Ngồi trên xe, Hạ Nhiên liếc nhìn Trình Thâm, muốn hỏi anh về chiếc váy đó, nhưng lại cảm thấy ngại ngùng không dám hỏi. Khi cô nhìn Trình Thâm không biết bao nhiêu lần, anh đột nhiên quay người lại. Ánh mắt giao nhau, Trình Thâm cười cười nói:
“Nếu có chuyện gì em có thể hỏi anh."
Câu hỏi này trực tiếp nói ra trong lòng Hạ Nhiên, không biết vì sao mỗi lần đều có thể đoán được tâm tư của cô. Hạ Nhiên hơi cúi đầu ho khan một tiếng, sau đó bình tĩnh nói: "Tôi có chuyện muốn hỏi anh, chúng ta tới Nhiếp gia, có kế hoạch gì không?"
Vì hai người bọn họ đều muốn thứ mà Nhiếp lão phu nhân không cho, đương nhiên chỉ có thể dùng biện pháp cưỡng chế. Nhưng vấn đề quan trọng nhất là Hạ Nhiên vẫn không biết mình có kế hoạch gì.
"Hãy để anh giải quyết mọi việc. Khi đến bữa tiệc, em hãy cố gắng thu hút sự chú ý của người khác. Điện sẽ bị cắt trong một khoảng thời gian, sau đó em chỉ cần đứng yên."
Hạ Nhiên chợt hiểu ra: "Khi tôi nhận được tin, tôi vẫn còn nghĩ đây là sinh nhật của Nhiếp lão phu nhân. Anh đã chọn để tôi làm bạn nữ, không phải đang tát vào mặt bà ấy sao? Bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu."
Hạ Nhiên cũng không ngốc, sau khi Trình Thâm nói xong kế hoạch, cô cảm thấy mình càng bắt mắt thì Trình Thâm càng dễ thành công. Cô cúi đầu nhìn chiếc váy xanh nhạt trên người, tức giận nói: "Nếu như anh nói với tôi sớm hơn, tôi sẽ không bao giờ chọn chiếc váy kém sang như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến phong độ của tôi chứ?"
“Không sao, em rất đẹp.” Trình Thâm nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó đưa ra nhận xét. Mặc dù đã có lời khẳng định từ anh, nhưng Hạ Nhiên vẫn có chút bất an.
Nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Nhiên, Trình Thâm cố ý thấp giọng nói bên tai cô: “Là anh cố ý. Không nói trước với em là để em có thể tự do chọn những gì mình thích."
Những lời này làm mặt Hạ Nhiên đỏ ửng. Khi xuống xe, biểu cảm của cô vẫn chưa trở lại bình thường, cô sờ mặt và xuống xe. Trong nháy mắt, cô nhìn thấy Nhiếp Tư Diệu đang đứng ở cửa.
Nhiếp Tư Diệu vừa thấy Trình Thâm đến liền đi nhanh tới. Đầu tiên là cười chào Hạ Nhiên, sau đó nhìn Trình Thâm nói: “Em đã sắp xếp xong mọi việc, đến lúc đó chúng ta sẽ phối hợp với nhau.”
Nhiếp Tư Diệu định khoác tay Trình Thâm khi anh nhìn thấy động tác của cô, liền lùi lại một bước, duỗi tay ra trước mặt Hạ Nhiên.
Gương mặt cô ta lập tức tái xanh. Cố gắng áp chế lửa giận trong mắt, cười nói với Hạ Nhiên: "Đúng vậy, hôm nay Nhiên Nhiên là bạn nữ của anh, cô ấy cùng anh đi vào cũng là đương nhiên."
Sau khi hai người bước vào, Nhiếp Tư Diệu tức đến giậm chân. Lúc đi tới cửa, Trình Thâm nhìn cô gái bên cạnh ngoan ngoãn ôm cánh tay anh, nhẹ giọng hỏi: “Sợ à?”
Hạ Nhiên khẽ mỉm cười, nói: "Cảm ơn. Chỉ cần lấy được thứ mình muốn, có sợ cũng không được lùi bước."
Thái độ xa lánh khiến Trình Thâm rút tay ra, vòng tay qua eo kéo cô vào lòng.
Thấy ánh mắt của Hạ Nhiên hơi thay đổi, Trình Thâm hạ thấp giọng nói: "Hôm nay có rất nhiều người quen cũ, nhìn thấy em khó tránh khỏi có chút chuyện phiếm. Nhớ rõ mục đích chúng ta tới đây hôm nay, đừng để bị những chuyện khác làm ảnh hưởng.”
Rõ ràng Hạ Nhiên đã cảm thấy sẵn sàng, nhưng khi cánh cửa mở ra, cô nhận ra tâm lý mình chưa vững như cô nghĩ.
Trình Thâm và Hạ Nhiên xuất hiện cùng nhau. Toàn bộ yến tiệc lập tức yên tĩnh lại, gần năm giây yên lặng sau, lập tức sôi trào. Bà cụ Nhiếp nhìn Hạ Nhiên đầu như bốc khói. Những người khác có mặt hiển nhiên không ngờ tới chuyện như vậy sẽ xảy ra. Bọn họ đều nhìn về phía Hạ Nhiên, bắt đầu xì xào bàn tán.
"Trình Thâm hôm nay còn mang theo một người phụ nữ. Mừng thọ tám mươi của Nhiếp lão phu nhân, với tư cách là cháu rể, anh ta lại làm chuyện như vậy. Không phải đang tát vào mặt nhà họ Nhiếp sao!"
"Đó không phải Hạ Nhiên sao? Là vợ cũ của Trình Thâm, trước đây yêu Trình Thâm đến chết, nhất định lại bắt đầu quấy rầy Trình Thâm."
"Người phụ nữ này thực sự không biết ngượng! Nếu tôi là cô ấy, cô ấy sẽ chết vì xấu hổ."
Từng lời nói xung quanh lọt vào tai cô, Hạ Nhiên quay đầu nhìn khuôn mặt căng thẳng của Trình Thâm, ngữ khí thoải mái nói: “Xem ra phản ứng đối với sự xuất hiện của chúng ta không tệ. Chỉ dựa vào những lời đàm tiếu này thôi, tôi đoán đôi mắt của họ trong đêm nay đều sẽ xoay quanh tôi."
“Yên tâm đi, về sau anh sẽ làm cho bọn họ ngoan ngoãn câm miệng.” Trình Thâm cúi đầu nhìn Hạ Nhiên.
Sau khi chuyện này giải quyết xong, anh sẽ nhanh chóng ly khai với Nhiếp Tư Diệu, rồi tìm cơ hội tuyên bố với mọi người về Hạ Nhiên. Hai người là vợ chồng hợp pháp.
Hạ Nhiên khó hiểu liếc nhìn anh, hoàn toàn không hiểu anh lại muốn làm gì. Sau đó Trình Thâm mang cô đến trước mặt Nhiếp lão phu nhân, Nhiếp Tư Diệu và một vài người mà Hạ Nhiên không biết tên. Hạ Nhiên đoán những người đó phải là họ hàng của Nhiếp Tư Diệu.
Nhiếp Tư Diệu nhìn hai người họ đến gần, vẻ mặt xấu hổ, như thể không biết Trình Thâm sẽ mang Hạ Nhiên đến.
Cô nói: "A Thâm đến rồi. Mẹ và bà nội đã đợi anh từ sáng sớm. Nhiên Nhiên, sao cậu đến không nói với tôi? Tôi có thể gửi thiệp mời cho cậu."
Mặc dù thái độ của cô ta khá tốt, nhưng người khác vẫn có thể nhìn ra tâm trạng cô ta không thoải mái. Những người khác cảm thấy Trình Thâm và Hạ Nhiên đã đi quá xa, Nhiếp Tư Diệu bị ảnh hưởng tâm trạng cũng là bình thường.
Trình Thâm gật đầu với bà Nhiếp, rồi đặt món quà trên tay xuống bàn: "Chúc mừng sinh nhật bà."
Nhiếp lão phu nhân liếc Hạ Nhiên một cái, sau đó lạnh lùng nói: "Trình tổng thật là tốt. Bận rộn như vậy vẫn nhớ tới bà già này."
Những lời này khiến bầu không khí giữa đột nhiên trở nên căng thẳng, những người xung quanh cũng ngừng nói chuyện một lúc. Sau vài giây im lặng, cuối cùng Hạ Nhiên cũng là người phá vỡ thế bế tắc, cô vươn tay chủ động ôm Trình Thâm, sau đó nói: “Có phải là do tôi không mang quà đến để bà Nhiếp buồn lòng không?"
Nói xong lời này, trên mặt cô hiện lên vẻ áy náy: “Thực xin lỗi, tôi vốn tưởng tôi và Trình Thâm tặng một cái là đủ rồi, dù sao lễ vật này là do hai chúng tôi chọn.”
Quả nhiên, nói xong lời này, Nhiếp lão phu nhân càng thêm tức giận. Những người xung quanh đều kinh ngạc nhìn Hạ Nhiên, vốn cho rằng Hạ Nhiên bám riết Trình Thâm, không ngờ còn có chuyện mập mờ.
Nếu như Nhiếp lão phu nhân có thể chịu được những lời như vậy, có lẽ đã không phải làm loạn. Bà lập tức trừng mắt, giơ tay vỗ bàn, tức giận nói: "Câm miệng! Thật vô liêm sỉ! Tôi không cần cô có mặt trong yến tiệc. Cút ra ngoài cho tôi!"
Bà yêu cậu bảo vệ đuổi khách. Thấy tình hình này, Nhiếp Tư Diệu tiến lên nói đỡ: "Bà nội, Nhiên Nhiên là bạn học đại học của cháu. Bọn cháu luôn có quan hệ tốt, bà có hiểu lầm gì không? Cô ấy rất thân thiện."
Trình Thâm cũng nói: "Người tôi đưa đến làm Nhiếp lão phu nhân không hài lòng sao? Tuy Hạ Nhiên đã lâu không trở lại nhà họ Hạ, nhưng cô ấy vẫn là đích nữ Hạ gia."
Lời nói của hai người khiến Nhiếp phu nhân bình tĩnh lại một lúc, sau đó bà yên lặng nhắm mắt lại, vẫy tay với Hạ Nhiên: “Đi đi.”
Hạ Nhiên cong môi, mục đích đã đạt được. Khi Hạ Nhiên đi rồi, Nhiếp Tư Diệu lập tức kéo Trình Thâm đang chuẩn bị rời đi, cười nói: "A Thâm, em có chuyện muốn nói với anh, đi theo em."
Trình Thâm thản nhiên kéo bàn tay đang nắm tay mình, cùng cô bước đi. Nhiếp phu nhân nhìn bóng lưng hai người đi càng lúc càng xa, hài lòng gật đầu.
Mặc dù những gì Trình Thâm làm tối nay là sai, nhưng anh vẫn biết cách ứng xử, không làm mất thể diện của Nhiếp gia.
Sau khi ra ngoài, vẻ mặt của họ thay đổi. Trình Thâm hỏi Nhiếp Tư Diệu: "Mọi thứ đã sẵn sàng chưa?"
Nhiếp Tư Diệu gật đầu: "Tuy thời gian có chút gấp gáp, cũng may là thuận lợi."
Tất cả những gì cô ta đang nói là mật mã của căn phòng họ đến, mật mã của két an toàn, và những con dao găm sẽ được sử dụng trong trận chiến tối nay.
Gió thổi qua ngọn cây, làm cho Nhiếp Tư Diệu quần áo mỏng, cảm thấy hơi lạnh. Cô cố ý nhìn áo khoác của Trình Thâm, phát hiện anh đối với mình căn bản không có ý tứ gì, trong lòng càng thêm lạnh lẽo.
Cô đi theo Trình Thâm về phía trước, thăm dò hỏi: "Nghe nói thuộc hạ của anh lại bắt được Lạc Nhất Đan. Trước đây em và cô ấy có chút giao tình, em có thể đi gặp cô ấy không?"
Trình Thâm khẽ 'ừ' một tiếng, sau đó âm trầm nhìn về phía Nhiếp Tư Diệu nói: "Cũng được. Chỉ cần cô không sợ nơi đó hoàng vắng, lạnh lẽo là được."
Nhiếp Tư Diệu hiểu Trình Thâm đã xử lý Lạc Nhất Đan. Kể từ đó, không có người như vậy trên thế giới này.
Ngay cả khi đã đi rất xa, Hạ Nhiên vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt tức giận của Nhiếp lão phu nhân trên lưng. Cô cong môi bước đến chiếc ghế salon dễ thấy nhất trong bữa tiệc, thản nhiên cầm lấy một ly rượu vang đỏ bắt đầu nhấm nháp. Mặc dù vừa rồi trình diễn rất tốt nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ mà cô mong muốn. Ngay khi đang suy nghĩ làm thế nào để gây rắc rối lớn hơn, một giọng nói xa lạ nhưng quen thuộc vang lên sau lưng:
"Hạ Nhiên. Cô làm sao có thể dính dáng đến Trình Thâm! Cô làm chuyện có lỗi với anh Thần phải không? Nói đi!"
Chậm rãi quay đầu lại, Hạ Nhiên nhìn Nhiễm Tử Tuấn, phải mất vài giây để nhận ra người này là bạn của Lục Bắc Thần.
Thấy Hạ Nhiên không nói chuyện, thậm chí còn nhìn chằm chằm mình, Nhiễm Tử Tuấn càng thêm tức giận: "Cô nhìn cái gì! Cô muốn nói không biết tôi sao?"
Danh Sách Chương: