thực sự rất hào phóng, cô cũng không có lý do gì để tức giận.
“Chỉ là mượn điện thoại mà thôi, nói chuyện học hành làm gì.” Trình Thâm nghe vậy nhướn mi, lạnh lùng nói: “Người trong Trình thị không dựa vào lời nói mà thăng tiến! Làm cho tốt, không làm được lập tức cút ra ngoài."
Trình Thâm là loại người rất ít khi tức giận, nhưng một khi tức giận, không ai xung quanh dám động đến giới hạn của anh. Những người khác không biết những gì họ nói đã xúc phạm Trình Thâm, nhưng Nhiếp Tư Diệu trong lòng hiểu điều đó. Trình Thâm rõ ràng không muốn người khác nói về con trai mình, vì vậy anh đã lên tiếng bảo vệ chúng.
“A Thâm, đừng nóng giận như vậy.” Nhiếp Tư Diệu nhẹ giọng thuyết phục: “Mọi người chỉ đùa thôi, không có ý gì khác.”
Trình Thâm mặc dù trong lòng vẫn còn khó chịu, nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của Hạ Nhiên, anh cảm thấy còn có chuyện quan trọng hơn, cho nên cũng không thèm để ý nữa. Thấy Trình Thâm cuối cùng cũng bình tĩnh lại, những người khác run rẩy bắt đầu giải quyết ổn thỏa: “Bây giờ tôi thấy cũng không còn sớm, hay là để Nhiếp tiểu thư đi chuẩn bị đi?”
Những người khác nghe vậy cũng bắt đầu tán thành, Nhiếp Tư Diệu đưa mắt nhìn về phía Trình Thâm. Lúc này cô mới phát hiện, Trình Thâm thật sự đang nhìn mình, trong mắt có vẻ thăm dò sâu sắc và lạnh lùng. Cô bị ánh mắt này dọa đến đứng hình tại chỗ. Còn chưa kịp nghĩ đến chuyện gì xảy ra, cô nghe thấy trong phòng xuất hiện đoạn ghi âm quen thuộc. Cô quay đầu lại tìm nơi phát ra tiếng, phát hiện là từ điện thoại trong tay Hạ Cẩm Ngôn.
Chẳng phải đã xóa đoạn ghi âm này rồi sao? Cô ta thậm chí còn lấy sạch bằng chứng trong tay Hạ Nhiên! Làm thế nào lại xuất hiện ở đây? Trong đầ u Nhiếp Tư Diệu tràn ngập những gì Trình Thâm sẽ nghĩ về mình. Cô ta nhận thấy ánh mắt của những người khác đều tập trung vào phía sau lưng mình.
Một giọng nói mơ hồ và mơ hồ phát ra từ điện thoại: "Mặc dù tôi rất ghét cô ấy... không thích những phương pháp của cô ấy. Nhưng... Tôi dường như không thể làm gì nếu không có cô ấy. Cô ấy thu hút tôi. Tôi thực sự chỉ muốn ở bên cô ấy như thế này. Cùng cô ấy sống cả đời! Tôi thực sự rất yêu cô ấy..."
Sau đó, giọng nói của Nhiếp Tư Diệu từ điện thoại vang lên: "Thật sao? Để em giúp anh."
Sau khi phát xong, trong phòng đột nhiên yên lặng. Mặc dù những người khác không hiểu đoạn ghi âm thực sự có ý nghĩa gì, nhưng họ hiểu một điều. Tức là, người trong lòng Trình Thâm căn bản không phải Nhiếp Tư Diệu, Trình Thâm thậm chí còn kết hôn với người đó. Ngay lập tức, ánh mắt lên án của nhữnh người khác hướng về phía Nhiếp Tư Diệu. Nhiếp Tư Diệu run rẩy đón nhận ánh mắt của những người khác, nhìn về phía Trình Thâm. Trong lòng khẩn cầu, anh có thể giúp cô nói dối, ít nhất để cô không phải xấu hổ trong mắt người khác.
Ban đầu, Nhiếp Tư Diệu đã chuẩn bị sẵn sàng để tỏ ra yếu đuối trước Trình Thâm và nhờ anh giúp đỡ. Nhưng lúc này anh đang nhìn Hạ Nhiên sững sờ, muốn xem cô sẽ có phản ứng gì tiếp theo.
Khi đoạn ghi âm vang lên, Hạ Nhiên nghĩ cô sẽ buộc phải nghe những lời khiến trái tim mình tan nát một lần nữa, nhưng khi cô đang chán nản, nửa sau đoạn ghi âm hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. Những lời đảo ngược ý nghĩa của toàn bộ đoạn ghi âm khiến cô ngay lập tức hiểu tất cả. Nghĩ đến sự thiếu kiên nhẫn của Nhiếp Tư Diệu trong khoảng thời gian này, nhớ lại mối quan hệ giữa Nhiếp Tư Diệu và Trình Thâm, mặc dù nó luôn có vẻ rất mơ hồ, nhưng trên thực tế, chưa bao giờ có bất kỳ hành vi vượt giới hạn nào. Cô lập tức hiểu những gì Trình Thâm đã nói với cô khi đó. Anh và Nhiếp Tư Diệu không có quan hệ tình cảm.
Thấy Hạ Nhiên phản ứng chậm chạp, Trình Thâm ho khan với mọi người giống như chuyện này quả thực là ngoài ý muốn: "Mối quan hệ giữa tôi và Nhiếp Tư Diệu luôn bị người ngoài hiểu lầm, bởi vì tôi thấy phiền phức nên không giải thích. Nếu mọi người đã nghe đoạn ghi âm rồi, vậy thì nhân cơ hội này tôi muốn nói tôi đã kết hôn, và tôi rất yêu vợ mình."
Những lời này giống như một quả bom nổ vào tai người khác, những giám đốc điều hành cấp cao đã lặng lẽ lấy lòng Nhiếp Tư Diệu đều cảm thấy xấu hổ.
Về phần bản thân Nhiếp Tư Diệu vì sự thanh minh của anh khiến cô ta đứng trên đỉnh cơn bão. Đối mặt với ánh mắt cảnh cáo của Trình
Thâm, Nhiếp Tư Diệu gượng cười: "Chuyện này lâu nay vẫn có hiểu lầm. Tôi và A Thâm có quan hệ cá nhân tốt, tôi cũng rất thích anh ấy. Nhưng đây chỉ là nguyện vọng cá nhân của tôi."
Ban đầu, Nhiếp Tư Diệu thường có thân phận là vị hôn thê của Trình Thâm trong công ty, vì vậy rất nhiều người sẽ mở cửa sau cho cô ấy. Mặc dù không có nhiều người ở hiện trường nhưng hơn một nửa trong số họ đã mở cửa sau cho cô, ngay lập tức không hài lòng. Một người trong đó thậm chí còn nói trước mặt Trình Thâm:
"Nếu cô thật sự không có quan hệ như vậy với Trình Thâm, tại sao lúc chúng tôi hỏi lại không giải thích? Ngược lại thừa nhận?"
Nếu câu trả lời cho câu hỏi này không tốt sẽ trực tiếp phá hủy danh tiếng mà cô ta đã tích lũy được trong công ty bao lâu nay. Chuyện là cặp vợ chồng sắp cưới cũng đã được Trình Thâm đồng ý từ trước, nên sau khi nghe câu hỏi này, Nhiếp Tư Diệu quay lại nhờ Trình Thâm giúp đỡ. Nhưng Trình Thâm căn bản không nhìn ra ánh mắt của cô, ngược lại còn không chút lưu tình bịa đặt: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói chuyện này, còn tưởng rằng là cánh phóng viên dựng chuyện. Hóa ra là từ công ty của chúng ta."
Lời nói của anh gián tiếp thừa nhận Nhiếp Tư Diệu đang cố tình tạo ra động lực trong công ty. Đó cũng là một sự thừa nhận gián tiếp rằng đính hôn và kết hôn không tồn tại.
"Tôi…"
Nhiếp Tư Diệu vì lời nói của anh mà kinh ngạc không biết phải nói gì vào lúc này để lấy lại thanh danh. Thấy vẻ mặt không thể nói nên lời của cô, những người khác càng chắc chắn.
Hạ Cẩm Ngôn chớp mắt đưa điện thoại cho Nhiếp Tư Diệu. Sau đó, cậu cố gắng giúp đỡ Nhiếp Tư Diệu: "Chị ấy là một người tốt, đừng buộc tội chị ấy. Vừa rồi chị ấy còn cho cháu mượn điện thoại nè."
Ban đầu, những người khác cũng cảm thấy Nhiếp Tư Diệu sẵn sàng cho mượn một vật dụng cá nhân như điện thoại rất ấm lòng. Hiện tại lần lượt xem xét lại chuyện này, một người trong đó đột nhiên tức giận nói: "Khó trách khi hai đứa nhỏ muốn dùng điện thoại, cô lại không đồng ý, hoá ra cô có tật giật mình."
Người kia trả lời: "Đúng vậy! Lúc đó cô ấy do dự hồi lâu, tôi đoán cuối cùng cô ấy cho rằng đứa trẻ sẽ không đào bới đoạn ghi âm nên đã đưa điện thoại đi. "
Suy đoán này đúng hơn một nửa, Nhiếp Tư Diệu nghe thấy trái tim phát lạnh. Cô nhìn người trước mặt, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cảm thấy mình thực sự không thể ở lại trong công ty.
Danh Sách Chương: